Tôi Bị Bạn Trai Của Bạn Gái Mình Theo Đuổi
Chap 03
Thẩn thờ thì thẩn thờ thế đấy, nhưng cũng vì anh quá sốc, sốc tới độ chẳng còn biết trời đất là gì, chẳng còn biết phải biểu hiện như nào mới đúng .Khi về đến nhà, cái cảm xúc ấy một lần nữa lại sôi sục, dân trào lên trong tâm can anh, Khánh Nam đi thẳng tới phòng ngủ, dằn xé mấy tấm gối cũ mèm kia rồi nằm bẹp dí trên giường như chẳng còn tí sức lực nào. Anh suy nghĩ, suy nghĩ lại về người con gái kia ấy, cái con người vừa mới từ biệt anh chỉ vài mươi phút trước đây. Anh trách mình.
Trương Khánh Nam
" Rốt cuộc thì mình cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.."
Trương Khánh Nam
"Chỉ thế mà cô ấy bỏ mình ư?"
Trương Khánh Nam
"Không! Không thể nào như thế! "
Anh hét lên điên cuồng, đập vỡ hết mọi thứ trước mắt mình một cách không do dự.
Trương Khánh Nam
" Dựa vào đâu chứ? Rỏ ràng mình yêu cô ta đến thế cơ mà!? Tại sao....tại sao lại như thế??
Trương Khánh Nam
"Mình... mình thật sự không đem lại một chút gì gọi là hạnh phúc sao?"
Trương Khánh Nam
" Cái nụ cười ấy, nụ cười tươi tắn ấy thế mà chỉ là giả vở thôi sao? "
Trương Khánh Nam
Hahahaha... ha.. ha
Anh cười, cười như không thể ngừng lại được, miệng anh cắn chặc lấy môi, máu trên đôi bàn tay kia cứ chảy. Anh kiềm nén sự xúc động, giấu vào trong tim mình. Nhưng tại sao.... tại sao vẻ mặt ấy, đôi mắt ấy.... lại không ngừng tỏ vẻ phiền muộn.
Cả căn phòng tối tăm như trầm lại, nó yên ắn đến mức tựa như ta có thể nghe thấy từng nhịp đập của trái tim tổn thương đang dằn vặt trong tâm can con người tội nghiệp kia vậy...
Anh dành hết cả thời gian chỉ để gần bên cô một chút, dù chỉ là vài giây thôi, anh cũng đã thấy hạnh phúc gấp bội lần. Ấy thế mà, có ai thấu? Quanh năm suốt tháng chỉ biết lẻo đẽo theo cô, đến thời gian dành cho gia đình cũng không có. Cô muốn gì, cần gì, thích cái gì,... Anh là người hiểu rỏ hơn ai hết nhưng...cuối cùng nó vẫn chỉ là lời nói dối xảo trá của cô
Anh nhớ... nhớ về ngày xưa, cái ngày mà anh còn là một đứa trẻ bị đánh đập, hành hạ một cách tàn bạo từ chính những con người độc ác ngoài xã hội. Anh nhận từng cơn đau đớn trong mình không chỉ riêng về thể xác mà còn là tinh thần, tâm trí anh. Nhiều lần anh cũng cầu cứu mọi người...nhưng không ai trả lời cả, bọn họ đưa ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nhìn anh tựa như muốn xuyên thấu tận trong tâm can này. Họ mang trong mình trái tim sắt đá, một trái tim không có tình yêu. Từ một đứa trẻ hiền lành, ngây thơ nhưng nhận ra sự nghiệt ngã cuộc đời, anh dần buông xuôi mọi thứ, bỏ mặc tất cả để rồi lao đầu theo con đường đầy tội lội, trở thành một kẻ ngang bướng, khó chiều.
Nhưng rồi, đã có một tia nắng, một ánh sang dẫn dắt anh thoát khỏi sự tổn thương. Chính cô, Châu Ngọc, chính người con gái năng động ấy đã kéo anh ra khỏi sự cô đơn, trống vắng. Anh như lột xác thành một con người mới, không còn lẻ loi, lạnh lùng. Hai người cùng nhau làm nên những trò điên rồ, cùng nhau phá hoại tất cả, cùng nhau làm những điều sai trai nhưng lại đem đến cho họ sự vui vẻ, hạnh phúc. Anh mặc kệ lời ra nói vào, lăng mạ mình, anh cứ thế đáp ứng cô, đáp ứng hạnh phúc của hai người. Nhưng...kết cục của nó.. lại đau đớn. Biết bao....
Khi nghe cô đi bên ai khác, anh tựa như con thú hoang đang điên loạn, sẵn sàng lao vào cắn xé ai đó làm nó tổn thương. Anh tự lừa gạt bản thân, tự an ủi mình rằng " Cô ấy không bao giờ làm như thế, đó là người con gái duy nhất cứu rỗi cuộc đời anh, mang cho anh những ánh sáng của sự hạnh phúc "...Nhưng nhìn xem, câu chuyện chưa khởi đầu thì đã kết thúc. Cô đâm một nhát sau lưng anh rồi thản nhiên rời đi như chẳng có gì cả! Anh đau lắm, cái vết thương ấy đau lắm, đó là cái vết thương lớn nhất trong cuộc đời mà anh từng mang trong người. Cô đâu biết anh quằn quại, cạnh tranh với nổi đau ấy khủng khiếp như thế nào? Anh khóc, anh khóc rất nhiều! Và anh uống, cũng uống rất nhiều! Nhưng những điều đó không hề đưa anh thoát ra được nổi đau này, nó chỉ khiến cho tình hình càng thêm tệ hại
Và rồi, cũng đã mấy ngày trôi qua, thiếu cô như thiếu đi sự sống. Vẫn là căn nhà ấy nhưng khi cô vẫn ở đấy, nơi đây luôn ngập tràng ánh sáng, luôn gọn gàng sạch sẽ, luôn có tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi....
Ả đàn bà tâm địa hiểm sâu như thế? Anh còn quyến luyến, tiếc thương gì cơ chứ? Người thì cũng đã đi rồi, cũng đã phản bội rồi. Chuyện gì rồi cũng có hồi kết thôi, một kẻ bạc tình như thế không xưng đáng được anh trao cho cái tình yêu to lớn như vậy.
Anh cố an ủi mình rồi rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt ấy sau mấy tuần liền khép mình với thế giới ngoài kia để tìm kiếm không khí mới, quên đi người đàn bà bạc tình bội nghĩa. Cố gắng cứu vớt trái tinh yếu đuối của mình bằng cách chơi bời thật nhiều, ăn uống thật nhiều, lãng phí thật nhiều....
Comments
Nu Đangg Học✏
Ko biết viết vậy tg có mỏi tay ko?
2020-03-06
6
°LT° Thỏ Trắng Hai Mặt °LGBT°
truyện hay mà đọc cái chữ muốn qua cả mắt luôn á tác giả ơi😯😯
ở trong lớp mình đã học nhìu lắm rồi đó muốn điên luôn😩😩😱
2020-02-11
5
Thanh Thảo
tr hay nhưng lời của tác giả hơi dài nha đọc thấy hơi chán
2019-12-31
7