Sau một buổi sáng bị chửi điếc cái lỗ tai thì bây giờ Tiêu Giai Kỳ đã lên đầu nằm suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Tiêu Giai Kỳ cũng biết dù gì đi nữa thì mình cũng là con gái nuôi sao có thể sánh với cô con gái ruột kia của họ. Nên cô cũng rất hy vọng làm sao để có thể tìm được manh mối của ba mẹ ruột của mình.
Tiêu Giai Kỳ có rất nhiều chuyện muốn hỏi ba mẹ ruột của mình nhất là:
"Tại sao lại bỏ rơi mình.
Tại sao lại không cần mình nữa
Và tại sao lại giao mình cho nhà họ Tiêu để họ đối xử với mình như vậy."
Cô mấy năm nay rất uất ức chỉ phải chỉ vì hay bị ba nuôi cô Tiêu Ngô mắng chửi không đâu, mà đôi lúc Tiêu Nhã Ly gây hoạ gì dù lớn hay nhỏ không cần biết thì mẹ cô bà Hồ Trà sẽ tìm đủ mọi lý do để đổ hết lên đầu cô. Khiến cho cô lúc nào cũng phải bị ba cô và mọi người hiểu lầm là cô không phải người đàng hoàng.
Kể cả người cô yêu nhất thời sinh viên cũng thay đổi cũng bị Tiêu Nhã Ly cướp mất, đã thế còn hùa với Tiêu Nhã Ly hãm hại mình.
"Haizzz, Giai Kỳ à nghĩ làm chi cho cành nghĩ càng thấy tức chứ, được rồi dù gì hôm nay cũng là ngày nghĩ mình nên ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đầu óc cái đã." Tiêu Giai Kỳ tự nói với mình.
Đang trong suy nghĩ của chính mình bỗng điện thoại của Tiêu Giai Kỳ vang lên là bạn thân của Tiêu Giai Kỳ chính là Hạ Uyển Đồng.
"Alo, Đồng Đồng sang sớm cậu gọi mình có chuyện gì thế?"
"Kỳ Kỳ nay cậu rảnh không chúng ta đi cafe với shopping một chút, sẵn tớ có chuyện này muốn nói với cậu."
"Ok hợp ý mình đó, mình đang định ra ngoài đi dạo vòng vòng nè, cho mình thời gian với địa chỉ rồi mình tớ liền à để mình gọi Thiền Thiền luôn." Tiêu Giai Kỳ hào hứng nói.
"Mình gọi cho Thiền Thiền luôn rồi giờ chỉ còn cậu thôi á, 10:00 ở Trung tâm thương mại L/Y nhớ tới đúng giờ á nha." Hạ Uyển Đồng nói.
"Rồi rồi sẽ đúng giờ sẽ đúng giờ mà." Tiêu Giai Kỳ nói.
"Ok được rồi vậy hẹn gặp lại sau nhé giờ mình phải làm một số việc rồi sẽ đến ngay."
"Được vậy mình cúp máy đây cậu làm đi nha." Tiêu Giai Kỳ vừa cúp máy liền vui sướng nhảy lên đi lựa đồ chuẩn bị liền, cô như hạn hán gặp mưa rào vui như lễ hội.
_______________________
10:00 am tại Trung tâm thương mại L/Y
"Xin chào, mình tới rồi đây Đồng Đồng." Tiêu Giai Kỳ vừa chạy vừa nói.
"Từ từ thôi té bây giờ, làm gì mà cậu chạy dữ vậy?" Hạ Uyển Đồng vội nói.
"Không có ...mình sợ cậu chờ ...lâu nên chạy cho nhanh không để cậu đợi." Tiêu Giai Kỳ vừa thở vừa nói.
"Mình cũng vừa mới tới thôi à không sao đâu." Hạ Uyển Đồng nói.
"Ồ vậy thì được mà Thiền Thiền đâu... không lẽ lại?" Tiêu Giai Kỳ nhìn tới nhìn lui không thấy Trân Nguyệt Thiền đâu liền hiểu ra gì đó quay sang hỏi Hạ Uyển Đồng.
"Ukm, chắc lại ngủ quên rồi." Hạ Uyển Đồng bất lực nói.
Sau đó cả hai người đứng đợi khoảng 15 phút nữa trong lúc chờ đợi hai người họ chỉ nói những chuyện mới gặp thôi vẫn chưa nói tới chuyện chính thì Trân Nguyệt Thiền hối hả chạy tới.
"Xin lỗi hai người nha mình... mình ngủ quên mất xin lỗi hai cậu thật nhiều, mình hứa sẽ không có lần sau đâu. Mình hứa!" Trân Nguyệt Thiền biết lỗi nói liên tục.
"Ồ vậy sao? Mình nhớ lần trước khi đến trễ cậu cũng nói y như không khác biệt gì nhiều." Tiêu Giai Kỳ trêu chọc Trân Nguyệt Thiền.
"Thôi được rồi chúng ta vào thôi lát mình sẽ nói với hai cậu chuyện này." Hạ Uyển Đồng can ngăn nếu không chắc đứng nói tới chiều quá.
Nói rồi cả ba người đi vào Trung tâm thương mại vừa đi vừa mua đồ vừa nói.
"Mình nói cho hai cậu biết chuyện này nghiêm trọng lắm. Chuyện là vậy Giai Kỳ cậu còn nhớ cái người mà hôm qua cậu đụng ở nhà hàng không hả." Hạ Uyển Đồng nói.
"Nhớ chứ, người đàn ông đáng sợ vậy muốn quên cũng khó." Tiêu Giai Kỳ vừa nói vừa nhớ lại khúc hôm qua đụng trúng người đàn ông đó cảm thấy như có khí lạnh bao quanh cô vậy. Nghĩ tới thôi đã làm cho Tiêu Giai Kỳ lạnh sống lưng rồi.
"Ukm, người đó chính là Lục Đại Thần chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn nhất nước T này Lục Thiên đó." Hạ Uyển Đồng trân trọng nói.
"Là hắn thật sao, mình cứ tưởng là nếu ở chức chủ tịch nắm quyền thì phải là người lớn tuổi chút chứ. Nhìn hắn trẻ vậy có chút không phù hợp đó." Trân Nguyệt Thiền ngạc nhiên nói.
"Lục Đại Thần là ai vậy?" Tiêu Giai Kỳ ngơ ngác hỏi.
"Cái gì... Lục Đại Thần mà cậu còn không biết biết cậu bị tối cổ sao hả." Trân Nguyệt Thiền nói.
Cả ba vừa đi vừa nói chuyện và giải thích cho Giai Kỳ rõ Lục Đại Thần này là ai. Trong lúc đang mãi mê nói chuyện thì cả ba vô tình thấy một lão bà đang làm tìm đồ vật gì đó. Tiêu Giai Kỳ liền nhanh chạy lại hỏi thăm tình hình.
"Bà ơi, bà đang tìm gì ở đây vậy bà làm rơi vật gì sao ạ, có thể nói cho cháu biết không cháu sẽ tìm giúp cho ạ." Tiêu Giai Kỳ hỏi.
"À bà làm rơi chiếc vòng cổ ngọc thạch màu xanh nhạt mà bà kiếm hoài không thấy." Lão bà nói.
"Vậy để tụi cháu giúp bà nhé." Tiêu Giai Kỳ vui vẻ nói.
Nói rồi cả ba người liền nhìn ngó để kiếm chiếc vòng ngọc cho bà lão.
Tác giả:
Cảm ơn các bạn đã xem truyện
Nếu thấy truyện mình còn sai sót gì thì xin đừng chửi mà hãy góp ý. Mình sẽ kham khảo ý kiến của các bạn và hoàn thiện hơn.😁😁
Xin cảm ơn!👍👍
Updated 89 Episodes
Comments