Chương 4: Tính cách thay đổi

“Không quen, tôi không có chị gái, chị Tiểu Vi nào chứ?” Tần Minh Vũ ngơ ngác tỏ vẻ không biết Phương Tuệ Vi, khẳng định bản thân không quen biết người nào tên Tiểu Vi cả.

Phương Tuệ Vi mặt mày nhăn nhó, chỉ đi du học có mấy năm thôi mà đã quên luôn người chị mà khi nhỏ anh đã luôn không ngừng đeo bám, yêu thích, luôn không ngừng tìm cách để đến nhà cô chơi. Phương Tuệ Vi hít sâu một hơi cười như không chỉ thẳng vào mặt của mình, nói: “Chị là Phương Tuệ Vi, em nghe rõ không hả? Chị là Phương Tuệ Vi của em này.”

“Phương Tuệ Vi!” Tần Minh Vũ giả vờ lẩm bẩm theo tên của cô rồi nhớ ra, anh ồ lên một tiếng, đầu gật gù cất giọng nói: “Nhớ rồi, em nhớ ra rồi, chị là Phương Tuệ Vi con gái của chú Thần đúng không?”

Phương Tuệ Vi gật gật đầu, vui vẻ thở mạnh một hơi: “Cuối cùng thì em cũng nhớ ra rồi, chị còn tưởng nói như vậy mà em còn không nhớ ra chị là ai nữa chứ.” Cô bước đến gần của Tần Minh Vũ như một thói quen nhéo nhẹ mặt của anh: “Em đấy, đi du học chỉ mới mấy năm mà quên luôn chị rồi, quên tên quên luôn cả mặt.”

Trình Mật Nhân và Ngụy Đồng đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ nhìn thấy có một người con gái dám nhéo má của Tần Minh Vũ, Phương Tuệ Vi là người con gái đầu tiên có thể đứng gần rồi còn thể hiện hành động thân thiết như thế. Lưu Kiều hắng giọng vài tiếng, ánh mắt tò mò, hiếu kỳ hỏi Phương Tuệ Vi: “Tiểu Vi! Người này là ai thế? Hai người quen nhau? Trông cậu và cậu ấy rất thân với nhau đấy.”

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống Phương Tuệ Vi mỉm cười nói rõ cho mọi người biết: “Tớ và Minh Vũ là quen biết với nhau từ nhỏ, lúc nhỏ ngày nào cũng đến nhà của tớ chơi cả, gia đình tớ và gia đình của em ấy là quen biết với nhau từ rất lâu rồi.”

“À tớ nhớ ra rồi, đây chính là ông chồng nhỏ mà cậu hay nhắc tới đúng không?” Lưu Kiều vỗ tay nhẹ một cái nhớ ra Tần Minh Vũ, lúc trước cô thường nghe Phương Tuệ Vi nhắc đến là có một cậu nhóc rất thích bạn thân của cô, thường hay tìm cớ sang nhà chơi, hóa ra chính là người này, nhìn đẹp trai thật đấy.

Phương Tuệ Vi mím môi, nhíu mày, quăng cho Lưu Kiều một cặp mắt sắc bén, phản bác: “Ông chồng nhỏ gì chứ? Cậu đừng có nói lung tung, đây là em trai của tớ, tuy là không cùng huyết thống nhưng từ nhỏ tớ đã xem em ấy là em trai của mình rồi.”

Em trai? Còn lâu mới là em trai, Tần Minh Vũ bề ngoài vẫn cười nhàn nhạt thuận theo nhưng trong lòng thầm phản đối cái thân phận em trai này, Ngụy Đồng cau khóe môi lên cười nhẹ lên tiếng: “Vậy là thanh mai trúc mã rồi. Minh Vũ! Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu thân thiết với một người con gái như thế nha.”

Phương Tuệ Vi lúc này mới để ý đến Trình Mật Nhân và Ngụy Đồng, nãy giờ cứ lo chuyện của Tần Minh Vũ, cô cười nhẹ hỏi: “Hai em là…”

“Em là Trình Mật Nhân, còn đây là Ngụy Đồng.” Trình Mật Nhân tươi cười, vui vẻ lên tiếng giới thiệu mình và Ngụy Đồng ngay.

“Chị là Phương Tuệ Vi, hai em cứ gọi chị là chị Tiểu Vi được rồi.” Phương Tuệ Vi cười tít mắt, thân thiện giới thiệu, cô vỗ nhẹ lên vai của Lưu Kiều rồi giới thiệu thay: “Còn đây là Lưu Kiều, cả hai chị đều hai mươi lăm tuổi hết rồi.”

Trình Mật Nhân đầu cứ gật gù lẩm bẩm tên của Phương Tuệ Vi, tên đẹp người cũng đẹp, ngay từ nhỏ anh đã đi du học ở Mỹ trước giờ toàn gặp, tiếp xúc với những cô gái phóng khoáng, mạnh mẽ chưa bao giờ gặp một cô gái dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng như một tiểu thư khuê cát danh giá như vậy. Hai mắt của Tần Minh Vũ hơi híp lại khi bắt gặp ánh mắt tràn ngập tình yêu của Trình Mật Nhân dành cho Phương Tuệ Vi, với ánh mắt ấy thì chắc chắn là đã thích cô rồi.

Đồ ăn được mang lên ngay sau đó, tất cả mọi người đều rất vui vẻ ăn rồi trò chuyện với nhau, Trình Mật Nhân vẫn khóa chặt Phương Tuệ Vi trong tầm mắt của mình, anh thích thú, tò mò muốn biết thêm về cô nhiều hơn: “Chị Tiểu Vi! Chị xinh đẹp như thế chắc đã có bạn trai rồi đúng không?” Vừa hỏi anh vừa thầm cầu trời trong lòng rằng cô vẫn chưa có bạn trai.

“Xinh đẹp sao? Tớ thấy cũng bình thường thôi, không có đẹp gì mấy.” Tần Minh Vũ vừa ăn vừa cất giọng châm chọc.

Phương Tuệ Vi lườm Tần Minh Vũ một cái thật sắc bén, cô nhanh chóng thu ánh mắt lại tươi cười trả lời Trình Mật Nhân: “Chị có bạn trai nhưng đã chia tay rồi.”

“Chắc là chị bị bạn trai đá đúng không?” Tần Minh Vũ lại cất tiếng châm chọc, cô nói câu nào anh sẽ châm chọc câu đấy.

“…” Phương Tuệ Vi hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh, không được chấp nhất với trẻ con, cô mím môi thật muốn mắng Tần Minh Vũ, anh không châm chọc cô câu nào là anh sẽ chết sao? Đi du học mới mấy năm không biết học ai mà bây giờ lại độc mồm độc miệng rồi, tính cách thay đổi hoàn toàn, không còn là cậu nhóc lúc nào cũng thích đi theo cô như lúc nhỏ.

Trình Mật Nhân nhẹ nhõm trong lòng, thật mừng khi cô không có bạn trai, Tần Minh Vũ càng nhìn càng cảm thấy hôm nay Trình Mật Nhân không thuận mắt chút nào, chỉ mới vừa gặp Phương Tuệ Vi lần đầu tiên thôi mà đã thích đến như thế, muốn đập chậu cướp hoa sao? Không có cửa đó với anh đâu, anh tuyệt đối không để cô rơi vào tay của bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Lưu Kiều ngồi im lặng nãy giờ, hai mắt cứ nhìn qua nhìn lại phát hiện một chuyện rất thú vị đó chính là ánh mắt của Tần Minh Vũ và Trình Mật Nhân đều nhìn Phương Tuệ Vi rất bất bình thường, vừa nhìn đã biết cả hai đều thích Phương Tuệ Vi, cô lại hắng giọng lên tiếng: “Tại đây tôi muốn nói cho các cậu biết một chuyện đó chính là Tiểu Vi của tôi không thích những chàng trai nhỏ tuổi hơn, nên trong ba người các cậu nếu như ai có cảm tình với cậu ấy thì hãy mau chóng từ bỏ đi, sẽ không có kết quả gì đâu.” Cô có lòng tốt nhắc nhở, với gương mặt điển trai như thế này ai đau lòng cô cũng không nỡ nhìn.

Cả bàn ăn bỗng chốc trở nên im lặng sau khi Lưu Kiều nói, Trình Mật Nhân có chút thất vọng nhưng không bỏ cuộc, ai biết được sau này anh sẽ khiến cho Phương Tuệ Vi thay đổi suy nghĩ thì sao. Tần Minh Vũ thản nhiên, điềm tĩnh tiếp tục ăn, anh tự tin rằng Phương Tuệ Vi không thích người nhỏ tuổi hơn là đối với những người khác nhưng anh thì khác, anh chính là ngoại lệ.

Ăn uống xong, mọi người cùng nhau quay về nhà, Phương Tuệ Vi vừa định đi lấy xe thì bị Tần Minh Vũ kéo tay lại: “Em mới vừa quay về nước vẫn chưa biết lái xe, nhà em và nhà chị lại thuận đường với nhau, chị chở em về đi.”

“Được thôi, chúng ta đi về thôi.” Phương Tuệ Vi gật đầu đồng ý ngay lập tức rồi cùng Tần Minh Vũ đi lấy xe.

Trên đường về, Tần Minh Vũ ngồi ở ghế lái phụ xoay đầu sang nhìn Phương Tuệ Vi, chỉ mới có mấy năm mà nhìn cô trưởng thành xinh đẹp hơn rất nhiều, anh nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, dịu dàng: “Tiểu Vi! Bây giờ chị làm gì? Tiếp quản Phương thị sao?”

Phương Tuệ Vi khẽ gật đầu đáp: “Hiện tại chị là tổng giám đốc của Phương thị và tập đành viết truyện với người ta.”

“Viết truyện sao? Truyện gì thế? Mau giới thiệu cho em đọc với, em rất muốn biết chị viết như thế nào?” Tần Minh Vũ khá ngạc nhiên khi nghe Phương Tuệ Vi nói bản thân đang viết truyện, anh thật sự rất muốn biết truyện của cô viết như thế nào? Thể loại gì?

“Truyện linh tinh ấy mà, em không cần biết đâu.” Cô trả lời qua loa, ý không muốn nói cho anh biết, anh mà đọc được không cười cô đến rụng răng mới lạ. Tần Minh Vũ bĩu môi không hỏi nữa, cô không nói thì anh sẽ tìm cách khác để biết được thôi, anh không tin là không tìm được.

Hot

Comments

Yến Mn Hoàng An

Yến Mn Hoàng An

minh vũ sẽ theo đuổi bằng được mà

2021-09-23

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hãy gọi tôi là bà ngoại
2 Chương 2: Bận rộn
3 Chương 3: Gặp mặt
4 Chương 4: Tính cách thay đổi
5 Chương 5: Người thừa kế Phương thị
6 Chương 6: Muốn quay lại
7 Chương 7: Trong phòng có ruồi
8 Chương 8: Quyết định ở lại
9 Chương 9: Chạm mặt
10 Chương 10: Đuổi theo
11 Chương 11: Có tài thì trọng dụng
12 Chương 12: Tai nạn nhỏ
13 Chương 13: Thích khoe hàng
14 Chương 14: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước
15 Chương 15: Nhận ra
16 Chương 16: Cứu người
17 Chương 17: Tàn nhẫn
18 Chương 18: Quan tâm, chăm sóc
19 Chương 19: Có sếp là nữ thật tốt
20 Chương 20: Độc mồm độc miệng
21 Chương 21: Để em đi hỏi mẹ
22 Chương 22: Đã có bạn trai
23 Chương 23: Có em ở đây
24 Chương 24: Có chút rung động
25 Chương 25: Vẫn như thế thôi
26 Chương 26: Diêu Tuyền giở trò
27 Chương 27: Vô sỉ
28 Chương 28: Dần ỷ lại vào anh
29 Chương 29: Phương Tuệ Vi bị bắt
30 Chương 30: Không có ghen
31 Chương 31: Chính thức hẹn hò
32 Chương 32: Lòng tốt không được báo đáp
33 Chương 33: Theo dõi
34 Chương 34: Không có nghị lực
35 Chương 35: Khác nhau
36 Chương 36: Trêu anh rất vui
37 Chương 37: Anh là con nít quỷ à?
38 Chương 38: Rất giống nhau
39 Chương 39: Nhân cách thối nát
40 Chương 40: Đi đánh ghen
41 Chương 41: Muốn làm chuyện đại sự
42 Chương 42: Cảnh báo
43 Chương 43: Phát hiện lại bị lừa
44 Chương 44: Tuyệt chiêu
45 Chương 45: Ở lại
46 Chương 46: Anh yêu thương em là đủ rồi
47 Chương 47: Giở trò với Phương gia
48 Chương 48: Bắt cóc
49 Chương 49: Anh muốn em
50 Chương 50: Tin nhắn
51 Chương 51: Cái gì cũng phải có đôi
52 Chương 52: Cái miệng hại cái thân
53 Chương 53: Lươn lẹo
54 Chương 54: Tâm linh tương thông
55 Chương 55: Học còn phải xem người dạy là ai?
56 Chương 56: Vượt qua kì thi
57 Chương 57: Chắc chắn là anh
58 Chương 58: Bạn trai tâm lý
59 Chương 59: Tác phẩm nổi tiếng
60 Chương 60: Anh là đẹp trai nhất
61 Chương 61: Thật tâm chúc phúc
62 Chương 62: Nhanh chóng được chuyển thể
63 Chương 63: Trợ giúp
64 Chương 64: Đừng nhúng tay vào
65 Chương 65: Bất ngờ xuất hiện
66 Chương 66: Truy nã
67 Chương 67: Bắt cóc tống tiền
68 Chương 68: Chạy trốn
69 Chương 69: Không sao nữa rồi
70 Chương 70: Cầu hôn
71 Chương 71: Tốt nghiệp nhưng không quên khoe vợ
72 Chương 72: Hôn lễ ngọt ngào
73 Chương 73: Hổ phụ sinh hổ tử (End)
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Hãy gọi tôi là bà ngoại
2
Chương 2: Bận rộn
3
Chương 3: Gặp mặt
4
Chương 4: Tính cách thay đổi
5
Chương 5: Người thừa kế Phương thị
6
Chương 6: Muốn quay lại
7
Chương 7: Trong phòng có ruồi
8
Chương 8: Quyết định ở lại
9
Chương 9: Chạm mặt
10
Chương 10: Đuổi theo
11
Chương 11: Có tài thì trọng dụng
12
Chương 12: Tai nạn nhỏ
13
Chương 13: Thích khoe hàng
14
Chương 14: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước
15
Chương 15: Nhận ra
16
Chương 16: Cứu người
17
Chương 17: Tàn nhẫn
18
Chương 18: Quan tâm, chăm sóc
19
Chương 19: Có sếp là nữ thật tốt
20
Chương 20: Độc mồm độc miệng
21
Chương 21: Để em đi hỏi mẹ
22
Chương 22: Đã có bạn trai
23
Chương 23: Có em ở đây
24
Chương 24: Có chút rung động
25
Chương 25: Vẫn như thế thôi
26
Chương 26: Diêu Tuyền giở trò
27
Chương 27: Vô sỉ
28
Chương 28: Dần ỷ lại vào anh
29
Chương 29: Phương Tuệ Vi bị bắt
30
Chương 30: Không có ghen
31
Chương 31: Chính thức hẹn hò
32
Chương 32: Lòng tốt không được báo đáp
33
Chương 33: Theo dõi
34
Chương 34: Không có nghị lực
35
Chương 35: Khác nhau
36
Chương 36: Trêu anh rất vui
37
Chương 37: Anh là con nít quỷ à?
38
Chương 38: Rất giống nhau
39
Chương 39: Nhân cách thối nát
40
Chương 40: Đi đánh ghen
41
Chương 41: Muốn làm chuyện đại sự
42
Chương 42: Cảnh báo
43
Chương 43: Phát hiện lại bị lừa
44
Chương 44: Tuyệt chiêu
45
Chương 45: Ở lại
46
Chương 46: Anh yêu thương em là đủ rồi
47
Chương 47: Giở trò với Phương gia
48
Chương 48: Bắt cóc
49
Chương 49: Anh muốn em
50
Chương 50: Tin nhắn
51
Chương 51: Cái gì cũng phải có đôi
52
Chương 52: Cái miệng hại cái thân
53
Chương 53: Lươn lẹo
54
Chương 54: Tâm linh tương thông
55
Chương 55: Học còn phải xem người dạy là ai?
56
Chương 56: Vượt qua kì thi
57
Chương 57: Chắc chắn là anh
58
Chương 58: Bạn trai tâm lý
59
Chương 59: Tác phẩm nổi tiếng
60
Chương 60: Anh là đẹp trai nhất
61
Chương 61: Thật tâm chúc phúc
62
Chương 62: Nhanh chóng được chuyển thể
63
Chương 63: Trợ giúp
64
Chương 64: Đừng nhúng tay vào
65
Chương 65: Bất ngờ xuất hiện
66
Chương 66: Truy nã
67
Chương 67: Bắt cóc tống tiền
68
Chương 68: Chạy trốn
69
Chương 69: Không sao nữa rồi
70
Chương 70: Cầu hôn
71
Chương 71: Tốt nghiệp nhưng không quên khoe vợ
72
Chương 72: Hôn lễ ngọt ngào
73
Chương 73: Hổ phụ sinh hổ tử (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play