Lão Đại! Xin Hãy Nhặt Liêm Sỉ

Lão Đại! Xin Hãy Nhặt Liêm Sỉ

Chương 1: Hãy gọi tôi là bà ngoại

Tại một trường đại học công lập ở nước Mỹ, giữa khuôn viên trường một cô gái có mái tóc vàng xinh đẹp đứng trước chàng trai được sinh viên trong trường xưng là nam thần của bọn họ, cô ngại ngùng, e thẹn hơi cúi đầu xuống trên tay cầm bức thư tình đưa cho anh, gương mặt đã đỏ ửng như quả cà chua, cô lắp bắp nói: “Anh…anh…anh Darius! Em…em thích anh, mong anh hãy nhận tấm chân tình này của em.”

“Minh Vũ! Cậu lại được tỏ tình này, lần này là hoa khôi của trường chúng ta đấy, mau đồng ý đi.” Trạch Mật Nhân đứng bên cạnh Tần Minh Vũ tỏ ra thích thú với chuyện tỏ tình, tuy đã biết trước câu trả lời của Tần Minh Vũ nhưng anh vẫn không ngừng khuyến khích muốn bạn thân của mình đồng ý hẹn hò.

Ngụy Đồng nhếch môi cười nhạt, đứng xem kịch hay, trong lòng anh thở dài một hơi: “Minh Vũ lại sắp khiến một cô gái tổn thương khóc nức nở chạy đi nữa rồi, cả tuần lễ nay Minh Vũ đã nhận được bao nhiêu lời tỏ tình rồi nhỉ?”

Tần Minh Vũ nhìn cô gái trước mặt đôi mắt không một chút gợn sóng, gương mặt vô cảm, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Xin lỗi, tôi không thể nhận, tôi không thích cô.”

Cô gái xinh đẹp ấy ngước mặt lên nhìn Tần Minh Vũ với cặp mắt đã ngấn nước nếu đổi lại là người khác thì bây giờ có lẽ đã luống cuống, cảm thấy đau lòng không nỡ nhưng đối với Tần Minh Vũ thì chiêu khóc lóc tỏ vẻ đáng thương này không có một chút tác dụng nào, anh thờ ơ, lãnh đạm cất bước đi. Trạch Mật Nhân bước nhanh đi theo, anh khoác tay qua vai của Tần Minh Vũ, thắc mắc hỏi: “Này, sao cậu cứ từ chối mãi thế? Cậu không định yêu đương gì hết à?” Trạch Mật Nhân bỗng nở nụ cười, giọng điệu đầy sự trêu chọc: “Ôi, Minh Vũ, cậu đừng nói với tớ là cậu bị bể bóng đó nha, nếu thật sự là vậy thì tớ phải giữ mình mới được.” Anh ôm lấy thân thể của mình, giả vờ hoang mang, lo lắng.

“Điên à? Không có cảm giác gì thì lấy gì mà yêu đương, hẹn hò? Cho dù tớ có là gay đi chăng nữa thì cũng không đến lượt cậu lọt vào mắt xanh của tớ đâu, đừng có vọng tưởng.” Tần Minh Vũ trừng mắt đáp trả, anh là trai thẳng hẳn hoi đấy, dám nghi ngờ giới tính của anh à? Chê mạng sống của mình quá dài rồi phải không?

Trạch Mật Nhân bĩu môi xùy một tiếng, Ngụy Đồng khoác tay qua vai hai người bạn thân của mình cất giọng nói: “Thôi thôi, tụi mình đi về kí túc xá chơi game thôi.”

---------------------------------------------------------------

Thành phố S, công ty giải trí Lưu thị

Lưu Kiều vừa họp xong thì quay trở lại phòng làm việc, nhìn thấy cô bạn thân Phương Tuệ Vi của mình đang nằm đọc sách với bộ dáng chán nản, mặt mày lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, Lưu Kiều thở dài một hơi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Phương Tuệ Vi, thở dài nói: “Bà cô của tôi ơi, cậu đừng có ngồi trong phòng làm việc của tớ chán nản như thế nữa, cậu như thế tớ làm sao có tâm trí để làm việc hả? Cậu đừng có mặt nhăn mày nhó nữa, bây giờ chúng ta hãy giải trí một chút đi, cái này có thể khiến tâm trạng của cậu tốt hơn đấy.”

“Giải trí như thế nào? Đừng có mà rủ tớ đi chỗ này chỗ nọ đấy tớ không có tâm trạng đi đâu.” Phương Tuệ Vi khẽ chau mày hỏi, cô không muốn đi đâu cả vì không muốn nhìn thấy tên bạn trai cũ đê tiện, khốn kiếp, anh ta như âm hồn bất tán, chỉ cần đi ra ngoài thì khả năng gặp anh ta rất cao.

Lưu Kiều lắc đầu cười cười đáp: “Không đi đâu cả, tớ giới thiệu cho cậu một game khá hay, chơi khá là vui hiện đang rất nổi đấy.” Nói xong, cô không đợi Phương Tuệ Vi đồng ý hay không liền lấy điện thoại tải game về.

Phương Tuệ Vi vốn không có sở thích chơi game nhưng bây giờ đang chán, đang cực kỳ khó chịu, có lẽ cô nên đổi thay đổi một chút chơi game thử xem nó vui đến cỡ nào. Sau khi nghe Lưu Kiều hướng dẫn một chút thì Phương Tuệ Vi đã hiểu, không cần phải hướng dẫn nữa, hai người các cô ngẫu nhiên gia nhập vào một đội chuẩn bị đánh boss, Lưu Kiều nhìn thấy ba đồng đội mới của mình cô phấn khích không thôi, cười rạng rỡ nói: “Thật không ngờ chúng ta lại có thể trở thành đồng đội của ba người bọn họ, cậu không biết đâu ba người họ chơi rất giỏi, chỉ cần chung đội với họ thì chắc chắn là thắng.”

Phương Tuệ Vi bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm là mấy, ba người trong game cho dù có giỏi đến đâu thì cũng là chơi game thôi có cần phải phấn khích, tâng bốc họ như thế không? Với khả năng học rất nhanh, chơi cái gì cũng khá của Phương Tuệ Vi, cô rất nhanh phối hợp được với mọi người thành công đánh thắng boss.

“Hai em cũng giỏi thật đấy, ban đầu cứ tưởng là gà mờ không ngờ chơi lại khá như thế, phối hợp rất tốt, hai em có muốn tham gia với ba người bọn anh không? Chỉ cần chúng ta trở thành một đội anh bảo đảm chúng ta sẽ oanh tạc cả game này.” Trình Mật Nhân thích thú với hai cô gái có kĩ năng chơi game khá giỏi này, cảm thấy phối hợp cực kỳ tốt, hiếm có ai phối hợp với ba người bọn họ mà tốt đến thế.

Gương mặt của Phương Tuệ Vi nhăn nhó, tỏ rõ sự chán ghét, nghe giọng nói của Trình Mật Nhân thì có lẽ vẫn còn rất trẻ không chừng còn đang học cấp ba, chưa biết tên tuổi cô và Lưu Kiều vậy mà dám xưng anh gọi em, cô ngồi thẳng lưng, khóe môi nhếch lên cười quỷ dị, hắng giọng rồi nói: “Em em cái đầu cậu đấy, thằng nhóc như cậu lại dám xưng em với bà lão hơn bảy mươi tuổi như tôi sao? Tuổi trẻ thời nay thật là, ngay cả một bà già cũng không tha.”

Lưu Kiều ngồi bên cạnh suýt nữa thì sặc cả nước bọt của chính mình, không nhịn được mà phì cười, Phương Tuệ Vi lại dùng biệt tài giả giọng bà lão của mình để đi trêu chọc người khác rồi, cô ráng dựng tai lên nghe xem ba cậu nhóc bên kia sẽ có phản ứng, đáp lại như thế nào đây?

Trình Mật Nhân trợn trắng mắt nhìn Tần Minh Vũ và Ngụy Đồng, anh không nghe nhầm đó chứ? Anh vừa mới chơi cùng với một bà lão sao? Bây giờ người già cũng thích chơi mấy game này sao? Lại còn chơi ổn như thế, đùa nhau à? Ngay cả Ngụy Đồng và Tần Minh Vũ cũng không ngờ đến chuyện này, Tần Minh Vũ tuy kinh ngạc nhưng vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Thành thật xin lỗi bà, chúng cháu không ngờ bà đã cao tuổi như thế lại còn chơi game hơn nữa lại còn chơi hay như thế. Vậy… người chơi cùng bà là bạn của bà sao?”

Phương Tuệ Vi thấy ba người các anh tin đến sát đất như thế thì khẽ cười, cô nhướng mày vốn định trả lời là đúng nhưng chợt nhớ ra Lưu Kiều không biết giả giọng, cô lại tiếp tục giả giọng trêu: “Không, người chơi cùng tôi là cháu gái, à đúng rồi tôi có lòng tốt khuyên các cậu sau này đừng có tùy tiện gọi người khác là em, cháu gái tôi không chừng là lớn tuổi hơn các cậu đấy.”

Tần Minh Vũ nhếch môi cười khó hiểu, Trình Mật Nhân xoa xoa mũi của mình lên tiếng lễ phép nói: “Vâng ạ, chúng cháu biết rồi ạ nhưng không biết phải xưng hô với cháu gái của bà như thế nào ạ?”

“Cháu tôi tên Lưu Kiều, nó hai mươi lăm tuổi rồi chắc các cậu nhỏ hơn mà đúng không? Sau này cứ gọi cháu gái tôi là chị Kiều, còn tôi thì các cậu hãy gọi tôi là bà ngoại là được rồi.” Phương Tuệ Vi cố nhịn cười nói, tâm trạng buồn chán của cô đã bay đi mất rồi, quả thật chơi khá là vui.

“Vâng, bà ngoại.” Tần Minh Vũ ngoan ngoãn đáp, tuy anh chỉ cười nhàn nhạt nhưng trong đôi mắt của anh đã tràn ngập ý cười.

Hot

Comments

Kiim Oanhh💩

Kiim Oanhh💩

🤣🤣🤣

2022-09-11

0

Trần Minh Anh

Trần Minh Anh

nu9 hơn na9 bn tuổi v tg

2022-02-08

1

Thi Moon

Thi Moon

Chắc ổng phát hiện ra rồi

2022-02-08

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hãy gọi tôi là bà ngoại
2 Chương 2: Bận rộn
3 Chương 3: Gặp mặt
4 Chương 4: Tính cách thay đổi
5 Chương 5: Người thừa kế Phương thị
6 Chương 6: Muốn quay lại
7 Chương 7: Trong phòng có ruồi
8 Chương 8: Quyết định ở lại
9 Chương 9: Chạm mặt
10 Chương 10: Đuổi theo
11 Chương 11: Có tài thì trọng dụng
12 Chương 12: Tai nạn nhỏ
13 Chương 13: Thích khoe hàng
14 Chương 14: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước
15 Chương 15: Nhận ra
16 Chương 16: Cứu người
17 Chương 17: Tàn nhẫn
18 Chương 18: Quan tâm, chăm sóc
19 Chương 19: Có sếp là nữ thật tốt
20 Chương 20: Độc mồm độc miệng
21 Chương 21: Để em đi hỏi mẹ
22 Chương 22: Đã có bạn trai
23 Chương 23: Có em ở đây
24 Chương 24: Có chút rung động
25 Chương 25: Vẫn như thế thôi
26 Chương 26: Diêu Tuyền giở trò
27 Chương 27: Vô sỉ
28 Chương 28: Dần ỷ lại vào anh
29 Chương 29: Phương Tuệ Vi bị bắt
30 Chương 30: Không có ghen
31 Chương 31: Chính thức hẹn hò
32 Chương 32: Lòng tốt không được báo đáp
33 Chương 33: Theo dõi
34 Chương 34: Không có nghị lực
35 Chương 35: Khác nhau
36 Chương 36: Trêu anh rất vui
37 Chương 37: Anh là con nít quỷ à?
38 Chương 38: Rất giống nhau
39 Chương 39: Nhân cách thối nát
40 Chương 40: Đi đánh ghen
41 Chương 41: Muốn làm chuyện đại sự
42 Chương 42: Cảnh báo
43 Chương 43: Phát hiện lại bị lừa
44 Chương 44: Tuyệt chiêu
45 Chương 45: Ở lại
46 Chương 46: Anh yêu thương em là đủ rồi
47 Chương 47: Giở trò với Phương gia
48 Chương 48: Bắt cóc
49 Chương 49: Anh muốn em
50 Chương 50: Tin nhắn
51 Chương 51: Cái gì cũng phải có đôi
52 Chương 52: Cái miệng hại cái thân
53 Chương 53: Lươn lẹo
54 Chương 54: Tâm linh tương thông
55 Chương 55: Học còn phải xem người dạy là ai?
56 Chương 56: Vượt qua kì thi
57 Chương 57: Chắc chắn là anh
58 Chương 58: Bạn trai tâm lý
59 Chương 59: Tác phẩm nổi tiếng
60 Chương 60: Anh là đẹp trai nhất
61 Chương 61: Thật tâm chúc phúc
62 Chương 62: Nhanh chóng được chuyển thể
63 Chương 63: Trợ giúp
64 Chương 64: Đừng nhúng tay vào
65 Chương 65: Bất ngờ xuất hiện
66 Chương 66: Truy nã
67 Chương 67: Bắt cóc tống tiền
68 Chương 68: Chạy trốn
69 Chương 69: Không sao nữa rồi
70 Chương 70: Cầu hôn
71 Chương 71: Tốt nghiệp nhưng không quên khoe vợ
72 Chương 72: Hôn lễ ngọt ngào
73 Chương 73: Hổ phụ sinh hổ tử (End)
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Hãy gọi tôi là bà ngoại
2
Chương 2: Bận rộn
3
Chương 3: Gặp mặt
4
Chương 4: Tính cách thay đổi
5
Chương 5: Người thừa kế Phương thị
6
Chương 6: Muốn quay lại
7
Chương 7: Trong phòng có ruồi
8
Chương 8: Quyết định ở lại
9
Chương 9: Chạm mặt
10
Chương 10: Đuổi theo
11
Chương 11: Có tài thì trọng dụng
12
Chương 12: Tai nạn nhỏ
13
Chương 13: Thích khoe hàng
14
Chương 14: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước
15
Chương 15: Nhận ra
16
Chương 16: Cứu người
17
Chương 17: Tàn nhẫn
18
Chương 18: Quan tâm, chăm sóc
19
Chương 19: Có sếp là nữ thật tốt
20
Chương 20: Độc mồm độc miệng
21
Chương 21: Để em đi hỏi mẹ
22
Chương 22: Đã có bạn trai
23
Chương 23: Có em ở đây
24
Chương 24: Có chút rung động
25
Chương 25: Vẫn như thế thôi
26
Chương 26: Diêu Tuyền giở trò
27
Chương 27: Vô sỉ
28
Chương 28: Dần ỷ lại vào anh
29
Chương 29: Phương Tuệ Vi bị bắt
30
Chương 30: Không có ghen
31
Chương 31: Chính thức hẹn hò
32
Chương 32: Lòng tốt không được báo đáp
33
Chương 33: Theo dõi
34
Chương 34: Không có nghị lực
35
Chương 35: Khác nhau
36
Chương 36: Trêu anh rất vui
37
Chương 37: Anh là con nít quỷ à?
38
Chương 38: Rất giống nhau
39
Chương 39: Nhân cách thối nát
40
Chương 40: Đi đánh ghen
41
Chương 41: Muốn làm chuyện đại sự
42
Chương 42: Cảnh báo
43
Chương 43: Phát hiện lại bị lừa
44
Chương 44: Tuyệt chiêu
45
Chương 45: Ở lại
46
Chương 46: Anh yêu thương em là đủ rồi
47
Chương 47: Giở trò với Phương gia
48
Chương 48: Bắt cóc
49
Chương 49: Anh muốn em
50
Chương 50: Tin nhắn
51
Chương 51: Cái gì cũng phải có đôi
52
Chương 52: Cái miệng hại cái thân
53
Chương 53: Lươn lẹo
54
Chương 54: Tâm linh tương thông
55
Chương 55: Học còn phải xem người dạy là ai?
56
Chương 56: Vượt qua kì thi
57
Chương 57: Chắc chắn là anh
58
Chương 58: Bạn trai tâm lý
59
Chương 59: Tác phẩm nổi tiếng
60
Chương 60: Anh là đẹp trai nhất
61
Chương 61: Thật tâm chúc phúc
62
Chương 62: Nhanh chóng được chuyển thể
63
Chương 63: Trợ giúp
64
Chương 64: Đừng nhúng tay vào
65
Chương 65: Bất ngờ xuất hiện
66
Chương 66: Truy nã
67
Chương 67: Bắt cóc tống tiền
68
Chương 68: Chạy trốn
69
Chương 69: Không sao nữa rồi
70
Chương 70: Cầu hôn
71
Chương 71: Tốt nghiệp nhưng không quên khoe vợ
72
Chương 72: Hôn lễ ngọt ngào
73
Chương 73: Hổ phụ sinh hổ tử (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play