Chương 1: Từ bỏ ước mơ

Trong căn phòng gác mái nhỏ tại cô nhi viện Thiên Sứ thuộc thành phố Giang Tô, cô gái mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp thánh thiện nhưng ánh mắt lại chất chứa quá nhiều nỗi ưu tư. Cô thẫn thờ ngồi trên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn dòng người qua lại phía dưới con đường, xe cộ hối hả ngược xuôi, cô thấy bản thân mình thật vô định.

Cầm trên tay một tờ giấy, cô đưa lên ngay trước mắt, nhìn dòng chữ "Giấy báo trúng tuyển" cô nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy rất chua chát.

Tiếng mở cửa vang lên, đồng thời phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng, một người phụ nữ tuổi trung niên, vẻ mặt hiền hậu bước vào:

- Hạ Phong à, con đang chuẩn bị đồ đạc sao?

Cô vội gấp tờ giấy lại và cầm gọn trong lòng bàn tay, cố gượng nụ cười vơi bớt vẻ sầu bi:

- Dạ phải.

Người phụ nữ ấy là dì Loan, một trong ba người bảo mẫu đã đồng hành cùng cô nhi viện Thiên Sứ từ những ngày mới thành lập.

Dì Loan ngồi xuống thành cửa sổ, đối diện với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, bà đưa tay dịu dàng vén tóc cô, lòng trĩu nặng lại dâng lên cảm giác áy náy trong bất lực:

- Hạ Phong à, con thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Con không hối hận chứ?

Cô nở nụ cười chấp nhận thực tại:

- Con đã suy nghĩ kỹ mới đi đến quyết định này. Con không hối hận, hơn nữa, trong hoàn cảnh hiện tại, con nghĩ như vậy là cách tốt nhất.

Dì Loan nhìn thấy lấp loá tờ giấy đã được gấp nhỏ trong lòng bàn tay đang nắm chặt lại của cô. Dì ấy liền đoán ra được:

- Trở thành diễn viên là ước mơ từ nhỏ của con. Hơn nữa, con đã thi đậu vào trường đại học sân khấu điện ảnh Nam Tô và còn trở thành thủ khoa đầu vào. Con đành lòng chấp nhận từ bỏ tất cả sao Hạ Phong?

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay khô ráp vì vất vả bao việc lo toan cho các trẻ em mồ côi tại cô nhi viện, với cô, đôi bàn tay ấy thật ấm áp:

- Dì Loan à, con đã quyết định rất kỹ rồi. Hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ thật sự rất cần tiền, đặc biệt vào lúc này, khi bé An phải chạy thận hàng tuần. Chi phí các mạnh thường quân giúp đỡ cũng dần cạn kiệt. Con nghĩ đây là quyết định đúng đắn.

Dì Loan xúc động nhìn cô, từ nhỏ, Hạ Phong đã là cô gái hiểu chuyện lại ngoan hiền nên ai ai trong cô nhi viện cũng yêu quý cô. Từ khi mới ba tháng tuổi, Hạ Phong đã bị bỏ rơi ở trước cổng bệnh viện và được các y tá mang đến cô nhi viện Thiên Sứ để gửi gắm, mong đứa trẻ nhỏ khi ấy có chốn nương thân an toàn.

Cô nhi viện Thiên Sứ vốn dĩ được bà ngoại của dì Loan mở ra, thuộc sở hữu tư nhân. Từ nhỏ, dì Loan đã theo mẹ và bà ngoại tiếp xúc với rất nhiều trẻ em mồ côi. Nhìn cách bà và mẹ chăm sóc những mảnh đời cơ nhỡ khiến lòng nhân hậu, thương người đã thôi thúc dì Loan phải nối gót bà và mẹ mà duy trì cô nhi viện Thiên Sứ, góp phần làm chuyện có ích cho đời.

Những trẻ em xuất thân từ cô nhi viện Thiên Sứ đồng trang lứa với cô nay đều đã ra riêng tự lập, có người dựng vợ gả chồng, có người hạnh phúc, cũng có người mang nỗi đau đổ vỡ. Nhưng nhìn chung, cuộc sống của hầu hết những người họ đều chật vật, chẳng mấy dư giả. Ai hiểu chuyện, tận tâm thì mỗi tháng gửi về cô nhi viện Thiên Sứ một ít chi phí để phụ giúp các bảo mẫu nơi đây lo cho các bé nhỏ hiện tại, còn không thì cũng đành chịu, phải trông cậy nhiều vào các mạnh thường quân.

Dì Loan thở dài nhìn cô:

- Dì hiểu rõ đại học sân khấu điện ảnh là ước mơ, hoài bão rất lớn của con. Con hãy sống vì đam mê của mình. Con có thể đến Nam Tô vừa học vừa làm để trang trải như dự tính ban đầu. Mọi việc ở cô nhi viện cứ để dì và mọi người lo liệu.

Trước đây chuyện học của cô đều được miễn giảm một khoản phí đáng kể cho trẻ em thuộc diện mồ côi, nhưng khi lên đến đại học, mọi chi phí đều phải tự lo. Ngoài học phí ra, còn một khoản phí sinh hoạt, chưa kể, học phí của trường nghệ thuật lại cao, dù cô có được học bổng thủ khoa nhưng để duy trì việc học lâu dài vẫn là một vấn đề khó khăn.

Trong khi lúc này, cô nhi viện đang rất cần thêm chi phí trang trải, cấp thiết hơn vì chuyện thiếu tiền chạy thận cho bé An mà dì Loan và các bảo mẫu khác đã vay một khoản tiền bên ngoài để đắp đổi qua ngày. Tình trạng của cô nhi viện lúc này chỉ gói gọn trong hai chữ "cần tiền".

Hạ Phong khẽ lắc đầu:

- Con đã quyết định đến Nam Tô để phỏng vấn xin việc. Mức lương làm công nhân ở công ty sản xuất rượu Alva khá cao, sẽ hỗ trợ được phần nào chi phí hằng tháng cho cô nhi viện.

Dì Loan thở một hơi trĩu nặng:

- Con chờ dì một lát.

Dì ấy bước khỏi phòng, Hạ Phong có chút tò mò nhìn theo. Vài phút sau, Dì Loan quay trở lại, trên tay cầm theo quyển album đã cũ. Dì ấy bước đến đặt album vào tay cô.

Hạ Phong đưa mắt nhìn quyển album rồi đưa tay lật những trang đầu tiên:

- Sao đột nhiên dì lại đưa con quyển album này?

Dì Loan nở nụ cười đôn hậu, nhẹ nhàng đầy tình cảm:

- Con sắp đi xa, sẽ có lúc nhớ về nơi đây. Dì đưa con quyển album này để khi thấy nhớ mọi người trong cô nhi viện, con có thể mở ra xem. Còn có rất nhiều hình ảnh lúc con còn nhỏ nữa.

Hạ Phong vừa mỉm cười vừa lật lại từng trang album xem lại tất cả hình ảnh được lưu trữ. Bất chợt, cô chăm chú nhìn vào một bức ảnh chụp. Cô nhìn dì Loan với sự ngạc nhiên, tò mò:

- Dì à, tấm ảnh này… đứa bé được bế trong ảnh là...

Dì Loan nở nụ cười:

- Con không nhận ra chính mình lúc nhỏ sao Hạ Phong?

Cô bất ngờ đáp:

- Là con sao? Con chẳng có chút ấn tượng nào cả. Còn người thanh niên trong ảnh, người đang bế con lúc nhỏ, người này là ai vậy dì?

Hạ Phong không khỏi tò mò về người thanh niên có gương mặt ưu tú, tuyệt mỹ cùng vóc dáng cao ráo trong ảnh.

Dì Loan nhìn kỹ vào tấm ảnh, dì ấy ngẫm nghĩ rồi đáp lời:

- Tấm ảnh này được chụp lúc con chỉ mới ba tuổi, đã mười sáu năm trôi qua, dì thật sự không thể nhớ được người thanh niên trong ảnh là ai. Nhưng dì có thể đoán người này là một trong những người làm thiện nguyện, đến thăm hỏi cô nhi viện chúng ta.

Hạ Phong thể hiện rõ sự chú tâm vào bức ảnh:

- Dạ. Nhìn trông ảnh lúc đó, người này chắc khoảng mười sáu mười tuổi dì nhỉ?

Dì Loan cẩn trọng quan sát biểu hiện của cô:

- Có phải con để ý người này rồi không? Mà trông cậu ta quả thật rất đẹp trai. Bây giờ chắc chắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi.

Cô nào nghĩ ngợi nhiều, cũng chẳng thể rung động khi chỉ nhìn qua một bức ảnh, lại còn là hình ảnh của rất nhiều năm về trước.

- Dì cứ chọc con. Tại con thấy tò mò nên hỏi vậy thôi. Con sẽ giữ thật kỹ quyển album này, khi nào thấy nhớ mọi người thì sẽ lấy ra xem.

Dì Loan vỗ nhẹ lên bàn tay cô:

- Hạ Phong này, dì nghĩ con khoan dọn hẵn đồ đạc đến Nam Tô. Khi nào phỏng vấn xong và chắc chắn được nhận vào làm thì con hãy dọn hẳn đồ đạc lên đó ở cũng chưa muộn mà con.

Hạ Phong đã vững lòng với những gì cô quyết định, cô cất lời giải bày rõ:

- Con đã suy nghĩ và tìm hiểu kỹ cả rồi. Nếu không được nhận vào công ty Alva, con sẽ tiếp tục xin việc ở những nơi khác, chắc chắn sẽ có nơi nhận con làm việc. Dù sao mức lương trung bình của nhân viên bán thời gian ở Nam Tô cũng cao hơn so với Giang Khánh.

Sự vững lòng của Hạ Phong khiến dì Loan vừa cảm thấy vui mừng vì đã nuôi nấng một cô gái hiểu chuyện, chăm học lại chẳng ngại khổ cực. Nhưng song song đó là nỗi đau đáu thương xót lẫn niềm lo âu cho tương lai của cô, cho những ngày tháng sắp tới phải bươn chải chốn xa lạ, chẳng có ai thân quen bên cạnh.

Ngày cô rời Giang Khánh đến thành phố Nam Tô xa lạ cũng đã đến. Ngồi trên xe khách suốt chặng đường dài hơn mười tiếng đồng hồ mới đến được thành phố Nam Tô. Cô lên xe khởi hành từ khuya hôm trước, nằm trên xe đánh một giấc, mở mắt ra là đến nơi, thật may khi cô không bị say xe, nếu không thì khó khăn lại chồng chất khó khăn.

Khi ở Giang Khánh, cô đã lên mạng tìm hiểu và đặt trước phòng trọ tại thành phố mới mẻ này để thuận tiện hơn khi dọn đến, đỡ phí sức nhọc nhằn đi tìm kiếm khi đến nơi.

Khu trọ cô ở tuy chi phí khá rẻ so với mặt bằng chung của các phòng trọ ở Nam Tô nhưng lại rất an ninh, gồm năm dãy phòng, mỗi dãy cách nhau tầm một mét, do mới được xây cất nên phòng rất sạch sẽ, thoáng đãng. Vì là khu trọ mới vừa xây cất xong nên vẫn còn phòng trống rất nhiều, không gian vô cùng yên tĩnh.

Cô chỉ mang theo một vali nhỏ, căn bản cô chẳng có quá nhiều đồ hay quần áo. Căn phòng trọ trống trơn, mọi đồ đạc cô đều phải tự mình mua lấy, vì là khu trọ an ninh nên chủ trọ cũng ở trong khu này, quy định mười một giờ đêm sẽ đóng cổng, nếu về trễ sẽ phải ngủ bên ngoài.

Đặt vali ở một góc phòng, cô bước ra ngoài tìm món ăn lót dạ. Đi bộ dọc theo con đường lớn, cô nhìn ngắm đường xá náo nhiệt, sa hoa lại phồn thịnh của thành phố Nam Tô, nơi trước đây cô chưa từng đặt chân đến.

Ghé vào một quán ăn với phong cách cổ điển, trong không quá sang trọng nhưng cũng rất tươm tất, sạch sẽ. Nhìn vào menu trên bàn, cô tròn mắt có chút choáng ngợp bởi giá thành cao gấp đôi, gấp ba so với những quán ăn ở Giang Khánh.

Hạ Phong cố giữ bình tĩnh, dù sao cũng phải chấp nhận, nơi đây kiếm được tiền nhiều cũng đồng nghĩa với việc chi tiêu đắt đỏ hơn, cần thiết sự dè sẻn mới có thể đắp đổi được qua ngày. Hơn nữa, cô còn phải dành dụm để gửi về cô nhi viện.

Giải quyết xong chiếc bụng đói, cô tìm đến nhà sách, thật may khi những nơi cô cần đến đều không cách khu trọ quá xa nên cô có thể đi bộ thong thả nhẹ nhàng. Hạ Phong ghé vào trong mua một bộ hồ sơ xin việc.

Về đến phòng trò, cô lấy hồ sơ ra, vì chưa mua bàn ghế nên cô dùng luôn chiếc vali để kê viết, nắn nót từng chữ, từ đơn xin việc đến giấy sơ yếu lý lịch,...

Đang tỉ mỉ trong từng nét chữ, bất chợt điện thoại của cô vang lên, cô không cần nhìn vào màn hình đã biết ngay là ai gọi đến. Cô dừng bút rồi bắt máy, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng nói dịu dàng quen thuộc. Người gọi cho cô không ai khác ngoài dì Loan. Đây là lần đầu tiên cô đi xa, dì ấy lo lắng nên đã gọi điện hỏi thăm để thêm phần yên tâm.

Cuộc trò chuyện sau một lúc cũng kết thúc. Cô tiếp tục viết hồ sơ xin việc. Cô chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chờ đến sáng mai sẽ đến công ty Alva nộp hồ sơ ứng tuyển. Thông tin công ty cần tuyển nhân viên đóng rượu vào hộp đựng này cô xem được trên một tờ nhật báo lớn lại rất uy tín, mức lương khá cao lại có phúc lợi ngày nghỉ và tiền thưởng doanh số nên cô đã quyết định nộp hồ sơ vào công ty Alva.

Hot

Comments

Bông Đỗ 🌹🥀

Bông Đỗ 🌹🥀

tui từ bộ truyện đường vòng đến bên em, tới đây ủng hộ tác giả

2022-06-21

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Từ bỏ ước mơ
2 Chương 1: Từ bỏ ước mơ
3 Chương 3: Lòng người khó đoán
4 Chương 4: Biết trốn đi đâu?
5 Chương 5: Hẹn ngày trả lại
6 Chương 6: Chỉ là đã từng
7 Chương 7: Thất hẹn
8 Chương 8: Mười một giờ
9 Chương 9: Dư sức ở hai người
10 Chương 10: Chỉ là thoáng qua
11 Chương 11: Hoả hoạn
12 Chương 12: Quá tam ba bận
13 Chương 13: Khó xử
14 Chương 14: Đừng mong công bằng
15 Chương 15: Hẹn trước không bằng đúng lúc
16 Chương 16: Không phải mơ
17 Chương 17: Có chút hiện đại
18 Chương 18: Chị chị em em
19 Chương 19: Chẳng rõ ẩn tình
20 Chương 20: Đừng xen vào chuyện của tôi
21 Chương 21: Là tình cũ
22 Chương 22: Va quẹt bất ngờ
23 Chương 23: Lắm thương tích
24 Chương 24: Không thể như vậy
25 Chương 25: Đã quên từ lâu
26 Chương 26: Săn tin đời tư
27 Chương 27: Chẳng thể buông tha
28 Chương 28: Lặn sâu dưới đáy
29 Chương 29: Như cô em gái
30 Chương 30: Đứa trẻ kháu khỉnh
31 Chương 31: Bao giờ kết hôn?
32 Chương 32: Cùng cực bế tắc
33 Chương 33: Cảm thấy mang ơn
34 Chương 34: Như người nhà
35 Chương 35: Lạc đường thênh thang
36 Chương 36: Quen biết?
37 Chương 37: Kỷ vật vô giá
38 Chương 38: Hy vọng mong manh
39 Chương 39: Tay chạm tay
40 Chương 40: Là vì anh vô tâm
41 Chương 41: Lo đến tim đau
42 Chương 42: Chạm khẽ trái tim
43 Chương 43: Chưa từng hay biết
44 Chương 44: Body hoàn hảo
45 Chương 45: Tuổi mới ấm áp
46 Chương 46: Say để nói thật
47 Chương 47: Chú có thích tôi không?
48 Chương 48: Dấu son cuộc đời
49 Chương 49: Một lần vì bản thân
50 Chương 50: Phải học chữ “Nhẫn”
51 Chương 51: Một chuyến đi, lạc mất nhau
52 Chương 52: Cuộc đời lắm đổi thay
53 Chương 53: Gợi lại ký ức
54 Chương 54: Người dưng ngược lối
55 Chương 55: Gặp hay không gặp
56 Chương 56: Cuốn phim tua chậm
57 Chương 8: Anh là ai?
58 Chương 57: Chưa từng quen biết nhau?
59 Chương 58: Vì muốn gặp lại cô
60 Chương 59: Vẫn luôn quan tâm
61 Chương 60: Buổi tối lãng mạn
62 Chương 61: Chưa từng quên
63 Chương 62: Lật lại dĩ vãng
64 Chương 63: Tìm rõ ngọn ngành
65 Chương 64: Không phải đưa tôi về
66 Chương 65: Không gian riêng tư
67 Chương 66: Sự cố thôi sao? (H nhẹ)
68 Chương 67: Không cần anh chịu trách nhiệm
69 Chương 68: Không thể nào…
70 Chương 69: Có lẽ không đúng lúc
71 Chương 70: Xin đừng trốn tránh anh
72 Chương 71: Anh sẽ nhắc cho em nhớ
73 Chương 72: Em có thai sao?
74 Chương 73: Phim giả tình thật
75 Chương 74: Vợ sắp cưới
76 Chương 75: Còn anh sợ mất em
77 Chương 76: Đừng giấu anh nữa
78 Chương 76: Đừng giấu anh nữa
79 Chương 77: Trùng hợp hay cố ý?
80 Chương 78: Vùi lấp bí mật
81 Chương 79: Đánh mất lương tâm
82 Chương 80: Người thứ ba
83 Chương 81: Em cùng người ấy
84 Chương 82: Dịu dàng trao mỗi em
85 Chương 83: Vì nơi này có em
86 Chương 84: Kéo khoá áo
87 Chương 85: Thử son môi
88 Chương 86: Anh sẽ phạt em (H+)
89 Chương 87: Sai thời điểm
90 Chương 88: Nhắm vào cái thai
91 Chương 89: Cũng may là không sao
92 Chương 90: Đừng đụng đến cô ấy
93 Chương 91: Em đang làm gì vậy?
94 Chương 92: Anh ta dụ dỗ em?
95 Chương 93: Đừng trách tôi bất nghĩa
96 Chương 94: Chờ xoá
97 Chương 95: Chờ xoá
98 Chương 96: Chờ xoá
99 Chương 97: Chờ xoá
100 Chương 98: Chờ xoá
101 Chương 99: Trà xanh
102 Chương 100: Người tính chẳng bằng trời tính
103 Chương 101: Một tiếng “Ba”
104 Chương 102 (END): Nguyện cả đời bên anh
105 Thông báo
Chapter

Updated 105 Episodes

1
Chương 1: Từ bỏ ước mơ
2
Chương 1: Từ bỏ ước mơ
3
Chương 3: Lòng người khó đoán
4
Chương 4: Biết trốn đi đâu?
5
Chương 5: Hẹn ngày trả lại
6
Chương 6: Chỉ là đã từng
7
Chương 7: Thất hẹn
8
Chương 8: Mười một giờ
9
Chương 9: Dư sức ở hai người
10
Chương 10: Chỉ là thoáng qua
11
Chương 11: Hoả hoạn
12
Chương 12: Quá tam ba bận
13
Chương 13: Khó xử
14
Chương 14: Đừng mong công bằng
15
Chương 15: Hẹn trước không bằng đúng lúc
16
Chương 16: Không phải mơ
17
Chương 17: Có chút hiện đại
18
Chương 18: Chị chị em em
19
Chương 19: Chẳng rõ ẩn tình
20
Chương 20: Đừng xen vào chuyện của tôi
21
Chương 21: Là tình cũ
22
Chương 22: Va quẹt bất ngờ
23
Chương 23: Lắm thương tích
24
Chương 24: Không thể như vậy
25
Chương 25: Đã quên từ lâu
26
Chương 26: Săn tin đời tư
27
Chương 27: Chẳng thể buông tha
28
Chương 28: Lặn sâu dưới đáy
29
Chương 29: Như cô em gái
30
Chương 30: Đứa trẻ kháu khỉnh
31
Chương 31: Bao giờ kết hôn?
32
Chương 32: Cùng cực bế tắc
33
Chương 33: Cảm thấy mang ơn
34
Chương 34: Như người nhà
35
Chương 35: Lạc đường thênh thang
36
Chương 36: Quen biết?
37
Chương 37: Kỷ vật vô giá
38
Chương 38: Hy vọng mong manh
39
Chương 39: Tay chạm tay
40
Chương 40: Là vì anh vô tâm
41
Chương 41: Lo đến tim đau
42
Chương 42: Chạm khẽ trái tim
43
Chương 43: Chưa từng hay biết
44
Chương 44: Body hoàn hảo
45
Chương 45: Tuổi mới ấm áp
46
Chương 46: Say để nói thật
47
Chương 47: Chú có thích tôi không?
48
Chương 48: Dấu son cuộc đời
49
Chương 49: Một lần vì bản thân
50
Chương 50: Phải học chữ “Nhẫn”
51
Chương 51: Một chuyến đi, lạc mất nhau
52
Chương 52: Cuộc đời lắm đổi thay
53
Chương 53: Gợi lại ký ức
54
Chương 54: Người dưng ngược lối
55
Chương 55: Gặp hay không gặp
56
Chương 56: Cuốn phim tua chậm
57
Chương 8: Anh là ai?
58
Chương 57: Chưa từng quen biết nhau?
59
Chương 58: Vì muốn gặp lại cô
60
Chương 59: Vẫn luôn quan tâm
61
Chương 60: Buổi tối lãng mạn
62
Chương 61: Chưa từng quên
63
Chương 62: Lật lại dĩ vãng
64
Chương 63: Tìm rõ ngọn ngành
65
Chương 64: Không phải đưa tôi về
66
Chương 65: Không gian riêng tư
67
Chương 66: Sự cố thôi sao? (H nhẹ)
68
Chương 67: Không cần anh chịu trách nhiệm
69
Chương 68: Không thể nào…
70
Chương 69: Có lẽ không đúng lúc
71
Chương 70: Xin đừng trốn tránh anh
72
Chương 71: Anh sẽ nhắc cho em nhớ
73
Chương 72: Em có thai sao?
74
Chương 73: Phim giả tình thật
75
Chương 74: Vợ sắp cưới
76
Chương 75: Còn anh sợ mất em
77
Chương 76: Đừng giấu anh nữa
78
Chương 76: Đừng giấu anh nữa
79
Chương 77: Trùng hợp hay cố ý?
80
Chương 78: Vùi lấp bí mật
81
Chương 79: Đánh mất lương tâm
82
Chương 80: Người thứ ba
83
Chương 81: Em cùng người ấy
84
Chương 82: Dịu dàng trao mỗi em
85
Chương 83: Vì nơi này có em
86
Chương 84: Kéo khoá áo
87
Chương 85: Thử son môi
88
Chương 86: Anh sẽ phạt em (H+)
89
Chương 87: Sai thời điểm
90
Chương 88: Nhắm vào cái thai
91
Chương 89: Cũng may là không sao
92
Chương 90: Đừng đụng đến cô ấy
93
Chương 91: Em đang làm gì vậy?
94
Chương 92: Anh ta dụ dỗ em?
95
Chương 93: Đừng trách tôi bất nghĩa
96
Chương 94: Chờ xoá
97
Chương 95: Chờ xoá
98
Chương 96: Chờ xoá
99
Chương 97: Chờ xoá
100
Chương 98: Chờ xoá
101
Chương 99: Trà xanh
102
Chương 100: Người tính chẳng bằng trời tính
103
Chương 101: Một tiếng “Ba”
104
Chương 102 (END): Nguyện cả đời bên anh
105
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play