Chuyện Xàm Xí Thường Ngày Ở Địa Phủ
Ngày làm việc đầu tiên của tân
Diêm Vương
"Bộp" Đập bàn thị uy
Diêm Vương
Con ma kia, ngươi tên gì, bao tuổi, vì sao lại chết, khai mau !
ma bé Nguyệt
" Tôi tên Nguyệt , không rõ tuổi, bị người khác giết chết." , cô bé ma đó lưu loát trả lời.
Phán Quan
Này con ma kia, ngươi phải xưng cả họ lẫn tên, thì ta mới tìm đúng hồ sơ cho ngươi chứ ... Hừm, nói rõ họ tên ra đi
ma bé Nguyệt
" Hửm, nhưng cha chỉ gọi tôi là Nguyệt, mà làm gì có họ." , cô bé ma nghiêng nghiêng đầu nhỏ, làm vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu, hỏi ngược lại Phán Quan.
Phán Quan
Nghe vậy thì, Phán Quan thở dài một hơi ngao ngán, hắn hỏi cô bé : " Vậy thì cha ngươi tên gì, ngươi chết ở đâu, chết như thế nào. Nói rõ ra, để ta còn biết mà tra hồ sơ cho đúng, nếu sai hồ sơ coi chừng ngươi không thể được đầu thai đó.
Thấy con bé xuống đến âm phủ rồi mà vẫn không sợ hãi, lại nói chuyện có vẻ lưu loát, lanh lợi. Nên Diêm Vương cũng nhẹ giọng, nói chuyện với con bé.
Diêm Vương
Đúng vậy đó cô bé, con mau khai báo rõ ràng cho Phán Quan đi, để hắn còn tra hồ sơ cho. Tra nhanh thì đầu thai nhanh, tốt cho con hơn.
Cô bé nhìn Diêm Vương, tròn mắt ngây thơ trả lời.
ma bé Nguyệt
Nhưng cha chỉ là cha, ông ấy làm gì có tên.
Diêm Vương nghe cô bé hỏi vậy lại chợt phì cười, mà Phán Quan ở một bên thì ôm mặt thở dài.
Phán Quan
Hày .... Vậy còn chết ở đâu, chết như thế nào, nhóc có nhớ không.
Cô bé nhíu nhíu mày khó, chậm rãi kể lại những gì mình còn nhớ.
ma bé Nguyệt
Lúc đó, hình như là cha tôi đang nhận thiên kiếp, ông ấy sợ tôi bị thương nếu ở cạnh ông ấy. Vậy nên đã để tôi ở trong một cái hang động, gần chỗ ông ấy đón thiên kiếp.
ma bé Nguyệt
Hết rồi, tự nhiên đến đó thì tôi không nhớ nữa.
Phán Quan sau khi nghe con ma nhỏ kia trả lời, thì tức đến ném cả sổ sách.
Phán Quan
Rồi cái gì ngươi cũng không nhớ, vậy thì ta lấy cái gì để tra đây ...
Diêm Vương
Ấy, Phán Quan, ngươi bình tĩnh ... đừng nóng, để con bé từ từ nói ...
Hắc Vô Thường
Âm hồn nhỏ kia, vậy ngươi còn nhớ được chuyện gì, mau kể hết ra cho Phán Quan hắn giúp ngươi, nếu không ngươi phải quay lại, đợi rất lâu nữa mới lại đến lượt đó !
đứa nhỏ nghĩ nghĩ một hồi rồi nói
ma bé Nguyệt
A, tôi nhớ trước lúc tôi bị lôi đi, hình như cha tôi đã độ kiếp xong rồi.
ma bé Nguyệt
Cha tôi, ông ấy độ kiếp thành thần rồi.
ma bé Nguyệt
Sau đó, thì ... tôi bị lôi đi, hình như là đến một khu rừng thì phải, lúc đấy trời tối quá tôi không thấy rõ.
Phán Quan
Vậy làm sao ngươi biết đó là rừng
Diêm Vương
ừm, đúng đó, sao nhóc biết đó là khu rừng
ma bé Nguyệt
Có ánh sáng lóe lên vài giây, trong phút chốc đó tôi thấy ở đó có rất nhiều cây lớn ...
Phán Quan cùng Diêm Vương đều đồng thanh thắc mắc, mà bọn Hắc Bạch cũng nghệt mặt nghi vấn mà nhìn nhau.
Phán Quan
Và sau lúc đó ... ngươi đã tới âm phủ này đúng không ?
ma bé Nguyệt
ừm ! ( gật đầu)
Diêm Vương
Ra vậy ... vì sét đánh mà đến đây à !
Comments