Chuyện Xàm Xí Thường Ngày Ở Địa Phủ
Ta muốn về với Cha
Phán Quan
Được rồi, lí do xuống đây đã có ... vậy ...
Diêm Vương
Hửm, nhóc bị sét đánh ? Nhóc lanh lợi đáng yêu như vậy, sao lại bị sét đánh chứ ?
Hắc Vô Thường
Diêm Vương, không phải cứ lanh lợi đáng yêu, thì sẽ không bị sét đánh đâu. Cũng có thể do tội nghiệp từ kiếp trước để lại cũng nên ...
Bạch Vô Thường
Đúng vậy đó Diêm Vương ...
Phán Quan
Các người im lặng hết coi, ồn ào như vậy sao tra án. 😠
Phán Quan
e hèm ... ngươi nói là bị kéo đi đúng không, vậy ngươi có biết là bị cái gì kéo đi không ?
Cô bé nghiên đầu suy nghĩ một hồi rồi nói
ma bé Nguyệt
Tôi không rõ nữa, cảm giác giống như ... một cái hố sâu ... đúng không nhỉ ?
Phán Quan
Vậy ... nơi ngươi ở lúc đầu tên gì, ngươi có nhớ không ?
Diêm Vương
Hả, Phán Quan, ngươi hỏi vậy là sao ?
ma bé Nguyệt
Cha tôi dẫn tôi đi khắp nơi, không có địa danh cố định.
Phán Quan
Vậy, hành tinh của ngươi ở có tên là gì, ngươi có biết không ?
ma bé Nguyệt
Hành tinh ? ý ngài hỏi là Uông à ?
Diêm Vương
Hửm, không đúng, sao lại là Uông, Phải là Địa Tinh chứ ?
Bạch Vô Thường
À, tôi hiểu rồi ! Con bé từ hành tinh khác lạc đến đây, sau đó thì chết ở đây !
Diêm Vương
Vậy giờ ta phải làm sao ?
Diêm Vương
Con bé đâu thuộc quyền quản lý của ta, giờ phán xét luôn hả, hay sao ? 😵😵😵
Phán Quan
Diêm Vương, ngài không cần lo lắng. Chuyện này, thực ra có hai cách giải quyết.
Phán Quan
Một là giữ đứa nhỏ ở lại đây, đợi khi nào cánh cổng không gian kia tới kì mở ra, thì đem âm hồn này trả về lại nơi đó.
Phán Quan
Còn không, thì ngài cứ trực tiếp cho âm hồn này đầu thai, trải qua vài kiếp luân hồi ở đây, để âm hồn này quen dần với thế đạo ở đây là được rồi.
ma bé Nguyệt
Không được, tôi không muốn chuyển thế ở nơi này.
ma bé Nguyệt
Tôi muốn về với cha tôi, vì tôi là ánh trăng của cha tôi.
ma bé Nguyệt
Cha nói, ông muốn gọi tôi là Nguyệt, vì trong màn đêm tâm tối, thì chỉ có ánh trăng mới soi sáng được mọi thứ.
ma bé Nguyệt
Mà, bóng đêm chính là cuộc đời cô độc của cha tôi ...
Nói đến đây, thì âm hồn này không nhịn được nữa mà bật khóc.
Diêm Vương thấy âm hồn này quá đáng thương, thì mềm lòng, hắn đập bàn nói
Diêm Vương
Được rồi, đừng khóc nữa.
Diêm Vương
Như vầy đi, trước nhóc cứ ở lại đây, đợi khi nào có cơ hội, thì chúng ta sẽ đưa nhóc trở về hành tinh của mình.
Diêm Vương
Được rồi, lão Bạch, mau qua dẫn con bé đi đến phòng dành cho khách đi.
Bạch Vô Thường
Dạ, đại nhân !
Phán Quan
Ầy ... được rồi, cứ vậy đi ...
Phán Quan
Lão Hắc, vậy ngươi đi dẩn hồn tiếp theo vào điện đi ...
Hắc Vô Thường
Dạ, Phán Quan đại nhân !
Comments