chương 2

đêm khuya ánh trăng lơ lửng trên bầu trời tối
cung điện Triều Ca lộng lẫy như mê cung vàng son
cô mặc áo đỏ chót, len lỏi trèo qua bức tường cao
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
trời ơi, tường gì mà cao như ngọn núi
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
người ta nói cung điện nguy nga, tưởng nói quá ai mà ngờ...hộc..leo muốn gãy cả xương
bụp--
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*lầm bầm, khó chịu*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
...chưa gì đã muốn bỏ nghề sát thủ rồi..
cô chạy vào hoàng cung bước dọc hành lang
nhưng được một đoạn, cô dừng lại gãi đầu
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
...đường nào mới tới tẩm cung của hắn ?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
trái..phải..hay thẳng ?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
cái gì mà ba ngã bảy đường thế này, tưởng mê cung không đó!
sau đó cô quyết định chọn theo quán tính của mình
cô quẹo trái đi một lúc, thấy một dãy phòng
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*hí hửng* hehehe có khi hắn ở trong đây..ta đâm một nhát, xong việc về Tây Kỳ ngủ ngon...
cô mở cửa thì đơ người
là các thái giám ngủ chung ngáy o o o
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*hoảng hốt chạy ra* trời ơi, một đám đầu chọc trắng hếu, muốn xỉu luôn, ghê quá!
lấy lại bình tĩnh cô mò tiếp qua phòng khác
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
a! đây, đây chắc rồi.. *mắt sáng rực*
vừa mở ra mùi từ y phục cũ sọc thẳng mũi cô
là kho chứa y phục, hàng ngàn bộ lông bào váy vóc và lụa là
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*bịt mũi* hắn là vua hay diễn viên cải lương vậy ?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
một mình mặc hết đống này à..uổng phí
cô tiếp tục chạy đi
nhưng một lúc lại dừng
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*khóc ròng* đi ám sát chứ có đi tham quan đâu trời...rắc rối hơn cái mê cung nữa
vừa đi cô vừa than vãn, mũi cô ngửi được một mùi hương ngọt ngào
nhưng cũng quyến rũ len vào khứu giác
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*ngớ người, hít hít* ừm..thơm thật
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
không phải mùi đồ ăn, cũng không phải nhang khói gì...mà, trời ạ
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
mùi hoa hồng, đúng đúng rồi là nó
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
mà nửa đêm ai lại ngốc đi tắm thế này ?
cô tò mò đi theo hướng mùi hương tỏa ra
bị kéo đến một căng phòng khá sang trọng
...
trong căn phòng ngập tràn mùi hương hoa hồng
một cô gái thoát y vóc nước tung hoa, đùa nghịch như trẻ con
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*vén màn che lên*
toàn thân cô cứng lại, cặp mắt không tự chủ
dán chặt vào làn da trắng ngần, ánh nến soi bóng lung linh, từng cách hoa trên tấm lưng nhỏ nhắn
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*mũi chảy máu*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
..đ-đẹp như này, ta chết cũng can tâm..
nàng vẫn chưa hay biết vẫn đùa nghịch với nước
nhưng khi xoay lại thì giật mình, mặt biến sắc
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
ngươi..Nhiên Nhiên!!?
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
sao-sao ngươi lại ở đây! *giọng cáu gắt*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*đi tới, lau mũi*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
à, đi dạo thôi
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
...ngươi ở đây được bao lâu rồi ?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
cũng không lâu, vừa kịp chứng kiến cảnh khiến ta...không thể rời đi
ánh mắt nàng ngỡ ngàng, rồi tai nàng đỏ lên
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
...vô liêm sỉ
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
ta với ngươi không thù không oán, tốt nhất ngươi đừng giở trò
nàng giơ tay đập xuống, nước liền văng tứ tung
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
nào nào đã làm gì đâu
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
ta nói rồi chỉ tình cờ đi vào đây thôi mà
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
*trừng mắt, định tấn công, chợt khựng*
bản thân trần trụi giữa hoa nước, không thể động thủ
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*chậm rãi đi lại*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
ồ, ngươi mà cũng có mặt ngại ngùng này à ?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
đáng yêu hơn ta nghĩ
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
*nghiến răng, đỏ mặt* ngươi...đừng có tới gần!
cô không nói gì ngồi lên thành bồn tắm
mắt cô liếc dọc xuống cơ thể nàng, ánh mắt nóng rực đến mức...
nàng phải đưa tay e thẹn che lại, tim đập loạn
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
ngươi dám nhìn nữa..ta ta sẽ giết ngươi! *vừa tức vừa xấu hổ*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*nuốt nước bọt*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
nếu giết được thì ngươi đã ra tay ngay từ đầu
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
đừng cảnh giác thế chứ, thả lỏng đi nào
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
*cắn môi, liếc mắt*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
Đát Kỷ đâu rồi ?
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
...
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
cần gì kín miệng vậy chứ, hỏi thăm thôi mà
nàng liếc cô một cái, ánh mắt không hề tin cô
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
rồi rồi vậy tên Trụ Vương kia đâu ?
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
đừng mong đợi ta nói bất kì điều gì
cô mỉm cười rồi đứng dậy tham quan phòng nàng
rồi tự nhiên nằm nghiêng trên giường nàng
tay chống cằm, nhìn nàng chằm chằm như đang thưởng thức cảnh đẹp
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"đúng là vô liêm sỉ"
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
*cử động ngón tay*
một chiếc áo mỏng bay đến bên cạnh nàng, Thanh Thanh nhìn cô một cái
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
*cầm lấy, mặc vào*
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
"cảnh đẹp như này mà lại không có trà..."
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
"có một ly trà nóng nữa thì còn gì bằng"
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
"vốn định ám sát tên đó, nào ngờ lại đi lạc vào chốn này...từ từ vậy"
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"cô ta không định ra tay với mình sao ?"
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"trêu chọc mình cho đã rồi nằm đó bình thản ngủ...muốn gì đây"
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"hay là nhân lúc cô ta ngủ giết luôn cô ta..."
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"hay đi gọi cho tỷ tỷ và Ngọc Khánh, rối quá!"
cô hé hờ mắt nhìn cười nhẹ, rồi ngoắc tay
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
?
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
ngủ cùng ta không mỹ nhân ?
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
đừng có mơ!
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
vậy à...chán thật
Phụng Thanh Thanh
Phụng Thanh Thanh
"ngủ thật đó hả ?, không lẽ cô ta tới chơi thật"
nàng khó chịu ngồi xuống ghế nhìn cô cảnh giác
Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
"ngủ giấc coi, có gì ngày mai tính tiếp"
end
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play