Chương 3: Giai đoạn 2

Giai đoạn hai nói về Trịnh Quang khi trọng sinh về năm 17 tuổi, biết được Triệu Bân vẫn luôn thích mình nên liền tiến triển mạch tình cảm với hắn. Xem ra là chuyện tình thời thanh xuân trôi qua rất là đẹp đẽ, cho đến khi “ông giời” của chúng ta, Tống Trạch một lần nữa trở lại.

Trịnh Quang đã tìm hết mọi cách để ngăn chặn cái chết của cậu ta nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Lại bị người nhà họ Trịnh mưu tính, thân thể Tống Trạch lần này rơi xuống từ sân thượng của khách sạn thuộc một phần của tập đoàn Trịnh gia, trùng hợp thay, Tạ Vũ lúc đó cũng đang có việc đi ngang qua đây.

Phân đoạn ôm xác lại một lần nữa trôi qua. Có lẽ chỉ là do cậu cảm nhận, người thiếu niên trên màn ảnh toàn thân rã rời không còn một chút sức sống, nhưng vẫn một mực ôm chặt lấy cậu trai toàn thân nát tan kia vào lòng.

Sự thống khổ của anh tột cùng như không thể phát ra thành lời, thay vào đó là tiếng khóc nấc và tiếng la hét đầy đau đớn như một dã thú bị lột da rút xương. Cứ như vậy mà hét, cho đến khi cổ họng chỉ còn có thể phát ra được những tiếng ứ ớ trầm khàn. Mọi người xung quanh hợp sức muốn tách cả hai ra, nhưng anh lại càng lúc càng ôm chặt hơn, như thể muốn khảm từng tấc thịt của người trong lòng vào tận sâu xương tủy.

Sống mũi cay cay, trong lòng ứa lên cảm giác đau đớn khó tả, nước mắt không biết từ khi nào lại một lần nữa rơi xuống, nhưng chưa đầy bao lâu, rất nhanh cậu đã ổn định lại tinh thần, đưa tay đỡ trán: "Không phải chứ? Lại chết rồi?"

Hệ thống thở dài đáp: [Aizz, nói chung là nhân vật pháo hôi để thúc đẩy tình tiết, nên kiểu gì cũng phải chết.]

Cậu liếc nhìn hệ thống: "Vậy cậu đem tôi vào đây để làm cái gì?"

Sợ bị hiểu lầm là đem cậu qua đây để chết thay, hệ thống liền vội vã giải thích: [Ây dô, không phải đâu kí chủ à. Vì cậu có thể thay đổi số phận nên mới đem cậu qua đây mà. Là thật đó!]

Nó còn như đang muốn nói gì thêm, nhưng cậu không muốn nghe, vội ngắt lời: "Được rồi, tôi đùa thôi. Xem tiếp đi."

Trên màn hình, cuộc đối đầu của Tạ gia với Trịnh gia một lần nữa lại xảy ra, mà lần này còn đến sớm hơn so với kiếp trước. Tạ Vũ hiện tại cũng chỉ mới học năm ba đại học, hoàn toàn là không đủ khả năng để chống chọi lâu dài.

Ngoài Tạ Vũ ra thì chuyện Tống Trạch mất gần như chẳng có gì lớn. Trịnh Quang đơn thuần nên trong những năm này chỉ biết trách bản thân mình, trọng sinh trở về rồi mà vẫn không thay đổi được chuyện gì. Kết cục hai người kia cứ thế mà sụp đổ trong tầm mắt của cậu ta, một người thì chết, người còn lại thì sống nhưng cứ như là đã chết. Song vì là nhân vật chính nên Triệu Bân và cậu ta vẫn sẽ có một cái kết là phải cố gắng hạnh phúc mà sống tiếp.

Đến đây màn hình đã hiện ra hai chữ “The end”.

Hệ thống nhẹ giọng nói: [Vậy nên tất cả đều nhờ cả và cậu, kí chủ à.]

Dựa người lên ghế, cậu lắc đầu, giọng điệu thêm vào vài phần ngả ngớn: "Trên lưng gánh nhiều việc như này quả thật chẳng giống tôi."

Dứt lời liền thở dài một cái, không đợi hệ thống sốt sắng, cậu đã ngồi thẳng người, bộ dáng nghiêm túc: "Bây giờ tôi đang ở giai đoạn nào?"

Hệ thống nhanh chóng đáp lời: [Cậu đang ở giai đoạn hai, năm 17 tuổi.]

"Vậy Trịnh Quang đã trọng sinh chưa?"

[Cậu ta trọng sinh đã được bảy ngày rồi.]

Thiếu niên trầm ngâm giây lát, sau đó liền đứng dậy đi đến bên giường, nhấc lấy điện thoại.

Hệ thống tò mò hỏi: [Cậu đang tính làm gì vậy?]

Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại nó: "Bây giờ ở bên kia là mấy giờ?"

Tuy không hiểu lắm nhưng hệ thống vẫn làm tròn bổn phận, biết gì nói đó, thành thành thật thật đáp: [Bên đây đang là ban đêm nên bên kia có lẽ khoảng 10 giờ trưa.]

Gật đầu "Ừm" một tiếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái lên màn hình điện thoại. Cậu vừa đợi điện thoại đổ chuông vừa đi xuống gian bếp, căn hộ khá trống trải, vì ngoài cậu ra còn có mỗi một cô giúp việc, mà người kia thì lại chỉ đến vào những buổi cuối tuần.

Rót cho mình một ly nước, cậu đưa miệng ly đến bên môi, tiếng chuông đổ một hồi lâu nãy giờ cuối cùng cũng chịu ngưng, thay thế nó là giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên:

"Giờ này con còn gọi ta làm gì?"

Cậu ngừng lại động tác, nhàn nhạt nói một câu “Con muốn về nước”, rồi ngửa đầu uống cạn ly nước trong tay.

Lời này nói ra tính là bình thường nhưng người nghe đầu dây bên kia thì không như vậy.

Tông giọng của người đàn ông liền cao thêm nửa quãng: "Muốn cái gì? Nói lại ta nghe xem."

Cậu chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Con bảo, con, muốn, về, nước."

Bố Tống im lặng một lúc lâu rồi mới trầm giọng: "Con nghĩ ta sẽ dễ dàng đồng ý cho con muốn làm gì thì làm à?"

"Con không biết, con bảo là con muốn về. Bố sắp xếp cho con đi." Đặt mạnh ly nước xuống bàn, cậu không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên mất kiên nhẫn, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Lần này im lặng trôi qua thật lâu, ông mới như thỏa thuận nói: "Được thôi, muốn về ngày nào?"

"Ngày mốt con về, mà..."

"Còn chuyện gì nữa?"

"Con tính về ở luôn, vậy nên phiền bố sắp xếp thêm chuyện ở trường học hiện tại."

Nói xong cậu dứt khoát ngắt máy, để lại một bố Tống đang thất thần nhìn điện thoại, vẻ mặt tràn đầy khó chịu.

Hệ thống thấy cậu lúc này gọi điện xong mới hỏi: [Kí chủ, cậu tính về nước thật sao? Không phải có hơi sớm à?]

Cậu thong thả trả lời: "Ừ, về sớm."

[Cậu có kế hoạch gì sao?]

"Không có, chỉ về sớm để không tạo ra sự việc Tống gia suy yếu thôi."

Trở về phòng, cậu lại ngồi dựa người lên ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi cơ thể cảm thấy tốt hơn lúc này mới nhàn nhạt cất giọng.

"Hệ thống, có đây không?"

[Có đây, hệ thống luôn phục vụ 24/7]

"Xem lại cốt truyện đi."

[Cậu thuộc luôn rồi mà vẫn muốn xem lại hả?]

"Xem lại vài đoạn đi, ghi nhớ càng kỹ càng tốt."

Bật bảng thông báo ra, hệ thống mở lại cốt truyện. Chăm chú xem hết lần này đến lần khác, cho đến khi tầm mắt bị một tia sáng chiếu qua từ cửa sổ, cậu mới dừng lại, đứng lên đi rửa mặt.

Khi này sẵn tiện ngắm nhìn từng góc cạnh và đường nét qua gương, cậu mới nhận ra khuôn mặt này có đến chín phần giống với hình dạng cũ của mình. Nhưng vẫn là không để ý gì nhiều, chỉ đơn giản cho rằng hệ thống tạo hình như vậy để nhanh chóng quen thuộc và dễ dàng thích ứng.

Hot

Comments

hi😉

hi😉

hayyyy😃😃😃😃😃😃

2022-05-16

3

Nhi Nguyễn

Nhi Nguyễn

♥️

2022-04-25

2

Hoàng Hậu Trần

Hoàng Hậu Trần

hay

2022-04-23

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Bi kịch
3 Chương 3: Giai đoạn 2
4 Chương 4: Trở về
5 Chương 5: Dạ tiệc
6 Chương 6: Gia thế
7 Chương 7: Trở lại
8 Chương 8: Vả mặt
9 Chương 9: Miếng táo
10 Chương 10: Hình phạt
11 Chương 11: Nhát gan
12 Chương 12: Học sinh chuyển trường
13 Chương 13: Bạn cùng lớp
14 Chương 14: Ngồi cùng bàn
15 Chương 15: Bài viết trên diễn đàn
16 Chương 16: Mở lời về cùng nhau
17 Chương 17: Chủ động nhiều hơn đi
18 Chương 18: Tôi chưa 18
19 Chương 19: Cưỡng hôn
20 Chương 20: Nhận ra điều quái lạ
21 Chương 21: Tin nhắn
22 Chương 22: "Họ giàu họ có quyền"
23 Chương 23: Cô nàng lớp trưởng
24 Chương 24: Cảm xúc được giấu kín
25 Chương 25: Đình chỉ học
26 Chương 26: Hai thanh Chocolate
27 Chương 27: Người kia là ai?
28 Chương 28: Chương Chình?
29 Chương 29: Khởi kiện
30 Chương 30: Danh dự, nhân phẩm
31 Chương 31: Lâm Mịch là ai?
32 Chương 32: Xuất phát
33 Chương 33: Ngủ cùng phòng
34 Chương 34: Chủ động ôm
35 Chương 35: Ngủ ngon
36 Chương 36: Buổi sáng
37 Chương 37: Tàu lượn siêu tốc
38 Chương 38: Mười hai năm?
39 Chương 39: Xem phim
40 Chương 39: "Mặt trời"
41 Ngoại truyện: Cô nhóc và hai ba ba
42 Chương 40: Xem phim
43 Chương 41: Tôm và Mực
44 Chương 42: Cảm xúc khó tả
45 Chương 43: Không dành cho cậu
46 Chương 44: Cùng đón sinh nhật
47 Chương 45: "Tôi đã thích em từ rất lâu..."
48 Chương 46: "Xin lỗi Tạ Vũ..."
49 Chương 47: Ngày sinh nhật sốt cao
50 Chương 48: Tống Quốc Oai?
51 Chương 49: Quan hệ giữa Tống Trạch và bố?
52 Chương 50: Cô đơn và giấc mơ
53 Chương 51: Lời xin lỗi
54 Chương 52: Lâm Mịch
55 Chương 51: Đụng mặt Lâm Mịch
56 Chương 53: Hack ID giả?
57 Chương 54: Thiệp mời sinh nhật
58 Chương 55: Vương Mễ
59 Chương 56: Bóng rổ
60 Chương 57: Thầy Từ
61 Chương 58: Cùng đến nhà Trịnh Quang
62 Chương 59: Giấc mơ lại ập đến
63 Chương 60: Dịu dàng nhưng chật vật
64 Chương 61: Tiệc sinh nhật Lâm Mịch
65 Chương 62: Vật cưng của Lâm Mịch
66 Chương 63: Trời mưa
67 Chương 64: Những kí ức đã quên
68 Chương 65: Làm lại cuộc đời
69 Chương 66: Trân trọng từng giây phút
70 Chương 67: Cuộc gọi gần nửa đêm
71 Chương 68: Khi tức giận sẽ rất đáng sợ
72 Chương 69: “Chỉ đêm nay thôi.”
73 Chương 70: “Em đây.”
74 Chương 71: Người thân
75 Chương 72: “Muốn là gia đình của anh.”
76 Chương 73: Trưởng thành rất tốt?
77 Chương 74: “Chắc anh ấy cần cái gia sản đấy!”
78 Chương 75: Phương Hà – Bạn học mới
79 Chương 76: Bạn trai của tôi
80 Chương 77: Kiếp trước kiếp này
81 Chương 78: Món quà của bố mẹ
82 Chương 79: Một ngày bình thường vào cuối năm
83 Chương 80: Bình yên trước giông bão
84 Chương 81: Người đàn ông lạnh nhạt
85 Chương 82: Tuổi thơ không muốn nhớ lại
86 Chương 83
87 Thông báo:
88 Thông báo:
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Bi kịch
3
Chương 3: Giai đoạn 2
4
Chương 4: Trở về
5
Chương 5: Dạ tiệc
6
Chương 6: Gia thế
7
Chương 7: Trở lại
8
Chương 8: Vả mặt
9
Chương 9: Miếng táo
10
Chương 10: Hình phạt
11
Chương 11: Nhát gan
12
Chương 12: Học sinh chuyển trường
13
Chương 13: Bạn cùng lớp
14
Chương 14: Ngồi cùng bàn
15
Chương 15: Bài viết trên diễn đàn
16
Chương 16: Mở lời về cùng nhau
17
Chương 17: Chủ động nhiều hơn đi
18
Chương 18: Tôi chưa 18
19
Chương 19: Cưỡng hôn
20
Chương 20: Nhận ra điều quái lạ
21
Chương 21: Tin nhắn
22
Chương 22: "Họ giàu họ có quyền"
23
Chương 23: Cô nàng lớp trưởng
24
Chương 24: Cảm xúc được giấu kín
25
Chương 25: Đình chỉ học
26
Chương 26: Hai thanh Chocolate
27
Chương 27: Người kia là ai?
28
Chương 28: Chương Chình?
29
Chương 29: Khởi kiện
30
Chương 30: Danh dự, nhân phẩm
31
Chương 31: Lâm Mịch là ai?
32
Chương 32: Xuất phát
33
Chương 33: Ngủ cùng phòng
34
Chương 34: Chủ động ôm
35
Chương 35: Ngủ ngon
36
Chương 36: Buổi sáng
37
Chương 37: Tàu lượn siêu tốc
38
Chương 38: Mười hai năm?
39
Chương 39: Xem phim
40
Chương 39: "Mặt trời"
41
Ngoại truyện: Cô nhóc và hai ba ba
42
Chương 40: Xem phim
43
Chương 41: Tôm và Mực
44
Chương 42: Cảm xúc khó tả
45
Chương 43: Không dành cho cậu
46
Chương 44: Cùng đón sinh nhật
47
Chương 45: "Tôi đã thích em từ rất lâu..."
48
Chương 46: "Xin lỗi Tạ Vũ..."
49
Chương 47: Ngày sinh nhật sốt cao
50
Chương 48: Tống Quốc Oai?
51
Chương 49: Quan hệ giữa Tống Trạch và bố?
52
Chương 50: Cô đơn và giấc mơ
53
Chương 51: Lời xin lỗi
54
Chương 52: Lâm Mịch
55
Chương 51: Đụng mặt Lâm Mịch
56
Chương 53: Hack ID giả?
57
Chương 54: Thiệp mời sinh nhật
58
Chương 55: Vương Mễ
59
Chương 56: Bóng rổ
60
Chương 57: Thầy Từ
61
Chương 58: Cùng đến nhà Trịnh Quang
62
Chương 59: Giấc mơ lại ập đến
63
Chương 60: Dịu dàng nhưng chật vật
64
Chương 61: Tiệc sinh nhật Lâm Mịch
65
Chương 62: Vật cưng của Lâm Mịch
66
Chương 63: Trời mưa
67
Chương 64: Những kí ức đã quên
68
Chương 65: Làm lại cuộc đời
69
Chương 66: Trân trọng từng giây phút
70
Chương 67: Cuộc gọi gần nửa đêm
71
Chương 68: Khi tức giận sẽ rất đáng sợ
72
Chương 69: “Chỉ đêm nay thôi.”
73
Chương 70: “Em đây.”
74
Chương 71: Người thân
75
Chương 72: “Muốn là gia đình của anh.”
76
Chương 73: Trưởng thành rất tốt?
77
Chương 74: “Chắc anh ấy cần cái gia sản đấy!”
78
Chương 75: Phương Hà – Bạn học mới
79
Chương 76: Bạn trai của tôi
80
Chương 77: Kiếp trước kiếp này
81
Chương 78: Món quà của bố mẹ
82
Chương 79: Một ngày bình thường vào cuối năm
83
Chương 80: Bình yên trước giông bão
84
Chương 81: Người đàn ông lạnh nhạt
85
Chương 82: Tuổi thơ không muốn nhớ lại
86
Chương 83
87
Thông báo:
88
Thông báo:

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play