Chương 8: Vì em mà tôi trở nên thấp hèn

Mặt trời dần lên cao, từng tia sáng ấm áp cố gắng len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu vào căn phòng hơi lạnh. Hạ Nghi theo thói quen kéo chăn lên che kín khuôn mặt đang còn ngái ngủ của cô. Miệng nhỏ khẽ rên rỉ ra vẻ khó chịu...

Đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó không đúng, Hạ Nghi ngồi bật dậy liền cảm thấy trước ngực là một cỗ đau nhói khó chịu. Hai điểm hồng trước ngực dựng đứng ma sát vào lớp áo ngoài khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng khẽ nhíu lại...

Hạ Nghi nhớ rõ ràng cô không bao giờ nằm sấp xuống khi ngủ, chẳng lẽ hôm qua vô thức bị té xuống giường xong cô lại tự động bò lên. Tâm trí đang mơ hồ dần dần tỉnh táo lại, Hạ Nghi lê bước vào nhà vệ sinh cởi bỏ quần áo ngủ trên người xuống, cô nhìn bản thân trong gương liền hoảng hốt không kiềm được la lên một tiếng...

"Cái...cái quái gì vậy..."

Rõ ràng trong gương chính là khuôn mặt buồn ngủ nhưng vì bị kinh hoảng mà mở mắt lớn. Cô không thể tin được vùng xung quanh điểm hồng của mình đang ửng ửng đỏ, nơi đó dựng đứng đến phát đau. Hạ Nghi nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào, cô không biết nên làm thế nào để nó có thể mềm lại đôi chút...

May sao tiết học hôm nay của cô bắt đầu vào lúc tám giờ sáng, mà hiện tại mới hơn bảy giờ một chút. Có lẽ sau một khoảng thời gian nữa thì nơi này sẽ bình phục. Hạ Nghi cố gắng kiếm đồ lót bằng tơ lụa mặc vào người, hạn chế ma sát mạnh sẽ không tạo cảm giác đau đớn. Cô thay đồng phục của trường liền khoác thêm một lớp áo ngoài để bảo hộ kĩ thân thể...

Xong xuôi đâu đấy khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Hạ Nghi mới bắt đầu xuống nhà dưới để ăn sáng. Cô đoán rằng Phó Lập Thành đã đi làm từ sớm, bọn họ sẽ không đụng mặt nhau...

"Tiểu thư dậy rồi à, Phó thiếu đang đợi người cùng dùng bữa sáng đấy ạ..."

Hạ Nghi đứng sững lại trên cầu thang, cô khẽ cúi đầu nhìn xuống phòng bếp đã thấy bóng dáng tiêu sái của Phó Lập Thành đang đọc báo. Rõ ràng trên người hắn đã mặc bộ âu phục lịch lãm, mà bây giờ còn thong thả đến mức đợi cô cùng dùng bữa sáng sao...

"Tôi không ăn đâu, không cần chờ..."

Hạ Nghi lại chạy ngược lên lầu đem sách vở đã soạn sẵn xuống, nếu phải ăn chung với tên khốn đó thì thà cô ra ngoài ăn sáng còn hơn. Đúng là buổi sáng xui xẻo chưa từng thấy trong mười bảy năm cuộc đời.

Hạ Nghi khoác cặp xuống cầu thang đã thấy Phó Lập Thành chờ sẵn, khuôn mặt hắn không hề tỏ ra một chút tức giận trước sự khước từ của cô. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ rằng cô còn cảm thấy khó chịu hay không khi nơi nhạy cảm nào đó đang sưng tấy lên mà thôi...

"Không ăn sáng cũng được, tôi đưa em đến trường..."

Hạ Nghi giả vờ điếc không quan tâm, cứ thế chạy một mạch đi ngang qua người hắn. Tâm trạng đang không tốt còn nhìn thấy bên ngoài chỉ có duy nhất một chiếc xe đậu sẵn, những tài xế khác đều không thấy bóng dáng đâu...

"Phó Lập Thành, cái tên khốn nạn chết tiệt này..."

Phó Lập Thành nghe thấy tiếng Hạ Nghi chửi rủa mình, trong lòng dâng lên ý cười đậm. Hắn cố tình bước ra ngoài mở cửa xe giúp cô...

"Đừng vội mắng chửi tôi thậm tệ như thế chứ...? Chẳng phải tôi thấy tài xế vất vả làm việc nên cho bọn họ nghỉ phép một thời gian sao..."

Hạ Nghi cố tình cười khẩy nhìn về phía Phó Lập Thành, người nào không biết thì tưởng rằng hắn đại nhân đại đức yêu thương mọi người, nhưng người trong cuộc như cô mới biết được bộ mặt xấu xa của tên khốn này...

"Không cần phiền đến thời gian quý báu của anh trai đâu, em có thể gọi taxi đến trường cũng được..."

Phó Lập Thành biết rõ Hạ Nghi cư nhiên sẽ không bao giờ ngoan ngoãn thuận theo. Hắn còn một biện pháp khác bắt buộc cô phải miễn cưỡng nghe lời...

"Ồ...Phó đại tiểu thư phải thuê taxi để đến trường sao, liệu Phó lão gia mà biết cô con gái cưng của ngài ấy làm càn như vậy, vứt hết mặt mũi của Phó gia...thì ngài ấy sẽ xử lý em như thế nào nhỉ..."

Hạ Nghi chợt đứng hình khi Phó Lập Thành nhắc đến cha cô, quả nhiên vẫn là cái chiêu cũ rích này có hiểu quả tốt. Hạ Nghi tuy tức đến phát cáu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe cùng Phó Lập Thành, nhưng là ngồi vào hàng ghế đằng sau...

"Phó Hạ Nghi...em xem tôi là tài xế của Phó gia hay sao...ngoan ngoãn lên ghế lái phụ ngồi cho tôi..."

Hạ Nghi giả ngơ không hiểu, cô ngây thơ đáp lại lời đe dọa của Phó Lập Thành...

"Phó gia chỉ có một vị tiểu thư là tôi thôi mà, vậy anh có thân phận gì để ra lệnh cho tôi phải làm ngồi ghế lái phụ theo ý anh cơ chứ..."

Phó Lập Thành ồ lên một tiếng nhưng không nói gì, hắn đóng mạnh cửa xe khiến Hạ Nghi giật mình. Nhanh chóng ngồi vào ghế lái để khởi động xe. Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo của cô vang lên...

"Alo...em đây..."

-Xin lỗi Hạ Nghi, hôm qua điện thoại của anh bị hư nên không đọc được tin nhắn của em...

"Không sao đâu anh...nhưng nghe giọng anh có vẻ không được ổn cho lắm..."

-À anh chỉ bị cảm nhận thôi, nhờ em nói với chủ nhiệm khoa cho anh xin nghỉ nhé...

"Cảm sao...? Có cần em mua chút cháo cho anh không? Chẳng may có chuyện gì..."

-Không cần đâu, anh hơi mệt nên nghỉ trước đây.

Hạ Nghi định nói thêm gì đó nhưng Khương Duy Minh đã vội vàng cúp máy. Tâm trạng cô bỗng trở nên bất an hơn bao giờ hết...

"Hôm qua rõ ràng còn rất tốt mà..."

Phó Lập Thành chuyên tâm lái xe, hắn nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy gương mặt buồn bã của Hạ Nghi. Bàn tay siết chặt lấy vô lăng như muốn trút hết lửa giận...

Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Hạ Nghi khi lo lắng cho ai đó. Chưa từng nghe được giọng nói ngọt ngào cùng sự quan tâm ân cần của cô. Chưa từng được Hạ Nghi mở lòng ra giúp đỡ. Vậy mà tên nhóc đó không biết từ đâu mà ra cướp Hạ Nghi khỏi tay hắn...

"Ha...em có vẻ rất yêu cái tên nhóc nghèo hèn bị bao phủ bởi vẻ thảm hại đó..."

Hạ Nghi trừng mắt nhìn Phó Lập Thành, hình như một ngày hắn không phỉ báng Khương Duy Minh thì hắn không ăn ngon được hay sao ấy...

"Anh ghen tị với anh ấy à...vậy thì hãy trở nên nghèo hèn và thảm hại đi...có lẽ tôi sẽ nhân từ mà yêu quý anh hơn đấy..."

Hạ Nghi mở cửa xe ra liền chạy một mạch vào sân trường, cô vẫn chưa hề biết Phó Lập Thành đang dùng gương mặt gì để nhìn mình. Rõ ràng hắn đang cười rất đậm...

"Tiếc thật đấy, đã có một khoảng thời gian tôi vì em mà trở nên thấp hèn...nhưng xem ra em không hề yêu tôi như lời em vừa nói..."

Chapter
1 Chương 1: Cố tình tránh mặt
2 Chương 2: Tiểu thư xinh đẹp của tôi
3 Chương 3: Ở nhà chỉ có cô và hắn?
4 Chương 4: Vượt quá giới hạn cho phép
5 Chương 5: Tư cách của kẻ thảm hại
6 Chương 6: Tiếp tục chơi đùa
7 Chương 7: Cảnh tượng hoa mỹ
8 Chương 8: Vì em mà tôi trở nên thấp hèn
9 Chương 9: Bồi dưỡng tình cảm
10 Chương 10: Em cố tình chọc điên tôi sao?
11 Chương 11: Anh chỉ muốn ôm em một chút
12 Chương 12: Môi em ngọt thật đấy
13 Chương 13: Dự cảm không tốt
14 Chương 14: Tâm trạng tồi tệ
15 Chương 15: Em chỉ có thể là của tôi
16 Chương 16: Tôi chưa từng vứt bỏ anh
17 Chương 17: Thừa nhận mọi chuyện
18 Chương 18: Kế hoạch riêng
19 Chương 19: Sắp về nước
20 Chương 20: Anh ấy là người yêu của tôi
21 Chương 21: Tác thành giúp hắn
22 Chương 22: Em rõ ràng biết, tôi yêu em nhiều như thế nào
23 Chương 23: Sự bù đắp mất mát
24 Chương 24: Kí kết hợp đồng thuận lợi
25 Chương 25: Ông trời cũng đứng về phía bọn họ
26 Chương 26: Gia tộc Walton
27 Chương 27: Khiến Phó gia đổ máu
28 Chương 28: Cái giá phải trả
29 Chương 29: Tôi thương em mà
30 Chương 30: Tất cả là vì yêu em
31 Chương 31: Tôi đã mất tất cả rồi
32 Chương 32: Chúng ta chia tay đi
33 Chương 33: Tâm tôi cũng vì anh mà chết rồi
34 Chương 34: Thật sự rất buồn
35 Chương 35: Tôi chỉ còn mình anh
36 Chương 36: Bất lực nên đành dựa vào chính mình
37 Chương 37: Cảm thấy bất an
38 Chương 38: Không nhất thiết phải yêu tôi
39 Chương 39: Món quà bị lãng quên
40 Chương 40: Đau gấp vạn lần
41 Chương 41: Cuộc sống mới
42 Chương 42: Trùng hợp đến đáng sợ
43 Chương 43: Tìm được công việc mới
44 Chương 44: Cô xứng sao?
45 Chương 45: Tìm được
46 Chương 46: Đề nghị
47 Chương 47: Chỉ cần nói ra lý do
48 Chương 48: Lý do chính là...
49 Chương 49: Tôi tự có cách bảo vệ em
50 Chương 50: Bất ngờ này đến bất ngờ khác
51 Chương 51: Suy đoán
52 Chương 52: Biến cố chẳng lẽ do cha cô gây ra sao?
53 Chương 53: Chúng ta chia tay rồi
54 Chương 54: Không muốn thấy em khóc
55 Chương 55: Đánh thuốc mê
56 Chương 56: Hi vọng hắn sẽ đến
57 Chương 57: Không tìm thấy
58 Chương 58: Giết không tha
59 Chương 59: Nơi trái tim cô thuộc về
60 Chương 60: Nguyện cả đời không buông tha em
61 Giới thiệu tác phẩm mới
Chapter

Updated 61 Episodes

1
Chương 1: Cố tình tránh mặt
2
Chương 2: Tiểu thư xinh đẹp của tôi
3
Chương 3: Ở nhà chỉ có cô và hắn?
4
Chương 4: Vượt quá giới hạn cho phép
5
Chương 5: Tư cách của kẻ thảm hại
6
Chương 6: Tiếp tục chơi đùa
7
Chương 7: Cảnh tượng hoa mỹ
8
Chương 8: Vì em mà tôi trở nên thấp hèn
9
Chương 9: Bồi dưỡng tình cảm
10
Chương 10: Em cố tình chọc điên tôi sao?
11
Chương 11: Anh chỉ muốn ôm em một chút
12
Chương 12: Môi em ngọt thật đấy
13
Chương 13: Dự cảm không tốt
14
Chương 14: Tâm trạng tồi tệ
15
Chương 15: Em chỉ có thể là của tôi
16
Chương 16: Tôi chưa từng vứt bỏ anh
17
Chương 17: Thừa nhận mọi chuyện
18
Chương 18: Kế hoạch riêng
19
Chương 19: Sắp về nước
20
Chương 20: Anh ấy là người yêu của tôi
21
Chương 21: Tác thành giúp hắn
22
Chương 22: Em rõ ràng biết, tôi yêu em nhiều như thế nào
23
Chương 23: Sự bù đắp mất mát
24
Chương 24: Kí kết hợp đồng thuận lợi
25
Chương 25: Ông trời cũng đứng về phía bọn họ
26
Chương 26: Gia tộc Walton
27
Chương 27: Khiến Phó gia đổ máu
28
Chương 28: Cái giá phải trả
29
Chương 29: Tôi thương em mà
30
Chương 30: Tất cả là vì yêu em
31
Chương 31: Tôi đã mất tất cả rồi
32
Chương 32: Chúng ta chia tay đi
33
Chương 33: Tâm tôi cũng vì anh mà chết rồi
34
Chương 34: Thật sự rất buồn
35
Chương 35: Tôi chỉ còn mình anh
36
Chương 36: Bất lực nên đành dựa vào chính mình
37
Chương 37: Cảm thấy bất an
38
Chương 38: Không nhất thiết phải yêu tôi
39
Chương 39: Món quà bị lãng quên
40
Chương 40: Đau gấp vạn lần
41
Chương 41: Cuộc sống mới
42
Chương 42: Trùng hợp đến đáng sợ
43
Chương 43: Tìm được công việc mới
44
Chương 44: Cô xứng sao?
45
Chương 45: Tìm được
46
Chương 46: Đề nghị
47
Chương 47: Chỉ cần nói ra lý do
48
Chương 48: Lý do chính là...
49
Chương 49: Tôi tự có cách bảo vệ em
50
Chương 50: Bất ngờ này đến bất ngờ khác
51
Chương 51: Suy đoán
52
Chương 52: Biến cố chẳng lẽ do cha cô gây ra sao?
53
Chương 53: Chúng ta chia tay rồi
54
Chương 54: Không muốn thấy em khóc
55
Chương 55: Đánh thuốc mê
56
Chương 56: Hi vọng hắn sẽ đến
57
Chương 57: Không tìm thấy
58
Chương 58: Giết không tha
59
Chương 59: Nơi trái tim cô thuộc về
60
Chương 60: Nguyện cả đời không buông tha em
61
Giới thiệu tác phẩm mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play