Điện Vương Ở Rể

Điện Vương Ở Rể

Chương 1: Chàng rể vô dụng

Diệp Đông hấp thụ một luồng linh khí màu vàng, cơ thể anh lơ lửng, vô thức rơi vào một mảng không gian rộng lớn. Trong không gian này chỉ có bụi vàng, anh cố mở để thấy rõ hơn mọi thứ.

Đột nhiên, một hồ nước cùng một cái cây to xanh hiện ngay trước mắt, như có gì đó thôi thúc, nhấc bổng anh lên rồi ném thẳng vào hồ nước kia.

“Cảm giác này…”

Diệp Đông lẩm bẩm, cảm giác đau đớn co thắt, màu nước dần đen ngòm, sau đó trở về trong vắt. Anh cảm thấy cơ thể như nhẹ hơn, gân cốt như được thay mới, lại cảm nhận một luồng sức mạnh xẹt ngang cơ thể.

“Hoán gân tẩy tủy.”

Trong đầu anh chợt nghĩ đến chuyện này, cây xanh kia như biết đung đưa, bỗng nhiên kết những quả đỏ mọng, rồi một cành cao như cúi chào muốn anh hái trái đỏ mọng kia.

“Ngươi…”

Lá cây đong đưa như thúc giục.

Diệp Đông không chần chừ mà hái ngay vài trái, thử thưởng thức vị ngon của nó. Vô cùng ngọt và sảng khoái.

“Đây chẳng phải là trái Hồng La, tăng cường sức mạnh mà Thượng Thuận đã nói sao.”

Người đàn ông Thượng Thuận này gặp anh lúc anh đang buồn bã say xỉn vì bị nhà vợ sỉ nhục coi thường. Bất ngờ hơn là ông ta cho anh biết vì cơ duyên cứu lão ăn mày sáu năm trước, ông ta lại là Điện Vương nắm giữ mạch kinh tế phương Đông, chi phối quyền lực nhiều nơi khác.

Không ngờ chỉ là cơ duyên đó, cha anh bị tai nạn mất vì kẻ thù của ông ta cho rằng trên xe chở ông ta. Chính vì sự áy náy mà ông ta trao lại chức Điện Vương cho Diệp Đông.

“Haizz, thật không biết đây là may mắn hay bất hạnh.”

Diệp Đông nhớ lại thì càng cảm thán, vì ông ta mà cha anh mất, mẹ anh ốm nặng, anh phải gán thân ở rể Kiều gia.

Nhận bao nhiêu sỉ nhục, người vợ trên danh nghĩa của anh là Kiều Lệ My cũng chịu bao nhiêu thiệt thòi. Chỉ vì ông cụ Kiều yêu thương cô, lại cho cô nhiều quyền hạn trong Kiều thị mà cô bị đám người thân Kiều gia ép lấy chồng xung hỉ.

Càng đau đớn hơn là anh dựa vào tiền Kiều gia để cứu mẹ, anh không thể làm gì được.

Bất chợt trong người anh như muốn xé toạc, luồng ánh sáng vàng cùng màu đỏ từ linh khí của trái cây mọng nước kia như bức anh nổ tung.

Diệp Đông ngồi xuống tịnh tâm, làm theo truyền thừa của Điện Vương tiền nhiệm, bỗng trước mắt ông hiện ra một hình bóng ảo ảnh một cụ già.

Đúng là người anh đã từng cưu man, cứu sống.

“Chàng trai trẻ, ta biết khi cậu nhìn thấy thân ảnh này, ta đã ở một nơi khác. Những gì ta có thể làm cho ân nhân chỉ có thế này.”

Thì ra Điện Vương không chỉ có quyền nắm giữ kinh tế, mà thế lực của Điện Vương vô cùng cường đại.

Bản thân Điện Vương không chỉ là một võ giả, mà còn có thể tu luyện thăng cấp tới mức thần.

Linh lực trong người Điện Vương cùng truyền thừa nhiều đời này đủ để Diệp Đông làm bá chủ một phương, thậm chỉ nếu chịu khó tu tập thì có thể xưng bá thiên hạ.

Tuy nhiên Điện Vương hưởng nhiều lợi thế cũng sẽ có trách nhiệm nhất định, đó là bảo vệ Phương Đông.

Diệp Đông nhận lãnh mọi truyền thừa, cũng như sức mạnh và bí kíp tu luyện từ Điện Vương tiền nhiệm, anh vẫn có chút thắc mắc.

“Ngài có thể cho tôi biết. Kẻ thù đã hại chết cha tôi không?”

Thân ảnh như khựng lại, vẻ mặt tỏ ra áy náy.

“Chàng trai trẻ, là do ta. Năm đó do ta bất cẩn, kẻ thù lớn nhất của chúng ta chỉ có một…”

“Hiện tại cậu chưa đủ cường đại, chờ một ngày cậu đủ cường đại, tự khắc sẽ biết.”

“Nhưng…”

Diệp Đông chưa kịp nói tiếp thì thân ảnh tan biến, chỉ còn lại tiếng vọng từ xa.

“Hồ nước này có thể hoàn gân đổi tủy, dù là bệnh như thế nào cũng có thể chữa lành. Trái trên cây là trái linh lực, chỉ cần ngày ngày ngâm nước cùng ăn loại trái này, luyện theo tâm pháp của ta. Cậu chắc chắn sẽ cường đại, lúc đó cảnh hỗn man trong này sẽ thay đổi, cậu sẽ nhìn thấy quá khứ và hiện tại rõ ràng…Chàng trai trẻ, ta tin tưởng câu.”

Sau khi dứt lời, Diệp Đông chỉ còn lại một mình.

Anh ngồi xuống cố gắng tu luyện theo tâm pháp, chẳng mấy chốc ánh sáng vàng chói chang bay lên từ đỉnh đầu của Diệp Đông.

Một luồng sức mạnh công phá cơ thể, cả người lơ lửng, chẳng mấy chốc anh đã thấy mình quay về căn phòng u tối ban đầu.

“Chúc mừng Điện Vương, thông tin Điện Vương mới đã được thông báo tới các nơi khác.”

“Ông làm việc quá nhanh rồi, trước kia ông như thế nào sau này vẫn là thế đó. Tôi tin sự trung thành của ông.”

Thượng Thuận cúi đầu, trong lòng không gợn sóng. Cả đời này người ông trung thành là Điện Vương, ông vẫn sẽ luôn như vậy, đó là lời thề, cũng là trói buộc.

“Tôi còn gia đình, tôi không trói buộc ông, làm gì báo với tôi là được. Không quá câu nệ.”

“Dù sao tôi cũng chưa quen thuộc. Điện Vương tiền nhiệm cũng nói, ông là người tôi có thể tin được.”

Nghe thấy câu này Thượng Thuận như có một chút ấm áp trong lòng.

Ai không biết vị trí Điện Vương này ai cũng muốn, việc không tin bất kỳ ai là bình thường, chỉ cần ông hoàn thành chức trách, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng câu nói tin tưởng kia đã làm cho ông ta mềm lòng một chút.

“Năm đó Điện Vương tiền nhiệm giả làm ăn mày không cho ai biết tung tích, cũng vì…không muốn liên lụy người thân tính là ông. Ông ta còn mở ra một đường cho ông rút lui.”

Nói rồi, Diệp Đông đưa ra một tờ giấy.

Thượng Thuận nhận lấy, đọc tờ giấy kia, khóe mắt ông hơi ẩm ướt, cố gắng kiềm nén không cho mình khóc.

“Điện Vương quá mức cẩn trọng rồi…tôi không ngại chết.”

Diệp Đông tiếp lời.

“Nhưng không thể chết vô ích.”

Hot

Comments

$Melody

$Melody

"anh"

2024-03-07

0

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

hay quá

2024-02-13

0

Bánh Bao

Bánh Bao

ừ thì cũng vô dụng ...

2024-02-10

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chàng rể vô dụng
2 Chương 2: Con rể vô dụng
3 Chương 3: Phản rồi
4 Chương 4: Tách nhà
5 Chương 5: Sóng gió rời đi
6 Chương 6: Bắt đầu thôi
7 Chương 7: Đoạn tuyệt
8 Chương 8: Lợi dụng đến tận cùng.
9 Chương 9: Tiếp quản MS
10 Chương 10: Điện Vương có phải là người đào hoa?
11 Chương 11: Kiều Lệ My rất xuất sắc
12 Chương 12: Khắc nghiệt với cô ấy là tốt cho cô ấy
13 Chương 13: Kiều gia tính toán
14 Chương 14: Âm mưu khởi dậy
15 Chương 15: Kiều gia cạn tình
16 Chương 16: Tủi nhục
17 Chương 17: Trả giá
18 Chương 18: Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá
19 Chương 19: Triệt để thất vọng
20 Chương 20: Kiều Lệ My không sao cả
21 Chương 21: Cắt đứt hoàn toàn
22 Chương 22: Trả thủ quá tàn nhẫn
23 Chương 23: Không gian có thể liên kết?
24 Chương 24: Bê bối lớn
25 Chương 25: Dư luận chửi bới
26 Chương 26: Cố gắng giấu giếm
27 Chương 27: Kẻ ác cần trừng trị
28 Chương 28: Vinh Vỹ ngứa đòn.
29 Chương 29: Vinh Vỹ bị ép
30 Chương 30: Hôn ước ép buộc
31 Chương 31: Kết hôn
32 Chương 32: Linh lực lạ
33 Chương 33: Ăn chay thôi mà
34 Chương 34: Bữa cơm đắt giá
35 Chương 35: Hôn lễ vui vẻ
36 Chương 36: Thần thức phát triển
37 Chương 37: Cứu người tạo duyên lành
38 Chương 38: Có thêm người
39 Chương 39: Quy phục
40 Chương 40: Ẩn danh
41 Chương 41: Thu nạp
42 Chương 42: Chủ nhân bí ẩn
43 Chương 43: Chuẩn bị cho hôn lễ tai tiếng
44 Chương 44: Người dì kỳ lạ
45 Chương 45: Khách quý khó tìm
46 Chương 46: Thân phận khó tả
47 Chương 47: Vui vẻ mà đón nhận
48 Chương 48: Trở mặt
49 Chương 49: Người thân thật tốt
50 Chương 50: Lấy lòng
51 Chương 51: Trả lại
52 Chương 52: Các người xứng sao?
53 Chương 53: Cắt đứt
54 Chương 54: Trở mình
55 Chương 55: Ngụy gia tính toán
56 Chương 56: Đồng ý với mọi người!
57 Chương 57: Tình cờ
58 Chương 58: Lý Mỹ Na
59 Chương 59: Bỏ qua
60 Chương 60: Thần y chân chính
61 Chương 61: Điện Vương thân phận gì?
62 Chương 62: Có gì sao?
63 Chương 63: Không tự lượng sức
64 Chương 64: Là vị đó sao?
65 Chương 65: Hai gia tộc lớn
66 Chương 66: Tất cả lên đi
67 Chương 67: Xin được tha thứ
68 Chương 68: Kẻ mạnh là ai?
69 Chương 69: Cảm thấy thế nào?
70 Chương 70: Thêm chuyện bí ẩn
71 Chương 71: Bạn cũ
72 Chương 72: Họp mặt
73 Chương 73: Khoe tài
74 Chương 74: Hơn gấp vạn lần
75 Chương 75: Ai là người ra?
76 Chương 76: Quá mức ngu si
77 Chương 77: Tốt rồi.
78 Chương 78: Làm đúng
79 Chương 79: Tin không?
80 Chương 80: Đó là ai?
81 Chương 81: Có ơn
82 Chương 82: Đánh vào mặt
83 Chương 83: Là ai?
84 Chương 84: Lại thêm một lần
85 Chương 85: Có gì không ổn?
86 Chương 86: Sự Thật?
87 Chương 87: Thế nào?
88 Chương 88: Nhầm chỗ?
89 Chương 89: Chỉ là nhắc nhở.
90 Chương 90: Người quen
91 Chương 91: Khó sao?
92 Chương 92: Chỉ là giả vờ?
93 Chương 93: Xin anh nhận cho
94 Chương 94: Lập tức xin lỗi!
95 Chương 95: Xấu hổ!
96 Chương 96: Hổ gia?
97 Chương 97: Là ai?
98 Chương 98: Nếu không thì sao?
99 Chương 99: Hồ Đồ
100 Chương 100: Nam thần
101 Chương 101: Sắp xếp
102 Chương 102: Quỳ và bò
103 Chương 103: Muốn động vào tôi?
104 Chương 104: Liếm đi!
105 Chương 105: Thật sự không chọc nổi sao?
106 Chương 106: Lặp lại lần nữa?
107 Chương 107: Phế!
108 Chương 108: Quà mừng
109 Chương 109: Xin nghe lệnh
110 Chương 110: Cảm ơn ngài Diệp
111 Chương 111: Không có tư cách!
112 Chương 112: Dọn sạch toàn bộ!
113 Chương 113: Tôi muốn bao hết quán!
114 Chương 114: Quỳ xuống cho tôi!
115 Chương 115: Hủy bỏ!
116 Chương 116: Đứng là được rồi
117 Chương 117: Sỉ nhục?
118 Chương 118: Chuyện gì?
119 Chương 119: Bằng lòng làm tất cả!
120 Chương 120: Lên kế hoạch!
121 Chương 121: Bồi thường cho anh!
122 Chương 122: Rất hân hạnh.
123 Chương 123: Tự tin hay ngạo mạn
124 Chương 124: Dạy dỗ?
125 Chương 125: Anh có tin không?
126 Chương 126: Điên rồi
127 Chương 127: Không xứng?
128 Chương 128: Nhận đi
129 Chương 129: Mắt mù sao?
130 Chương 130:Ảo tưởng
131 Chương 131: Cơ hội
132 Chương 132: Quan hệ thế nào?
133 Chương 133: Vậy sao?
134 Chương 134: Kết thân
135 Chương 135: Cười chê
136 Chương 136: Những kẻ thiếu đạo đức
137 Chương 137: Ép buộc thầy Quách
138 Chương 138: Ngu ngốc
139 Chương 139: Bạn gái kia
140 Chương 140: Kết cục cho kẻ tự đại
141 Chương 141: Một lời làm nên tất cả
142 Chương 142: Không Nên Quấy Rầy Hắn.
143 Chương 143: Cáo mượn oai hùm
144 Chương 144: Tự bồi thường
145 Chương 145: Bị phạt?
146 Chương 146: Tiến một bước
147 Chương 147: Chắc chắn
148 Chương 148: Trưởng bối Đào gia
149 Chương 149: Trục xuất
150 Chương 150: Dược liệu của Lý gia
151 Chương 151: Đạt cảnh giới mới
152 Chương 152: Tại sao lại thế chứ?
153 Chương 153: Chuyện tốt?
154 Chương 154: Ưu ái?
155 Chương 155: Tôi không đồng ý!
156 Chương 156: Không cần!
157 Chương 157: Có thể đồng ý có được không?
158 Chương 158: Núi cao hơn
159 Chương 159: Dám cả gan nhục mạ!
160 Chương 160: Sai hoàn toàn?
161 Chương 161: Đây là lời khuyên sao?
162 Chương 162: Quá mức phi thường?
163 Chương 163: Chỉ một!
164 Chương 164: Thực lực thật sự
165 Chương 165: Mổ heo
166 Chương 166: Tôi đồng ý khi nào?
167 Chương 167: Làm nhà dư giả ở nông thôn
168 Chương 168: Không thể thế được
169 Chương 169: Có cho cơ hội không
170 Chương 170: Có lẽ là kịp!
171 Chương 171: Em có để bụng không
172 Chương 172: Trèo cao
173 Chương 173: Tới lúc tính chuyện tiếp theo rồi
174 Chương 174: Thật?
175 Chương 175: Nếu ổn...
176 Chương 176: Loạn sao?
177 Chương 177: Còn cần?
178 Chương 178: Lại chuyện tốt hay chuyện xấu
179 Chương 179: Muốn gì?
180 Chương 180: Có nợ phải trả
181 Chương 181: Biết điều đi!
182 Chương 182: Mày quá gan rồi.
183 Chương 183: Lanh lẹ quá rồi đó.
184 Chương 184: Trí nhớ kém vậy sao?
185 Chương 185: Có chuyện gì vậy
186 Chương 186: Ông từng nói
187 Chương 187: Cực kỳ thất vọng
188 Chương 188: Cực kỳ tôn quý
189 Chương 189: Bất ngờ lắm đúng không
190 Chương 190: Cảm thấy hứng thú
191 Chương 191: Để tôi dẫn đường
192 Chương 192: Tận mắt nhìn thấy
193 Chương 193: Ông chắc chứ
194 Chương 194: Cũng không tệ
195 Chương 195: Chỉ vì vơ vét tiền thôi sao
196 Chương 196: Xử lý thẳng tay đi
197 Chương 197: Thất lễ rồi
198 Chương 198: Lần đầu tiên à
199 Chương 199 (168): Muốn chết à
200 Chương 200: Tương đối quen thuộc
201 Chương 201: Phải xuất hiện
202 Chương 202: Văn Cửu Đao
203 Chương 203: Chẳng phải càng thêm kích thích à
204 Chương 204: Chẳng thể làm gì
205 Chương 205 (174): Ông phiền thật đấy
206 Chương 206: Mày nghĩ sao
207 Chương 207: Trời tha cho
208 Chương 208: Cháu không sao!
209 Chương 209: Có thể có yêu cầu?
210 Chương 210: Chấp nhận?
211 Chương 211: Thật sự quyết định?
212 Chương 212: Nguyện cống hiến sức lực
213 Chương 213: Giữ lại mạng chó?
214 Chương 214: Vô cùng mong chờ!
215 Chương 215: Sa đọa rồi sao
216 Chương 216: Chính là tôi đấy
217 Chương 217: Không rõ ràng
218 Chương 218: Trái đắng
219 Chương 219: Có muốn...
220 Chương 220: Biến đi!
221 Chương 221: Xem như tôn trọng đi!
222 Chương 222: Họ sao?
223 Chương 223: Chính xác là vậy.
224 Chương 224: Rất khó sao?
225 Chương 225: Xin hãy suy xét
226 Chương 226: Mong được cảm thông
227 Chương 227: Áp lực phá sản
228 Chương 228: Thật không?
229 Chương 229: Phong sát?
230 Chương 230: Không cần thiết.
231 Chương 231: Thật hay mơ?
232 Chương 233: Chờ chút
233 Chương 233: Tình huống này là...?
234 Chương 234: Có vẻ ổn
235 Chương 235: Mong là thuận tiện
236 Chương 236: Cũng hiểu rồi sao
237 Chương 237: Đã biết
238 Chương 238: Thử chút đi
239 Chương 239: Thân thế phơi bày
240 Chương 240: Cạnh tranh
241 Chương 241: Hoãn lại niềm vui
242 Chương 242: Đàng Hoàng?
243 Chương 243: Muốn chết?
244 Chương 244: Không nói?
245 Chương 246: Có năng lực mà.
246 Chương 247: Lòng dạ này... quá đáng chết.
247 Chương 248: Lời giải thích thỏa đáng
248 Chương 249: Chính là anh ấy!
249 Chương 250: Vậy hãy giữ đi!
250 Chương 251: Cuối cùng nên chọn gì đây?
251 Chương 252: Các người xứng sao?
252 Chương 253: Chẳng qua chỉ muốn thông báo một chút!
253 Chương 254: Nể mặt?
254 Chương 255: Võ Minh?
255 Chương 256: Tính kiên nhẫn rất có hạn?
256 Chương 257: Lo lắng ư?
257 Chương 258: Sao, không dám ra tay à?
258 Chương 259: Rốt cuộc anh là ai?
259 Chương 260: Đúng là ngài!
260 Chương 261: Nhiệt huyết và tuổi trẻ!
261 Chương 262: Mày đùa đấy à?
262 Chương 263: Thật ngại quá?
263 Chương 264: Đều bị cấm bay!
264 Chương 265: Cho tôi một cốc hồng trà?
265 Chương 266: Sẽ rất lo lắng!
Chapter

Updated 265 Episodes

1
Chương 1: Chàng rể vô dụng
2
Chương 2: Con rể vô dụng
3
Chương 3: Phản rồi
4
Chương 4: Tách nhà
5
Chương 5: Sóng gió rời đi
6
Chương 6: Bắt đầu thôi
7
Chương 7: Đoạn tuyệt
8
Chương 8: Lợi dụng đến tận cùng.
9
Chương 9: Tiếp quản MS
10
Chương 10: Điện Vương có phải là người đào hoa?
11
Chương 11: Kiều Lệ My rất xuất sắc
12
Chương 12: Khắc nghiệt với cô ấy là tốt cho cô ấy
13
Chương 13: Kiều gia tính toán
14
Chương 14: Âm mưu khởi dậy
15
Chương 15: Kiều gia cạn tình
16
Chương 16: Tủi nhục
17
Chương 17: Trả giá
18
Chương 18: Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá
19
Chương 19: Triệt để thất vọng
20
Chương 20: Kiều Lệ My không sao cả
21
Chương 21: Cắt đứt hoàn toàn
22
Chương 22: Trả thủ quá tàn nhẫn
23
Chương 23: Không gian có thể liên kết?
24
Chương 24: Bê bối lớn
25
Chương 25: Dư luận chửi bới
26
Chương 26: Cố gắng giấu giếm
27
Chương 27: Kẻ ác cần trừng trị
28
Chương 28: Vinh Vỹ ngứa đòn.
29
Chương 29: Vinh Vỹ bị ép
30
Chương 30: Hôn ước ép buộc
31
Chương 31: Kết hôn
32
Chương 32: Linh lực lạ
33
Chương 33: Ăn chay thôi mà
34
Chương 34: Bữa cơm đắt giá
35
Chương 35: Hôn lễ vui vẻ
36
Chương 36: Thần thức phát triển
37
Chương 37: Cứu người tạo duyên lành
38
Chương 38: Có thêm người
39
Chương 39: Quy phục
40
Chương 40: Ẩn danh
41
Chương 41: Thu nạp
42
Chương 42: Chủ nhân bí ẩn
43
Chương 43: Chuẩn bị cho hôn lễ tai tiếng
44
Chương 44: Người dì kỳ lạ
45
Chương 45: Khách quý khó tìm
46
Chương 46: Thân phận khó tả
47
Chương 47: Vui vẻ mà đón nhận
48
Chương 48: Trở mặt
49
Chương 49: Người thân thật tốt
50
Chương 50: Lấy lòng
51
Chương 51: Trả lại
52
Chương 52: Các người xứng sao?
53
Chương 53: Cắt đứt
54
Chương 54: Trở mình
55
Chương 55: Ngụy gia tính toán
56
Chương 56: Đồng ý với mọi người!
57
Chương 57: Tình cờ
58
Chương 58: Lý Mỹ Na
59
Chương 59: Bỏ qua
60
Chương 60: Thần y chân chính
61
Chương 61: Điện Vương thân phận gì?
62
Chương 62: Có gì sao?
63
Chương 63: Không tự lượng sức
64
Chương 64: Là vị đó sao?
65
Chương 65: Hai gia tộc lớn
66
Chương 66: Tất cả lên đi
67
Chương 67: Xin được tha thứ
68
Chương 68: Kẻ mạnh là ai?
69
Chương 69: Cảm thấy thế nào?
70
Chương 70: Thêm chuyện bí ẩn
71
Chương 71: Bạn cũ
72
Chương 72: Họp mặt
73
Chương 73: Khoe tài
74
Chương 74: Hơn gấp vạn lần
75
Chương 75: Ai là người ra?
76
Chương 76: Quá mức ngu si
77
Chương 77: Tốt rồi.
78
Chương 78: Làm đúng
79
Chương 79: Tin không?
80
Chương 80: Đó là ai?
81
Chương 81: Có ơn
82
Chương 82: Đánh vào mặt
83
Chương 83: Là ai?
84
Chương 84: Lại thêm một lần
85
Chương 85: Có gì không ổn?
86
Chương 86: Sự Thật?
87
Chương 87: Thế nào?
88
Chương 88: Nhầm chỗ?
89
Chương 89: Chỉ là nhắc nhở.
90
Chương 90: Người quen
91
Chương 91: Khó sao?
92
Chương 92: Chỉ là giả vờ?
93
Chương 93: Xin anh nhận cho
94
Chương 94: Lập tức xin lỗi!
95
Chương 95: Xấu hổ!
96
Chương 96: Hổ gia?
97
Chương 97: Là ai?
98
Chương 98: Nếu không thì sao?
99
Chương 99: Hồ Đồ
100
Chương 100: Nam thần
101
Chương 101: Sắp xếp
102
Chương 102: Quỳ và bò
103
Chương 103: Muốn động vào tôi?
104
Chương 104: Liếm đi!
105
Chương 105: Thật sự không chọc nổi sao?
106
Chương 106: Lặp lại lần nữa?
107
Chương 107: Phế!
108
Chương 108: Quà mừng
109
Chương 109: Xin nghe lệnh
110
Chương 110: Cảm ơn ngài Diệp
111
Chương 111: Không có tư cách!
112
Chương 112: Dọn sạch toàn bộ!
113
Chương 113: Tôi muốn bao hết quán!
114
Chương 114: Quỳ xuống cho tôi!
115
Chương 115: Hủy bỏ!
116
Chương 116: Đứng là được rồi
117
Chương 117: Sỉ nhục?
118
Chương 118: Chuyện gì?
119
Chương 119: Bằng lòng làm tất cả!
120
Chương 120: Lên kế hoạch!
121
Chương 121: Bồi thường cho anh!
122
Chương 122: Rất hân hạnh.
123
Chương 123: Tự tin hay ngạo mạn
124
Chương 124: Dạy dỗ?
125
Chương 125: Anh có tin không?
126
Chương 126: Điên rồi
127
Chương 127: Không xứng?
128
Chương 128: Nhận đi
129
Chương 129: Mắt mù sao?
130
Chương 130:Ảo tưởng
131
Chương 131: Cơ hội
132
Chương 132: Quan hệ thế nào?
133
Chương 133: Vậy sao?
134
Chương 134: Kết thân
135
Chương 135: Cười chê
136
Chương 136: Những kẻ thiếu đạo đức
137
Chương 137: Ép buộc thầy Quách
138
Chương 138: Ngu ngốc
139
Chương 139: Bạn gái kia
140
Chương 140: Kết cục cho kẻ tự đại
141
Chương 141: Một lời làm nên tất cả
142
Chương 142: Không Nên Quấy Rầy Hắn.
143
Chương 143: Cáo mượn oai hùm
144
Chương 144: Tự bồi thường
145
Chương 145: Bị phạt?
146
Chương 146: Tiến một bước
147
Chương 147: Chắc chắn
148
Chương 148: Trưởng bối Đào gia
149
Chương 149: Trục xuất
150
Chương 150: Dược liệu của Lý gia
151
Chương 151: Đạt cảnh giới mới
152
Chương 152: Tại sao lại thế chứ?
153
Chương 153: Chuyện tốt?
154
Chương 154: Ưu ái?
155
Chương 155: Tôi không đồng ý!
156
Chương 156: Không cần!
157
Chương 157: Có thể đồng ý có được không?
158
Chương 158: Núi cao hơn
159
Chương 159: Dám cả gan nhục mạ!
160
Chương 160: Sai hoàn toàn?
161
Chương 161: Đây là lời khuyên sao?
162
Chương 162: Quá mức phi thường?
163
Chương 163: Chỉ một!
164
Chương 164: Thực lực thật sự
165
Chương 165: Mổ heo
166
Chương 166: Tôi đồng ý khi nào?
167
Chương 167: Làm nhà dư giả ở nông thôn
168
Chương 168: Không thể thế được
169
Chương 169: Có cho cơ hội không
170
Chương 170: Có lẽ là kịp!
171
Chương 171: Em có để bụng không
172
Chương 172: Trèo cao
173
Chương 173: Tới lúc tính chuyện tiếp theo rồi
174
Chương 174: Thật?
175
Chương 175: Nếu ổn...
176
Chương 176: Loạn sao?
177
Chương 177: Còn cần?
178
Chương 178: Lại chuyện tốt hay chuyện xấu
179
Chương 179: Muốn gì?
180
Chương 180: Có nợ phải trả
181
Chương 181: Biết điều đi!
182
Chương 182: Mày quá gan rồi.
183
Chương 183: Lanh lẹ quá rồi đó.
184
Chương 184: Trí nhớ kém vậy sao?
185
Chương 185: Có chuyện gì vậy
186
Chương 186: Ông từng nói
187
Chương 187: Cực kỳ thất vọng
188
Chương 188: Cực kỳ tôn quý
189
Chương 189: Bất ngờ lắm đúng không
190
Chương 190: Cảm thấy hứng thú
191
Chương 191: Để tôi dẫn đường
192
Chương 192: Tận mắt nhìn thấy
193
Chương 193: Ông chắc chứ
194
Chương 194: Cũng không tệ
195
Chương 195: Chỉ vì vơ vét tiền thôi sao
196
Chương 196: Xử lý thẳng tay đi
197
Chương 197: Thất lễ rồi
198
Chương 198: Lần đầu tiên à
199
Chương 199 (168): Muốn chết à
200
Chương 200: Tương đối quen thuộc
201
Chương 201: Phải xuất hiện
202
Chương 202: Văn Cửu Đao
203
Chương 203: Chẳng phải càng thêm kích thích à
204
Chương 204: Chẳng thể làm gì
205
Chương 205 (174): Ông phiền thật đấy
206
Chương 206: Mày nghĩ sao
207
Chương 207: Trời tha cho
208
Chương 208: Cháu không sao!
209
Chương 209: Có thể có yêu cầu?
210
Chương 210: Chấp nhận?
211
Chương 211: Thật sự quyết định?
212
Chương 212: Nguyện cống hiến sức lực
213
Chương 213: Giữ lại mạng chó?
214
Chương 214: Vô cùng mong chờ!
215
Chương 215: Sa đọa rồi sao
216
Chương 216: Chính là tôi đấy
217
Chương 217: Không rõ ràng
218
Chương 218: Trái đắng
219
Chương 219: Có muốn...
220
Chương 220: Biến đi!
221
Chương 221: Xem như tôn trọng đi!
222
Chương 222: Họ sao?
223
Chương 223: Chính xác là vậy.
224
Chương 224: Rất khó sao?
225
Chương 225: Xin hãy suy xét
226
Chương 226: Mong được cảm thông
227
Chương 227: Áp lực phá sản
228
Chương 228: Thật không?
229
Chương 229: Phong sát?
230
Chương 230: Không cần thiết.
231
Chương 231: Thật hay mơ?
232
Chương 233: Chờ chút
233
Chương 233: Tình huống này là...?
234
Chương 234: Có vẻ ổn
235
Chương 235: Mong là thuận tiện
236
Chương 236: Cũng hiểu rồi sao
237
Chương 237: Đã biết
238
Chương 238: Thử chút đi
239
Chương 239: Thân thế phơi bày
240
Chương 240: Cạnh tranh
241
Chương 241: Hoãn lại niềm vui
242
Chương 242: Đàng Hoàng?
243
Chương 243: Muốn chết?
244
Chương 244: Không nói?
245
Chương 246: Có năng lực mà.
246
Chương 247: Lòng dạ này... quá đáng chết.
247
Chương 248: Lời giải thích thỏa đáng
248
Chương 249: Chính là anh ấy!
249
Chương 250: Vậy hãy giữ đi!
250
Chương 251: Cuối cùng nên chọn gì đây?
251
Chương 252: Các người xứng sao?
252
Chương 253: Chẳng qua chỉ muốn thông báo một chút!
253
Chương 254: Nể mặt?
254
Chương 255: Võ Minh?
255
Chương 256: Tính kiên nhẫn rất có hạn?
256
Chương 257: Lo lắng ư?
257
Chương 258: Sao, không dám ra tay à?
258
Chương 259: Rốt cuộc anh là ai?
259
Chương 260: Đúng là ngài!
260
Chương 261: Nhiệt huyết và tuổi trẻ!
261
Chương 262: Mày đùa đấy à?
262
Chương 263: Thật ngại quá?
263
Chương 264: Đều bị cấm bay!
264
Chương 265: Cho tôi một cốc hồng trà?
265
Chương 266: Sẽ rất lo lắng!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play