Sáng sớm hôm sau cô gái mặc vest hồng xinh đẹp ngày hôm qua lại đến thì đã nhìn thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi bất động trên giường. Dưới mí mắt còn xuất hiện một mảng quầng thâm đen ngòm thì lắc đầu thở dài lên tiếng hỏi:
"Đêm qua cậu không ngủ được sao? Mắt cậu đã thâm đen như gấu trúc rồi kìa.”
Cả đêm hôm qua Dĩnh Dĩnh không thể nào chợp mắt ngủ được. Cô đã dành cả đêm để suy ngẫm đến vấn đề mình gặp phải, theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết xuyên không của cô, thì khi xuyên nhất định sẽ có một hệ thống chỉ dẫn, không thôi thì sẽ gặp nguyên chủ trao đổi khế ước, định tình gì đó. Chứ không phải để một mình cô đối diện với sự mông lung vô định không hiểu chuyện gì đang xảy ra???
Cô gái vest hồng thấy Dĩnh Dĩnh vẫn ngồi lặng im không nhúc nhích, thì lo lắng tiếp tục hỏi:
"Sao cậu không trả lời mình, cậu đau chỗ nào sao? Mình sẽ lập tức đi gọi bác sĩ...!"
Dĩnh Dĩnh lấy lại tinh thần ngước mắt nhìn cô gái đang đứng ở trước mặt mình. Cô cố gắng nhớ lại các nhân vật có trong truyện, cô gái vô cùng xinh đẹp này chính là cháu gái ruột của nam chính tên là Bách Lý Hồng. Cô ta là bạn cấp ba của nguyên chủ đối xử vô cùng tốt với nguyên chủ, nhưng lại bị nguyên chủ lợi dụng để hãm hại nữ chính. Mà tác giả này cũng thật là, đặt cho nhân vật này tên Hồng, vì vậy cho cô ta thích luôn màu hồng. Hôm qua thì mặc nguyên một cây vest màu hồng công sở, hôm nay thì mặc một chiếc váy dài xẻ tà màu hồng trông quyến rũ vô cùng.
''Không cần gọi bác sĩ tôi không sao hết...Lúc nãy bác sĩ đã tới khám cho tôi rồi.”
“Vậy bây giờ cậu nói đi, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Đang yên đang lành lại bị ngã cầu thang. Lúc mình tới tìm cậu thì đã thấy Chú nhỏ bế cậu ra xe, nhưng vẻ mặt thì vô cùng tức giận.”
“Mình còn nghe người giúp việc nói, hai người đã cãi nhau rất to, nếu chú ấy thật sự dám đánh cậu thì mình sẽ lập tức gọi điện thoại báo cho ông bà nội.”
''Hả! không có chuyện đó! Anh ta không hề đánh tôi, chỉ là do tôi tự bất cẩn bị ngã mà thôi.” Dĩnh Dĩnh suy nghĩ nếu để cho vest hồng gọi báo cho ông bà Bách Lý biết chuyện này, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn. Mà tính của Bách Lý Vũ lại rất ghét mấy chuyện phiền phức, như vậy anh ta lại càng ghét cô hơn. Nếu ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa thì cô nhất định sẽ không ngu đần mà đi tìm đường chết.
“Cậu sợ gì chứ, nếu chú ấy dám ức hiếp cậu, thì còn có ông bà mình chống lưng cho cậu.” Bách Lý Hồng hùng hổ nói.
''Anh ta không có ức hiếp gì tôi cả, chỉ là tranh cãi một vấn đề nhỏ thôi, không cần phiền tới ông bà đâu.” Sợ vest hồng không tin mình, cho nên Dĩnh Dĩnh còn cố gắng nặn ra một nụ cười tươi rói với cô ấy.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngơ ngáo cùng vẻ sợ sệt, cách xưng hô xa lạ của Dĩnh Dĩnh. Bách Lý Hồng thầm nghĩ, không phải bị ngã đến ngốc rồi chứ, sao lại cười y như một đứa ngốc như vậy. Không được rồi chuyện này cô nhất định phải nói với bà nội...
Sau khi vest hồng rời đi, Dĩnh Dĩnh tập trung nhớ lại nội dụng trong truyện, xem thử cô đang ở giai đoạn nào. Vì quyển truyện này cô đã đọc từ rất lâu về trước rồi cho nên bây giờ phải cần thời gian để nhớ.
Đến chiều tối đúng như cô đã dự đoán Bách Lý Vũ đã đến. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám tro. Thần thái và khí chất cao ngạo của anh vẫn giống hệt như ngày hôm qua chính là mang theo vẻ mặt lạnh lùng khó gần.
Anh ta cầm theo tập tài liệu ngày hôm qua ném thẳng vào tay Dĩnh Dĩnh, bàn tay thuần thục cởi bỏ hai cúc áo vest bên ngoài, sau đó rất tự nhiên kéo ghế, thong thả ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô. Giọng điệu lạnh như băng nói: “Tôi không muốn tranh cãi hay chất vấn điều gì với cô nữa, biết điều thì mau ký tên."
Dĩnh Dĩnh không đợi anh ta nói hết câu thì đã mở tập tài liệu đó ra xem. Cô đọc sơ qua một lượt hết tất cả các trang, thật sự giống như ở trong truyện đã viết. Hợp đồng thỏa thuận ly hôn này bắt đầu có hiệu lực sau một năm. Cô sẽ được bồi thường một căn biệt thự và một khoản tiền rất lớn, đủ để cho cô sống cả đời.
''Anh có viết không?”
Bách Lý Vũ hơi bất ngờ trước câu hỏi này của cô. Anh hơi nhíu mày lại nhìn cô, nhưng vẫn lấy viết có sẵn ở trong túi áo đưa cho cô.
Dĩnh Dĩnh nhận lấy viết không chần chừ mà lập tức ký tên mình vào hợp đồng. Vì cô biết ở trong nguyên chủ đã giãy giụa không chịu ký. Kết quả là bị nam chính đe dọa. Sau đó anh gọi vệ sĩ vào cầm tay bắt cô ký cho bằng được mới thôi.
Dĩnh Dĩnh hiện tại không muốn chọc giận anh ta thêm lần nào nữa. Trước sau gì cũng phải ký nên cô không muốn nhìn thấy bản thân mình bị nam chính ngắm thành bia đỡ đạn mà bắn đâu. Cô chỉ hy vọng nhanh nhanh trôi qua hết thời gian một năm, để cô có thể nhận được tài sản bồi thường này. Sau đó cô sẽ lập tức lăn đi thật nhanh, rời xa chốn thị phi này.
Ký tên xong Dĩnh Dĩnh đưa lại hợp đồng cho anh rồi nhanh chóng kéo chăn nằm xuống để tránh đi ánh mắt vô cùng lạnh giá của anh. Cô không phải đã ký tên rồi sao? Anh ta còn ngồi đó làm gì mau đi đi chứ? Ánh mắt của anh ta thật sự làm cho cô cảm thấy ớn lạnh nổi hết cả da gà.
''Cô họ Triệu sao?” Đột nhiên Bách Lý Vũ lên tiếng hỏi.
Dĩnh Dĩnh *_*
Khoan đã!!!! Đúng rồi, hình như cô đã quên mất trong truyện nguyên chủ chỉ trùng tên với cô mà thôi còn họ thì khác. Dĩnh Dĩnh như lò xo lập tức ngồi bật dậy giật lấy tờ giấy trên tay anh, nhìn kỹ lại thì thấy cô đã ký là Triệu Dĩnh Dĩnh.
Cô nâng đôi mắt to tròn trong veo vô tội mà nhìn anh, sau đó còn ráng nở ra một nụ cười thay cho lời xin lỗi. Mà nụ cười đó của cô trong mắt anh lại giống hệt như một đứa ngốc thiểu năng.
''Anh có còn bản nào khác không??? Do bị chấn thương ở đầu cho nên tôi đã ký nhầm họ Trương thành Triệu haha....haha..." Cô biết, nam chính vì đề phòng nguyên chủ sẽ nổi điên mà xé tờ giấy này. Nên đã chuẩn bị thêm nhiều bản khác nữa.
Sau khi Dĩnh Dĩnh đã ký đúng họ tên của nguyên chủ xong xuôi Bách Lý Vũ cầm tập tài liệu lập tức rời đi. Anh tưởng sẽ tốn khá nhiều thời gian công sức để bắt cô ký. Nhưng không ngờ cô lại chịu ký nhanh đến vậy.
Trong lòng anh dấy lên một suy nghĩ, không biết cô ta lại chuẩn bị giở thêm trò gì nữa đây???
Những ngày sau đó Dĩnh Dĩnh nằm trong bệnh viện thì cũng chỉ có một mình Bách Lý Hồng lui tới thăm cô. Gặp hoài cũng thành quen cho nên cô cũng dần dần thích nghi mà thân thiết với cô nàng vest hồng này hơn.
Trãi qua bốn ngày phải nằm ở bệnh viện, tới ngày thứ năm rốt cuộc Dĩnh Dĩnh cũng được bác sĩ cho xuất viện. Bác sĩ hẹn cô mười ngày nữa phải quay lại để tái khám và cắt chỉ.
Giấy tờ thủ tục viện phí đều đã được Bách Lý Vũ cho người đến để thanh toán cho nên Dĩnh Dĩnh không cần làm gì cả. Cô thu dọn trái cây và một số ít đồ mà vest hồng mang đến bỏ vào một cái giỏ giấy lớn rồi nhanh nhẹn đi ra khỏi bệnh viện.
Cô định bắt taxi để về căn nhà mà nguyên chủ cùng Bách Lý Vũ dọn đến ở sau khi kết hôn, thì trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe Mercedes màu đen. Cửa kính xe được hạ xuống cô nhìn thấy Bách Lý Hồng đang ngồi trên xe.
Tài xế đã nhanh chóng bước xuống xe, sau đó rất nhẹ nhàng mở cửa xe ở phía sau ra. Giọng nói rất cung kính vang lên: "Cô chủ! Mời cô lên xe..."
Dĩnh Dĩnh lần đầu tiên được người khác xưng hô kính trọng như vậy thì cảm thấy không quen bèn ngờ nghệch đứng nhìn.
''Cậu còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau lên xe đi''
Bách Lý Hồng ngồi trên xe mất kiên nhẫn gọi cô!
Xe bắt đầu lăn bánh chạy dài trên đường phố tấp nập. Dĩnh Dĩnh trong lòng suy nghĩ rồi cảm thán:
"Quả thật là xe sang." Cô vốn dĩ là bị say xe nặng vậy mà khi ngồi ở trên nó lại không cảm thấy bất kỳ cảm giác gì, ngược lại còn rất thoải mái. Đúng là xe hơi mắc tiền có khác.
Bách Lý Hồng luôn nói chuyện điện thoại với ai đó từ lúc Dĩnh Dĩnh lên xe. Khi kết thúc cuộc gọi cô ta quay sang nói: “ông bà nội muốn cậu và chú nhỏ chuyển về lại nhà cũ sống cùng họ.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong lập tức vô cùng sợ hãi, cốt truyện vẫn luôn được tiếp tục cho dù cô đã thay đổi tình tiết. Giống như việc cô đã không làm ầm lên rồi gọi điện cho ông bà Bách Lý để kể lể oán trách thì ông bà sẽ không bắt ép cô và Bách Lý Vũ phải về sống cùng họ, như vậy cô có thể sẽ tránh được những phiền toái xảy ra sau này.
“Không xong rồi, không xong rồi.” Dĩnh Dĩnh nhịn không được mà thì thầm lẩm bẩm.
Bách Lý Vũ sẽ cho rằng cô đã mách lẽo với ông bà cụ Bách Lý rồi lại ác cảm hơn với cô. Như vậy cô càng khó mà sống được yên bình. Ở căn nhà cũ đó còn có một đại nữ chính là một đoá bạch liên hoa yếu đuối, đang chờ cô xuất hiện để viết lên một câu truyện drama máu chó, đấu đá hành hạ lẫn nhau vô cùng ác liệt kịch tính.
Xe cứ tiếp tục chạy băng băng như vậy thêm gần cả tiếng đồng hồ, mới tới được nhà cũ của gia tộc có cái họ vô cùng danh gia vọng tộc "Bách Lý".
Hầu hết trong các truyện ngôn tình 10 quyển thì hết 9 quyển đều miêu tả gia cảnh nhà nam chính rất hoành tráng đều là con cháu nhà hào môn thế gia. Gia đình còn rất là danh gia vọng tộc cao quý vô cùng. Nói tóm lại đều rất là giàu có, ăn cả mấy đời cũng không bao giờ hết. Mà đã giàu có thì sẽ vô cùng khác người cho nên bọn họ luôn xây biệt thự ở trên núi trên rừng để sinh sống. Vừa có tiền vừa có quyền cho nên rảnh rỗi sinh nông nổi làm ra mấy cái chuyện bất thường khác người.
Dĩnh Dĩnh ngồi ở trong xe đôi mắt thẫn thờ nhìn toà biệt thự đang dần xuất hiện ở lưng chưng núi mà thở dài không thôi. Cô chợt suy nghĩ nếu nữa đêm đột nhiên bị đau ruột thừa thì có kịp đưa tới bệnh viện để cấp cứu không? Hay là ngồi tắt thở chờ chết trong xe vì thời gian di chuyển quá lâu...
Nhưng cô không hề hay biết ở biệt thự đã có sẵn một chiếc trực thăng, nó đang đợi Dĩnh Dĩnh đau ruột thừa để có cơ hội chở cô tung bay đây.
Updated 52 Episodes
Comments
Quỳnh Trâm
vest hồng=)
2025-02-15
0
ủng hộ 🐑🐍🐼🐻🦅⚡🐶 RV_ATSH
.....
2025-02-05
0
Kỳ Dương
haha t cũm hay bị ám ảnh vụ đau ruộc thừa, lúc nào bị đau bụng cũm sợ lỡ bị đau ruộc thừa đi bv k kịp thì sao kkk
2024-10-30
3