Chương 2

*Dinh- dong*

Cạch~~ (tiếng mở cửa).

Vừa mở cửa ra, xuất hiện trước mặt mẹ Lan Anh là một cậu bé với gương mặt tuấn tú, chiếc mũi cao, đôi mắt màu xanh như biển cả cùng với mái tóc vàng óng ánh và khi mái tóc của cậu bé được phản chiếu dưới ánh mặt trời làm cho nó giống như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Chỉ vừa mới 5 tuổi mà trên gương mặt của cậu bé đã bắt đầu xuất hiện các đường nét sắc xảo, hoàn mỹ. Trên người cậu bé mặc đồng phục trường mầm non với họa tiết đơn giản, màu chủ đạo là màu vàng trắng. Tất cả kết hợp lại phải nói là tuyệt mỹ.

"Con chào cô ạ, chúc cô có một buổi sáng tốt lành ạ"

Quốc Khải bước tới chào mẹ Lan Anh, rồi nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân làm cho mẹ Lan Anh ngẩn người trong chốc lát. Quốc Khải thấy mẹ Lan Anh đứng im không nói gì bèn gọi:

"Cô ơi..."

Nghe tiếng Quốc Khải gọi mình, mẹ Lan Anh định thần lại, cười nói:

"Cô chào con nha Khải. Cô cũng chúc con có một buổi sáng tốt lành nha"

"Dạ, con cảm ơn cô ạ"

Chợt Quốc Khải nhớ ra có một việc cần nói với mẹ Lan Anh, dịu dàng nói:

"Cô ơi, hôm nay mẹ con có việc bận nên nhờ cô chở con đi học giùm, mẹ con có nhắn tin cho cô hồi tối qua rồi đó ạ, không biết cô nhận được chưa ạ?"

"Ừm, cô nhận được rồi nha, để lát cô chở con với Minh Anh đến trường"

"Dạ, con cảm ơn cô ạ"

Quốc Khải nói xong, nhìn xung quanh không thấy bé con đâu bèn hỏi:

"Dạ, cô ơi cho con hỏi bé con đâu rồi ạ?"

"Bé con? À, giờ này chắc con bé đang ngủ chưa dậy"

"Dạ để con lên kêu bé con dậy cho ạ"

"Như vậy có làm phiền con không?"

"Dạ không phiền đâu ạ"

"Cô cảm ơn con trước nha"

"Dạ, cô có thể chỉ cho con phòng của cậu ấy được không ạ?"

"Giờ con đi thẳng chút xíu, quẹo phải lên cầu thang rồi đi thẳng một chút, nhìn sang trái có cánh cửa màu hồng là phòng của con bé"

"Dạ, con xin phép ạ" - Quốc Khải chào mẹ Lan Anh rồi bước thẳng theo lời cô nói.

"Công nhận thằng nhóc này còn nhỏ mà đẹp trai ghê không những vậy còn ngoan ngoãn, lễ phép nữa chứ. Chẹp chẹp, không biết lớn lên sẽ như thế nào đây" - mẹ Lan Anh nói xong, tiếp tục vào bếp làm việc đang dang dở.

 ***

Trước cửa phòng.

Cốc ~cốc ~cốc

...

Cốc ~cốc ~cốc

...

Cốc ~cốc ~cốc

...

"Tớ gõ 3 lần rồi, nếu cậu không mở cửa thì tớ vào nha, bé con"

Cạch ~

Xuất hiện trước mặt Quốc Khải là một căn phòng tràn ngập màu hồng, từ bàn ghế đến tủ quần áo, giường ngủ cũng đều là màu hồng. Vừa bước tới giường ngủ, cậu ngây người. Trên giường là một cô bé với nước da trắng trẻo, hồng hào cùng với mái tóc hồng bồng bềnh trên gối và gương mặt tròn trịa đang say giấc ngủ.

(Dễ thương quá đi~~)

Sau một phút định thần lại, cậu chầm chậm bước tới gần giường.

"Dậy đi bé con, trời sáng rồi" - Quốc Khải nhẹ nhàng nói.

"Ưmm..."

"Ngoan, dậy đi nếu không sẽ trễ giờ đó bé con"

"....."

"Ngoan, dậy đi, đừng ngủ nữa bé con"

"...Quốc Khải?" - Minh Anh nói với gương mặt còn ngáy ngủ.

"Ngoan, cậu đi thay đồ đi, tớ xuống dưới đợi cậu"

  *gật đầu*

Quốc Khải xoa đầu Minh Anh rồi bước ra khỏi phòng. Năm phút sau, Minh Anh bước xuống giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, Minh Anh bước xuống lầu chuẩn bị ăn bữa sáng.

"Chào buổi sáng, mẹ, Quốc Khải"

"Chào buổi sáng con yêu/ bé con"

"Lại đây ăn sáng rồi mẹ chở đi học nè" - mẹ Lan Anh vừa nói vừa dọn đồ ăn ra bàn.

"Dạ"

Minh Anh bước tới, nhìn qua nhìn lại trên bàn chỉ vỏn vẹn hai phần ăn của mẹ và của mình, chỉ thấy trước mặt cậu ấy là một ly nước lọc nhưng không thấy phần ăn đâu, bèn hỏi:

"Cậu uống nước lọc thay bữa sáng sao Khải? "

"Phụt. Bé con thật ngốc, tớ đã ăn sáng ở nhà rồi nên không có ăn nữa" - Quốc Khải mỉm cười.

"Vậy cậu uống nước lọc làm gì?" - Minh Anh thắc mắc hỏi.

"Ngốc. Vì tớ khát nên mới uống thôi"

Minh Anh nghe Quốc Khải nói mình ngốc quài, tức giận phồng má lúm đồng tiền của mình lên, chống hông nhìn cậu ấy nói:

"Này! Tớ không có ngốc nha"

Thấy bộ dạng dễ thương khi tức giận của Minh Anh, cậu bật cười:

"Ha ha ha ha"

Khi thấy Quốc Khải cười, Minh Anh càng tức giận, xoay mặt đi chỗ khác không thèm nói chuyện với cậu ấy. Khi thấy Minh Anh giận, cậu nhịn cười bước xuống ghế đi tới đứng trước mặt Minh Anh nhỏ giọng nói:

"Tớ xin lỗi, tớ sẽ không cười cậu nữa, cậu đừng có giận tớ nha"

Thấy Quốc Khải nhận lỗi nên Minh Anh không còn tức giận nữa, tha lỗi cho cậu ấy.

"Ừm, tớ nhận lời xin lỗi của cậu"

Sau khi thấy Minh Anh đã hết giận mình, cậu cầm tay Minh Anh lại chỗ ngồi, đưa phần ăn về phía cậu ấy, xoa đầu dịu dàng nói:

"Bữa sáng của cậu nè, cậu ăn sáng đi rồi còn đi học nữa"

"Ừm"

Thấy hai đứa nhỏ tình cảm như vậy mẹ Minh Anh cảm thấy mình như bóng đèn đang cản trở hai đứa đó vậy, bà giật mình nhanh chóng gạt bỏ đi cái suy nghĩ đó, tiếp tục ăn phần của mình.

Sau khi ăn sáng xong và dọn dẹp xong xuôi, mẹ Lan Anh chở hai nhóc đến trường. Trên đường đến trường thì ở hàng ghế sau có hai đứa trẻ đang nói chuyện rôm rả.

"Hôm nay cậu đi học chung với tớ sao Khải?"

"Ừm, hôm nay mẹ tớ bận việc nên nhờ mẹ cậu chở tớ đến trường giùm"

"Ra là vậy"

Nhìn Minh Anh, cậu nghĩ ra gì đó, quay sang Minh Anh cười ranh mãnh.

"Bé con"

"Hửm?"

"Cậu có thích mỗi ngày đều đi học cùng tớ không?"

"Ưm... thích a..." - Minh Anh ngây thơ gật đầu.

"Vậy mỗi ngày tớ đều qua nhà cậu chờ cậu đi học cùng nha, được không?" - Quốc Khải nhìn Minh Anh cười.

"Được nha"

Hot

Comments

Huyền Trân

Huyền Trân

Cưng v tr=)))

2023-06-01

4

Âm Bắc Nguyệt

Âm Bắc Nguyệt

nghe nguy hiểm ấy ây

2022-12-18

4

Tác giả cp Hứa Khải❤️ Bạch Lộc

Tác giả cp Hứa Khải❤️ Bạch Lộc

"Bé con" Trùi ui gục ngã trc cái biệt danh dthw này~

2022-05-29

8

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play