Người nam nhân phía sau ngơ ra nhìn nàng vuốt mặt rồi lại vuốt tóc của chính mình. Trong chốc lát hắn còn nghĩ là nàng bị điên rồi.
- Này, nếu cô đã không sao rồi thì trở về nhà đi.
Nhược Lam đang loay hoay chỉnh lại y phục thì lập tức chạy tới giữ lấy tay nam nhân kia. Hắn ta là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi xuyên không cũng có thể coi là quen biết. Nếu như để hắn rời đi thì nàng biết đi đâu bây giờ ?
- Vị ca ca này. Huynh đã cứu ta một mạng nên hãy để ta trả ơn huynh được không ?
Nam nhân kia nhìn nàng mà cứng đờ người. Cái biểu cảm của nàng bây giờ khác gì đang cầu xin hắn. Nhược Lam cố gắng tỏ ra đáng thương nhất có thể. Đôi mắt long lanh như ngấn lệ, tay thì bấu víu lấy vạt áo của hắn.
- Không phải ta cứu cô. Là công tử nhà ta cứu.
Hắn nói rồi chỉ tay về phía nam nhân y phục trắng đang đứng nhìn về hướng khác. Cái đầu thông minh của nàng liền nảy số cho biết hiện giờ nên làm gì. Nhược Lam đứng dậy đi tới gần nam nhân kia.
- Vị ca ca này...
Nàng hơi ấp úng nhìn xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
- Không cần. Cô đi đi.
Hắn lạnh lùng buông ra một câu nói khiến nàng như chết lặng. Từ ngạc nhiên chuyển dần sang tức giận. Nếu như ở thế giới của nàng hiện tại hắn chẳng phải là đã thịt nát xương tan rồi sao ?
" Phải nhịn, phải nhịn. Nhược Lam mày phải nhịn. "
Nàng cố đè nén cái sự bực bội trong lòng xuống rồi nở một nụ cười méo mó nhìn hắn.
- Ca ca à, tiểu nữ hiện giờ không có nơi dung thân. Nếu như vị ca ca đây đã có lòng cứu tiểu nữ một mạng vậy thì hãy thu nhận tiểu nữ để ta có thể trả ơn cho huynh. Đã cứu người thì cứu cho chót đi được không ?
Hắn vẫn không nói gì cứ đứng như pho tượng trước mặt nàng làm Nhược Lam tức giận vô cùng. Ngay lúc này nếu như có thể nàng nhất định sẽ giết hắn trước.
- Nhất Lăng, chúng ta đi.
Cái câu nói này như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào mặt nàng. Nhược Lam lúc này không thể chịu đựng nổi liền hét lên.
- Này, huynh không cho ta trả ơn cả đời này ta sẽ bám theo huynh.
Hắn vẫn cứ bước đi mặc cho nàng la hét phía sau. Hết cách, Nhược Lam đành phải tự làm theo ý muốn của bản thân. Nàng bước từng bước rồi chạy lại phía hắn, đi theo sau lưng hắn.
Đã đi theo được cả một ngày trời rồi đến chân cũng muốn rã rời nhưng sao hắn vẫn không chút lay động vậy ? Trên gương mặt nhỏ đã lấm tấm mồ hôi, nàng muốn dừng lại nghỉ nhưng sợ rằng sẽ bỏ xa hắn.
- Vũ công tử, phía trước có khách điếm. Chúng ta vào đó nghỉ ngơi trước được không ?
Nhất Lăng lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt nãy giờ. Nhược Lam thì như được mùa, nàng vui vẻ gật gật đầu đồng ý với Nhất Lăng. Hắn không nói gì trực tiếp đi vào bên trong khách điếm. Giờ cũng đã gần tối nên có lẽ phải nghỉ ngơi ngày mai mới có thể xuất phát tiếp.
- Ông chủ cho ta...
Câu nói dở dang của Nhất Lăng dừng giữa chừng khi chợt nhớ ra nàng.
- Công tử... cô nương này.
- Lấy một phòng.
Thần Vũ lạnh lùng nói mặc kệ nàng có phản kháng như nào. Hắn đi lên trên lầu rồi khuất bóng dần. Lúc này trong lòng nàng đang tức giận vô cùng.
" Cái tên trời đánh không biết thương hoa tiếc ngọc. Bổn cô nương không chấp tên vô lại nhà ngươi. "
Nhược Lam ngồi xuống một chiếc ghế khoanh tay nhìn đi hướng khác. Nhưng chỉ một lúc sau thì cái bụng của nàng đã phản lại chủ của nó. Cả ngày nay chưa ăn gì bây giờ nàng thực sự rất đói. Nhược Lam nhìn lên trên lầu mong chờ hắn xuất hiện. Nhưng con người vô tâm như hắn thì làm sao có thể xuất hiện được chứ ?
- Cô nương, cô có muốn dùng gì không ?
Thấy Nhược Lam cứ ngồi mãi ở một góc bàn ông chủ quán liền chạy ra hỏi. Nàng ấp úng không biết nên nói làm sao. Bây giờ nàng ngồi đây chẳng phải là đang cản trở việc buôn bán của họ sao ? Nếu như nàng rời đi thì cũng chẳng có nơi nào để đi. Trên người thì cũng không có lấy một đồ vật giá trị. Chủ nhân của thể xác này sao lại nghèo như vậy chứ ?
- Thật ngại quá. Ta hôm nay không có mang theo ngân lượng. Ông chủ đây rộng lượng có thể cho tiểu nữ ngồi đợi bằng hữu không ?
Nàng biết lời này nói ra khó có thể chấp nhận nhưng vẫn hy vọng rằng là gặp được một người tốt chứ không phải tên nào đó đang chăn ấm giường êm ở trên kia.
- Được thôi. Nhưng vị bằng hữu của cô nương đây khi nào mới tới vậy ? Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.
- Vị bằng hữu của ta đang ở trên lầu.
Nàng nhỏ giọng nói đủ để một mình ông chủ kia nghe thấy. Hắn chẳng phải là vừa lên trên kia tuỳ tiện thuê một căn phòng rồi bỏ lại nàng ở đây sao ?
- Trên lầu sao ? Là vị công tử vừa đi vào cùng cô nương ?
- Đúng vậy.
Ông ta hơi khó hiểu đưa ánh mắt lên nhìn quét qua Nhược Lam rồi nhớ lại người khi nãy đi lên lầu.
- Vậy tại sao lại chỉ thuê một phòng như vậy ?
- Ta...
Câu hỏi này thực sự nàng cũng chẳng biết nên trả lời như nào cho đúng. Chẳng lẽ phải nói ra là nàng vừa chết đi sống lại xuyên không vào cơ thể này rồi gặp cái tên khó ưa như hắn sao ? Ông chủ kia thì vẫn đang đợi câu trả lời của nàng còn nàng thì cố gắng suy nghĩ ra một lí do cho câu hỏi của ông.
- Ông chủ cho một chum rượu.
Tiếng gọi của khách bàn đối diện vang lên giải vây cho Nhược Lam.
- Đến liền.
Khi bóng dáng ông chủ quán đã xa dần thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhược Lam lại ngồi nhìn lên trên lầu mà mệt quá thiếp đi lúc nào không hay.
- Tao không có cái loại con như mày, cút đi.
- Chỉ là một đứa con rơi mà cũng đòi làm tam tiểu thư sao ?
- Nhìn kìa nhìn kìa, nó đang liếm giày cho huynh đấy. Haha thật nực cười.
- Này Bạch Tử Tình, mày ngoan ngoãn thì Bạch gia còn có chỗ dung thân cho mày nếu không thì mày đã chết từ lâu rồi.
- Mau nhảy xuống kia lấy khăn tay lên cho tao.
- Cút đi đồ dơ bẩn.
Từng lời chửi rủa lăng mạ lần lượt chạy ngang qua tâm trí nàng. Đây là kí ức của chủ thân thể xác này sao ? Bạch Tử Tình là tên của cô gái này ?
Trong mơ nàng nhìn thấy Bạch Tử Tình bị hai người một nam một nữ đánh đập. Đó chính là đại tiểu thư và nhị thiếu gia nhà họ Bạch. Hàng ngày cô phải làm tất cả các công việc, bị đem ra làm trò đùa, bị hành hạ cũng chỉ vì cô là sản phẩm không mong muốn của Bạch lão gia và một kỹ nữ. Bà ta sinh Bạch Tử Tình do mất quá nhiều máu nên đã qua đời. Chủ kỹ viện lầu xanh sợ rằng nuôi cô sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn nên đã đem cô đến Bạch gia.
Từ đây quãng đời đầy tủi nhục bắt đầu. Bạch Tử Tình phải ở trong nhà kho cũ nát của Bạch gia và chỉ được ăn cơm thừa.
- Đại tỷ, đừng mà, nhị ca đừng... Aaa.
Hình ảnh cuối cùng Nhược Lam nhìn thấy là cảnh hai người tỷ tỷ và ca ca của Bạch Tử Tình đẩy cô ta xuống hồ nước. Cũng chính ngay lúc này Nhược Lam ở bên kia cũng kéo ông trùm xuống biển. Là thời khắc này linh hồn và thể xác của cả hai tách rời và hoán đổi cho nhau.
" Mộc Nhược Lam cô nhất định phải báo thù cho ta. Nhất định phải báo thù... "
Nhược Lam giật mình tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trên giường. Đây là nơi nào vậy ? Không phải là khách điếm mà nàng đã ở trước đó. Nơi này là đâu vậy ?
- Cô tỉnh rồi sao ?
Updated 38 Episodes
Comments
🤍
Máaa ác vừa thôi, gặp tui là Bạch Tử Tình thì tụi xử các người hết...róc da cc ướp muối ớt phơi khô 1 nắng đem dồn vô họng cho tụi mày ăn chết mẹ tụi mày luôn. Còn con nữ kia thì coi chừng t móc hột le mày có bữa nha... tụi bây dám ức hiếp người quá đáng... Lần này có chị là chị nhà t cho từng người bay màu hết
2022-02-05
4
oniiiii aka~
Phận là độc giả chỉ có thể ngồi hóng từng ngày
2022-01-29
2
Vân Nguyễn
Bị cuốn ngay từ chap 1 của tác
2022-01-29
1