[ĐN Trần Tình Lệnh] Phiêu Lưu Nào !

[ĐN Trần Tình Lệnh] Phiêu Lưu Nào !

Chap 1

[Hành động] "suy nghĩ"
_______
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
[Bưng bát thuốc bước vào phòng]
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Sao vẫn chưa chịu tỉnh nữa [lắc đầu]
Cậu thiếu niên kia nói xong liền đặt bát thuốc xuống chiếc bàn cạnh đó. Rồi bước nhanh đến chỗ có một vị cô nương đang nằm say giấc một cách an lành.
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Tỷ ấy đã hôm mê 5 ngày liền rồi.
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Khi nào mới chịu tỉnh đây chứ !
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Ồn ào quá"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Có biết người ta đang ngủ không vậy trời ?"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
[Mở mắt ra]
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
[Nhìn]
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Tỷ...
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Tỷ tỉnh rồi...
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Cậu ta là ai vậy?"
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Phải rồi
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Tỷ đợi ở đây chút.
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
Đệ đi báo cho tông chủ biết là tỷ đã tỉnh rồi.
Nhiếp Trạch Dương
Nhiếp Trạch Dương
[Vui vẻ chạy ra khỏi phòng]
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
Này khoan...
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
đã..
Cô nương ấy chưa kịp nói xong thì cậu thiếu niên kia đã chạy đi mất.
Cô từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh.
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
Chuyện gì thế này?
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
Đây là đâu?
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
...
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
[Nhìn xuống y phục đang mặc trên người]
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Hán phục?"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Sao mình lại mặc nó"
Cô bối rối và đi xung quanh căn phòng.
Chân bất giác tiến tới một cái gương ở gần đó.
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
...
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
Gương mặt này
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Đây là lúc mình 16, 17tuổi mà"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Sao lại...?"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Từ từ...bình tĩnh lại nào"
Cô tiến tới chiếc giường ban nãy rồi mệt mỏi ngồi xuống.
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Liên kết sự việc lại..phải liên kết lại"
Ngồi trầm tư một lúc thì cuối cùng kí ức của cô cũng đã ùa về.
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
[Bừng tĩnh]
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Phải rồi...mình đã chết"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Mình bị gã nào đó hại chết"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Phanh xe bị đứt...xong lao xuống vực"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Nhưng hiện tại giờ mình còn sống"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
"Vậy chắc đã xuyên không vào chỗ nào rồi"
Nhiếp Hoàn Huyên
Nhiếp Hoàn Huyên
[Ôm đầu]
Cô chưa suy nghĩ xong thì đã có vài người khác tiến nhanh vào phòng một cách vui mừng.
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
Muội tĩnh rồi! [Chạy lại]
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
Có thấy đỡ hơn chút nào chưa!?
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
...
End_chap
Tác giả
Tác giả
Hello mọi người
Tác giả
Tác giả
Nhân dịp sang năm tui cày lại Trần Tình Lệnh ×N lần
Tác giả
Tác giả
Nên tui đã viết truyện đồng nhân này.
Tác giả
Tác giả
Mọi người đọc và ủng hộ tui nha.
Tác giả
Tác giả
Để tui có động lực viết tiếp :>
NovelToon
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play