Sau khi hai cha con Minh Bằng rời đi, hai anh em Thiên Vũ và Vân Hi ngồi trong phòng hội nghị nói chuyện riêng một lúc.
“Thật là, hai cha con đó không cho một bài học thì không coi ai ra gì…” – Thiên Vũ bực mình làu bàu.
Vân Hi thì không quan tâm, cô cũng chẳng rẳng hơi đâu để đấu khẩu loại người như hai cha con Minh Bằng. Cô nhún vai rồi nói.
“Anh hai, anh cứ mặc kệ hai người đó đi. Để xem vài hôm nữa hai người họ còn có thể cười được bao lâu.”
Hai anh em ngồi trong phòng im lặng. Một lúc sau, một cô gái từ trong phòng nghỉ bước ra với vẻ ngoài nghiêm túc. Đó là Tịnh Kỳ, trợ lí và là người hầu riêng của Vân Hi. Cô phụ trách mọi sinh hoạt cá nhân của cô chủ mỗi ngày, và cũng là một vệ sĩ tin cậy. Trên tay của Tịnh Kỳ hiện đang cầm hai tách trà dành cho Vân Hi và Thiên Vũ. Cô đặt tách trà lên bàn rồi lùi ra phía sau của Vân Hi.
“Vân Hi, vài tuần nữa em phải sang Mỹ rồi, có cần chuẩn bị gì nữa không…”
Vài tuần nữa, Vân Hi sẽ chuyển tới Mỹ một thời gian vì công việc ở bên đó đang bị hai cha con Minh Bằng làm loạn hết cả lên. Cô sẽ sang đó định cư một vài tháng và sẽ nhanh chóng trở về thành phố Kinh Nam.
“Không cần đâu, anh hai. Người hầu sẽ sắp xếp đồ đạc cho em, còn về chỗ ở thì em đang cho người sắp xếp.”
Thật ra thì việc Thiên Vũ lo nhất chính là để em gái anh một mình sang đó, dù gì cuộc sống ở bên đó phức tạp, cho dù cô đã từng có một thời gian sang đó để điều trị chân nhưng vẫn là đề phòng thì hơn. Thiên Vũ tâm trạng hơi rối bời, anh vẫn phải vò đầu mà nói ra.
“Vân Hi, em từng nghe anh kể anh có một người anh em tốt mà phải không….”
Vân Hi cũng chẳng lấy gì ngạc nhiên, bởi vì người anh em tốt của anh trai cô chính là con nuôi của Lăng Dư Hải, mà ông lại chính là anh em tốt của cha hai anh em nên cô có quen biết với ông ấy. Nhưng cô là người duy nhất chưa gặp người anh em tốt của anh trai bao giờ cả. Vì một vài lí do nên cô không thể xuất hiện ở ngoài xã hội.
“Em biết, có vấn đề gì sao anh hai,…”
“Anh định cho em tới ở chỗ của cậu ấy, dù gì thì em sang đó một mình thì anh cũng không an tâm cho lắm…”
Vân Hi không nói gì, chuyến đi này sẽ kéo dì khoảng vài tuần hoặc thậm chí là vài tháng. Nhưng nếu để cô ở ngoài một mình cùng Tịnh Kì lỡ như có chuyện gì thì Thiên Vũ biết phải làm sao. Mà cô cũng hiểu đây là anh trai lo cho cô mà thôi.
“Anh nghĩ người anh em của anh sẽ đồng ý sao....”
Thiên Vũ chợt khựng người trong giây lát. Tuy đúng là hai người rất thân nhau, nhưng anh chưa hỏi ý kiến của cậu ta nữa. Sao em gái anh chuyện gỉ cũng biết vậy.
Nhìn là biết anh trai cô lại tùy tiện làm việc theo ý muốn nữa rồi, Vân Hi ngán ngẩm thở dài.
“Em thì sao cũng được, tùy anh sắp xếp. Nhưng em không muốn làm phiền người anh em của anh đâu.”
Bản tính cô dễ tính, thích nghi với mọi loại môi trường tốt nên không kén cá chọn canh. Cũng nhờ vậy mà cô có một người anh trai luôn cưng chiều cô hết mực.
“Được rồi, vài ngày nữa cậu ta tới Kinh Nam anh sẽ hỏi, tiện đây em gặp cậu ấy luôn đi…”
Thiên Vũ mới nhận được tin của anh bạn sẽ tới thành phố vào vài ngày nữa. Có lẽ là bận việc riêng gì đó nên anh bạn này buộc phải tới đây.
Vân Hi ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, gặp mặt trực tiếp sao, lần đầu cô gặp đấy. Trước đây chỉ có Dư Hải là tới thăm cô và kể về người đó, cô cũng chưa gặp lần nào, không biết có bất tiện quá không.
“Được không đấy anh hai, dù sao cũng là bạn anh, có phần không tiện lắm...”
Thiên Vũ mỉm cười nhìn em gái. Chỉ có khi bên cạnh Vân Hi thì anh mới thả lỏng tâm trạng thôi, chứ bên ngoài anh không để ý tới ai luôn. Anh đưa tay ra xoa nhẹ đầu của cô.
“Không sao, cậu ta bên ngoài thì như cây băng nhưng không phải ai cũng vậy đâu...”
Nghe Thiên Vũ nói vậy, Vân Hi cũng không thắc mắc gì thêm. Trước giờ cô không có bạn, luôn ở trong nhà để tránh bên ngoài nhòm ngó tới. Giờ có thêm một người bạn chắc cũng không sao đâu ha.
Updated 102 Episodes
Comments