Chap 2: Mĩ nam cao lãnh

Ung thư - một căn bệnh đã cướp đi mạng sống con người một cách đau đớn nhất.
Tôi đã phải trải qua căn bệnh này một mình khi không có ai bên cạnh.
Người thân là gì? Tôi cũng không rõ.
Tôi là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong khu lao động nghèo, không tiền tài không địa vị. Tôi không có thứ gì cả.
Tôi chết đi trong đau đớn tột cùng, hai mắt tôi mơ hồ. Dường như cơn đau đã dừng lại, mọi thứ nhẹ như tơ hồng, thoái mái đến lạ.
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(ôm mặt) Chuyện quái gì vậy?
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
Mình còn sống?
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
...Mình thực sự còn sống nè?!!
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
V...Vương gia...ta...
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(nhìn) Anh là ai? A...
Người tôi vô lực, hai chân mềm nhũn. Tôi liền ngả vào lòng người đàn ông kia, run rẩy không thôi.
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
"Nếu như bây giờ mình đâm thêm một nhát dao rồi bỏ trốn sẽ tốt hơn không?"
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
"Ở lại, để nàng ta sống cũng đều chết. Chi bằng..."
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(đỏ mặt)
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(vội đứng dậy lùi ra xa)
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
''Mình đang làm tình với một người đàn ông?!"
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
"Aaaaa...Xấu hổ chết mất."
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(che mặt) Này...Anh...Anh gì ơi có thể mặt lại quần áo được không?
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
(ngượng ngùng lấy vạt áo che người lại)
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
Ngươi làm nhục ta còn bày ra gương mặt đáng thương đó cho ai xem?
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
Ta mới là người đáng thương.
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
Là tôi làm gì anh sao?
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
Sao...sao có thể?
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
*tức giận* Ngươi còn phủi bỏ trách nhiệm?!
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
Dâm phụ! Tiện phụ!!!
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
"Mọi thứ thật khác lạ, giống như trong tiểu thuyết giả tưởng. Là mình xuyên không rồi chăng?"
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
"Nhưng có ai lại xuyên không ngay lúc...làm chuyện đó với người khác chứ?!"
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
"Thật là mất mặt."
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
(quỳ lại ngay ngắn) Vị...đại ca này, có vẻ như ta đã làm tổn thương huynh. Ta có thể bù đắp như nào?
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
(xoay người) Cưỡng ép ta rồi bù đắp? Ngươi giết người rồi cứu sống được không?!
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
Tất nhiên là...không được rồi. *cười ngại*
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
Nếu như chuyện đã như vậy, vương gia người phải chịu trách nhiệm với ta.
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
Được, chịu trách nhiệm như nào?
Phong Dực Duy
Phong Dực Duy
Người phải cưới ta, cho ta một danh phận tôn quý.
Ô Lan Diệu Ngọc
Ô Lan Diệu Ngọc
"Khoan! Hình như đang vào kịch bản nam chủ thu phục mĩ nhân? Nhưng ta là nữ cơ mà?! Thu phục mĩ nam?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play