Chương 9: Trong Bệnh Viện

Đột nhiên tôi thấy thứ ánh sáng màu trắng cùng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thật dễ chịu. Không biết đây có phải là nơi sẽ kết thúc cuộc đời của tôi không?

...*****...

Tề Hiên làm ăn lớn, đương nhiên có không ít người ganh ghét, đố kỵ.

Bọn họ chỉ biết mình sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để lật đổ Tề Hiên, nhấn chìm anh xuống dưới đáy vực sâu.

Đương nhiên là do người này quá khó đối phó, thế nên mới phải dùng người bên cạnh làm con tin để uy hiếp.

Thực chất con người ai mà chẳng có tham vọng? Giống như cha Tề Hiên năm đó, khiến tay mình nhuốm đủ máu tươi vẫn không chịu từ bỏ mà càng dấn thân vào con đường tội lỗi.

Bọn người ngoài kia cũng thế thôi, chỉ biết nghĩ cho lợi ích trước mắt của mình, ngoài ra những thứ khác đều không đáng để tâm đến, mạng sống của một người cũng chẳng là gì so với tham vọng của bọn họ.

Bao nhiêu năm nhìn thấy người cha tệ bạc, Tề Hiên có lẽ đã giác ngộ ra điều gì đó, nhưng thực tại không biết sương mù từ đâu kéo đến phủ lên tâm trí anh.

Khiến Tề Hiên dẫm lên vết nhơ năm nào từ chính người cha mình ghét bỏ nhất. Anh không muốn tổn thương người mình yêu, bản thân luôn sợ hãi đủ điều. Vậy mà người ngay bên cạnh một chút cũng không muốn trân trọng, cứ thế mà tàn phá, hủy hoại một cách tàn nhẫn nhất.

.........

Tề Nặc Khê đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, Tề Hiên vì chuyện này mà như hoá điên. Nhất định dù có lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm cô cho bằng được. Tìm được rồi sẽ mang Tề Nặc Khê nhốt lại, trói chặt cô ở nơi âm u, lạnh lẽo đến tột cùng này, khiến cô vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Suốt bao ngày liền Tề Hiên liên tục tìm kiếm, nhưng ngay cả một chút tung tích mỏng manh cũng chẳng thể nghe ngóng được.

Thế nên lại càng chắc chắn hơn về việc Tề Nặc Khê đã bỏ trốn rồi. Không ngờ sau tất cả, hoá ra vẫn muốn thoát khỏi anh.

.........

"Xin... Xin các người tha... Tha cho tôi đi..."

Tề Nặc Khê hoảng sợ lùi người ra sau, lưng cô lập tức chạm vào mặt tường thô ráp phía sau.

Một lũ đàn ông tiến lại gần về phía cô gái nhỏ, ép sát cô vào vách tường, trong miệng thốt ra những lời tục tĩu đầy kinh tởm.

"Mẹ kiếp! Thằng Tề Hiên của mày làm boss bọn tao xém chút phải ngồi tù đấy!" Một tên nắm lấy đầu Tề Nặc Khê gật mạnh đập vào tường.

Mặt mày cô choáng váng, cả người vô lực để cho bọn họ giáng xuống những cú đánh đau đến tận xương. Tề Nặc Khê rất mệt, mệt đến mức không buồn động đậy, nhưng đau lại càng nhiều hơn.

Nghe họ nói những lời như thế, cô liền hiểu ra.

Tề Hiên làm ăn bên ngoài, nhất định đụng chạm không ít người, cái người sắp bị ngồi tù kia nhất định không làm gì anh được nên mới tìm đến cô để trút giận, muốn dùng cô để uy hiếp anh... Nhưng liệu Tề Hiên có đến cứu cô không?

Tề Nặc Khê chỉ thấy bọn họ làm mấy việc này quá mất thời gian. Lợi ích cũng không có.

Đám đàn ông hung tàn vẫn không ngừng đánh đập cô, đến khi thấy Tề Nặc Khê sắp không trụ nổi mới chịu dừng lại. Lúc này bọn họ chuyển hướng quay sang lục lọi trên người cô.

"Cái đéo! Mẹ nó, nhà giàu thế mà không có điện thoại sao?" Một tên nghiến răng thét lên, khinh bỉ đá vào người Tề Nặc Khê.

"Mày tìm kĩ chưa? Sao lại không có được." Một tên khác chen vào, sờ soạng khắp người cô nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị.

Hắn ta nhíu mày, đứng phắt dậy. Khẽ đạp vào cơ thể yếu mềm đang nằm rạp dưới đất.

Tề Nặc Khê rên lên vài tiếng đau đớn. Cả người cô bây giờ hiện lên những vết thương lớn nhỏ, có vài chỗ thậm chí còn không ngừng chảy máu, làm thấm ướt một góc bộ quần áo cô đang mặc trên người. Mặt mày cùng chân tay Tề Nặc Khê nơi đâu cũng tích lại máu bầm đến mức thâm tím.

Cô ôm lấy hai vai như muốn tự vệ, cố gắng xoay đi người phía khác. Đám đàn ông mặc kệ Tề Nặc Khê nằm dài dưới nền đất lạnh. Sau đó đóng cửa nhà kho bỏ hoang rời khỏi.

.........

Âu Định vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, thuận tay cầm bừa vài món đồ và một chai nước suối đến quầy tính tiền.

Lúc quay người lại bắt gặp một đám côn đồ cũng đang đứng cách đó không xa, đang mua chút đồ hộp đóng gói.

Bọn họ rì rầm lớn nhỏ, ban đầu hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Cho đến khi nghe thấy cái tên Tề Hiên.

"Con mẹ nó, cái con đó trên người đã không có gì quý giá thì thôi, ngay cả cái điện thoại cũng đé/o có. Tên kia yêu chiều đến mức nào mà để nó như thế không biết?"

"Tề Hiên hắn cũng không thèm cho người đi tìm, theo lời đồn bên ngoài, có thật sự là "chim hoàng yến" không thế?"

"..."

Âu Định cau mày, đợi đến khi bọn họ đi rồi mới lẳng lặng theo sau.

Nhà kho họ nhốt Tề Nặc Khê cách cửa hàng tiện lợi này không xa. Đi chỉ vài trăm mét là đến.

Lúc Âu Định tới, mọi thứ... Chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Hắn hốt hoảng lao đến vung nắm đấm vào những tên côn đồ kia.

Bọn chúng ngay từ đầu cũng đã phát giác được có người theo sau nên đã chuẩn bị đề phòng. Nhưng kết quả vẫn không đánh lại hắn.

"Mày là thằng nào?" Một tên ôm lấy gương mặt thâm tím chỉ tay vào mặt Âu Định gào lên.

Âu Định không đáp lại, hắn đi đến chỗ Tề Nặc Khê bế cô lên. Khẽ nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, lòng hắn dâng lên cảm giác chua xót.

Việc này có liên quan đến không ít người, đương nhiên không thể báo cảnh sát.

Âu Định thoáng cau mày, nghiêng đầu nói với người phía sau: "Boss của mày không cần phải ngồi tù nữa, hắn ta sẽ được gặp ông bà sớm thôi."

Nói xong không chút do dự bước đi.

.........

Tề Nặc Khê được đưa vào bệnh viện với tình trạng vô cùng nguy kịch. Là bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết.

Sau khi làm thủ tục nhập viện cùng đóng viện phí, Âu Định quay lại phòng bệnh. Thấy Tề Nặc Khê đang dựa người vào giường bệnh, thận trọng nhìn hắn chăm chú.

"Em... Đừng sợ."

Có bao lời sớm đã hiện ra trong đầu, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được một câu ngắn gọn này. Âu Định thấp giọng nói, cùng lúc tiến về phía Tề Nặc Khê.

Tề Nặc Khê quay đầu đi, giấu giọt nước mắt tràn mi: "Sao anh lại ở đây, sao lại... Cứu tôi?"

Hắn không trả lời, chỉ đến bên cạnh giường ngồi xuống. Đôi tay to lớn vươn tới nắm siết lấy tay Tề Nặc Khê. Càng nắm càng chặt, đến mức dường như không muốn buông ra.

.........

Những ngày sau đó Âu Định vẫn không hề báo cho Tề Hiên biết tình trạng của Tề Nặc Khê, chỉ im lặng như một pho tượng. Hắn ban ngày sẽ làm việc, đến chiều sẽ đến chăm sóc Tề Nặc Khê.

Với cô, so với lần đầu gặp mặt đến hiện tại, chỉ thấy Âu Định quá khác khi đó. Hoàn toàn chẳng giống kiểu đàn ông phóng túng như cô từng nghĩ. Mà trái lại rất ôn nhu, còn biết chăm sóc người bệnh một cách vô cùng chu đáo.

Giống như đã từng làm việc như vậy rất nhiều lần, đến mức đã thành thói quen.

Hot

Comments

amelinda

amelinda

Yêu tg nhiều lắm 😘

2022-04-11

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play