Chương 6: Bàn bạc

"Ca, anh có thể nào xem em như con người mà đối đãi không hả? Cứ như anh đang lôi cún đi dạo ấy."

Tiêu Hạ Nguyệt trực tiếp ngồi phịch xuống sân, tay chống hông, tay chỉ anh miệng không ngừng chất vấn.

"Ca, anh lôi em chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Đâu phải có mình em biết đâu là lo."

Chờ đã.

Không phải mình em biết? Vậy nghĩa là ai cũng biết? Khoan khoan, cái tình hình gì đây?

"Tiểu...Tiểu Nguyệt, em nói gì vậy? Ai cũng biết cái gì?"

Mặt cô tỉnh bơ đáp.

"Thì chuyện anh thích Lục Cẩn Phong đó. Ai cũng biết mà."

"..."

Thật không ngờ mọi người nhìn ra rồi. Rõ ràng như vậy sao? Mọi người đều biết rồi vậy Lục Cẩn Phong chắc cũng biết rồi chứ nhỉ? Cậu ấy sẽ nghĩ gì về anh? Lục Cẩn Phong biết rồi sẽ tránh mặt anh sao? Hỏng rồi, lỡ cậu ấy biết được anh luôn đi theo cậu ấy về tới tận nhà, có khi nào cậu ấy xem anh giống như những tên biến thái không?

Thấy anh đứng bất động, cô kéo anh ngồi xuống cạnh mình, mà anh lúc này đang lạc trong suy nghĩ của mình nên cứ máy móc làm theo. Đến khi hoàn hồn liền thấy gương mặt Tiêu Hạ Nguyệt phóng đại trước mặt, anh giật mình đến sắp ngã lăn ra đất.

"Em... Em ngồi gần vậy làm gì? Định hù chết anh à?"

Cô không để ý mấy lời anh nói mà chống tay hai bên giam anh ở giữa, mặt nghiêm túc nói.

"Ca, anh thật sự thích tên Lục Cẩn Phong đó hả?"

"..."

"Khôi ca, anh mau trả lời em."

"Đúng vậy, nhưng là đơn phương... mình anh thích cậu ấy."

Tiêu Hạ Nguyệt vỗ chát lên đùi anh cười lớn trước sự hoang mang của anh. Con bé này có bệnh sao?

"Haha, Khôi ca vậy em đoán trúng rồi, ngay từ đầu bắt gặp ánh mắt anh nhìn nó em đã lờ mờ đoán ra rồi, không ngờ là đúng thiệt nha."

"Ca, anh không hiểu hả? Lúc nãy em đùa anh thôi, ai đâu mà biết. Với lại chưa chắc người ta đã biết anh là ai. Nhìn vẻ mặt lúc nãy của anh mà muốn nội thương hahaha."

"..."

Anh vậy mà bị con nhóc lớp dưới xỏ mũi rồi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thật không biết giấu mặt đi đâu. Vương Tiểu Khôi ghét bỏ liếc nhìn người trước mặt đang cười tới mức không đứng dậy nổi. Thật muốn đá cho một phát bay thẳng về Trùng Khánh.

"Được rồi đừng cười nữa, cười nữa sẽ vỡ bụng mà chết đó."

"Được được không cười nữa. Vậy anh kể cho em nghe những chuyện tốt anh đã làm với thằng bạn em đi."

Chuyện tốt anh đã làm cho cậu ấy thật sự rất nhiều, cũng không phải là chuyện xấu xa gì, nói ra có chút giống mấy tên biến thái đi. Thật sự anh không muốn kể cho bất kì ai những việc này, nhưng đối mặt với ánh mắt tò mò cùng mong đợi của cô em này thật sự có chút cầm lòng không được.

Chả là ngoài việc anh đi theo cậu ấy từ trường về nhà, anh đôi khi còn theo cậu ấy đến công viên hay quán bar. Anh biết cậu thích những nơi yên tĩnh hơn là ồn ào náo nhiệt. Cậu thích ngồi gần bờ sông suy nghĩ gì đó thật lâu, thật lâu, đến khi hai chân anh mỏi nhừ cậu mới quay về. Thời gian đi theo cậu anh biết được, cậu ngoài lạnh trong nóng. Bề ngoài bao phủ lớp vỏ bọc "người sống chớ lại gần" nhưng bên trong lại cực kì ấm áp. Anh nhìn cậu giúp cô lao công dọn rác, nhìn cậu đỡ người phụ nữ mang thai qua đường, nhìn cậu len lén mua đồ ăn cho những con mèo hoang trong hẻm nhà,... Anh nhìn thấy tất cả. Khác với bộ mặt lạnh lùng khó ở khi đến lớp, đó như con người thứ hai của cậu vậy.

Đúng là nói về người mình thích đặc biệt không tiếc lời, anh kể rất nhiều việc từ nhỏ đến lớn, đôi lúc còn nhìn vào hư không vừa cười như một tên ngốc. Tiêu Hạ Nguyệt bên đây nhìn đến ngơ ngác, có chút không tin vào mắt mình: Khôi ca nói nhiều như vậy sao? Sao mình không biết vậy?

Thấy người kế bên không phát ra tiếng động, anh quay xa bắt gặp Tiêu Hạ Nguyệt đơ người như hóa đá, buồn cười vẫy vẫy tay trước mặt cô mong bắt lại được vài mảnh hồn đang bay phấp phới.

"Ê, kêu anh kể xong rồi ngồi ngốc ở đó? Nãy giờ em có nghe anh nói gì không vậy?"

Cô bắt lấy cánh tay đang quơ loạn trước mặt mình đánh một cái.

"Có a, thật không ngờ Khôi ca anh lại nói nhiều đến như vậy nha. Còn nữa, anh thật giống mấy tên biến thái hay fan tư sinh ấy. Nghe mà sợ."

Vương Tiểu Khôi rầu rĩ xoa xoa chỗ vừa bị đánh, môi hơi bĩu ra tỏ vẻ ủy khuất, nhìn yêu muốn chết.

Thiên a, đây là muốn lấy mạng tôi sao?

"Nhưng anh không còn cách nào khác, anh không tiếp cận được cậu ấy, chỉ dám nhìn từ xa thôi."

"Thiên a, anh mau cất cái bộ dạng ủy khuất đó vô đi, muốn lấy mạng em sao, huhu."

"Tiểu Nguyệt, em giúp anh được không?"

Cô có chút mờ mịt hỏi lại

"Giúp? Giúp gì? Ca, đừng nói anh muốn em giúp anh bắt cóc Lục Cẩn Phong về nhà cho anh nha! Không được, không được, phạm pháp đó."

"..."

Anh thật con mẹ nó cạn lời với đứa em này rồi.

"Em bị khùng hả? Coi phim ít thôi! Anh muốn em giúp anh tiếp cận cậu ấy,... À, vì em là bạn cậu ấy mà, sẽ dễ hơn đúng không."

"Vậy thì được nha. Đi, bây giờ em đưa anh đi gặp nó."

Vương Tiểu Khôi đang ngồi bị một lực kéo dậy tí nữa thì ngã nhào xuống đất, tí nữa thì cạp đất rồi. Anh thầm than sao con bé này mạnh vậy không biết. Đến khi tiêu hóa xong câu nói của Tiêu Hạ Nguyệt anh mới phản ứng kéo cô lại.

"Khoan đã, bây giờ không thể được."

Tiêu Hạ Nguyệt chau mày nhìn anh bằng nửa con mắt

"Không phải anh muốn gặp cậu ta sao? Bây giờ em đưa anh đi anh lại nói không phải lúc? Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"

Tiêu rồi, Tiêu Gia Gia phát hỏa rồi, có khi nào mình cũng bị nó đánh không? Không được, phải dỗ con sư tử trước mặt cái đã rồi tính sau.

"Không phải, ý anh là bây giờ tự nhiên đi gặp Lục Cẩn Phong thì không đúng lắm, chúng ta phải lên kế hoạch, lên kế hoạch ấy."

Tiêu Hạ Nguyệt im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó nói được.

__________

🍒: _(ˇωˇ」∠)_

Hot

Comments

Luyện Đình Lạp

Luyện Đình Lạp

ây yaaaa

2022-06-30

0

Aoi Yuri

Aoi Yuri

=))))

2022-06-09

1

Pivoine Grisettaノ(・ω・)ノ♥~~

Pivoine Grisettaノ(・ω・)ノ♥~~

thật là cô em gái hiểu chuyện😇🌚

2022-04-29

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Gặp lại em rồi
2 Chương 2: Hơi ấm đôi tay
3 Chương 3: Nữ sinh thì không có
4 Chương 4: Lối nhỏ
5 Chương 5: Muốn hắn ta bế vào?
6 Chương 6: Bàn bạc
7 Chương 7: Tiệm cafe Daisy
8 Chương 8: Cô chủ quán
9 Chương 9: Gặp nạn
10 Chương 10: Đừng đi
11 Chương 11: Tóc vàng
12 Chương 12: Đừng dọa tôi
13 Chương 13: Nơi nào ta có nhau?
14 Chương 14: Chị ở tiệm cà phê
15 Chương 15: Đến nhà
16 Chương 16: Sao lại là cậu
17 Chương 17: Về hay không về
18 Chương 18: Học đệ
19 Chương 19: Lục Tổng lưu manh
20 Chương 20: Giám đốc
21 Chương 21: Lí do
22 Chương 22: Trợ lý
23 Chương 23: Trò đùa
24 Chương 24: Đã từng tìm anh rất lâu
25 Chương 25: Mô hình nhỏ
26 Chương 26: Tìm được người rồi
27 Chương 27: Ánh sáng
28 Chương 28: Trừ lương
29 Chương 29: Nụ cười của em
30 Chương 30: Mất khống chế
31 Chương 31: Rung động
32 Chương 32: Em cũng nhớ anh lắm
33 Chương 33: Chậu hoa xương rồng
34 Chương 34: Đã từng yêu như vậy
35 Chương 35: Đoàn tụ
36 Chương 36: Chuyện cũ
37 Chương 37: Chua chát
38 Chương 38: Hòa hợp
39 Chương 39: Tâm có người
40 Chương 40: "Người cha chưa từng gặp qua"
41 Chương 41: Nhờ em
42 Chương 42: Khoan đã
43 Chương 43: Muốn thì lấy thân mà đổi
44 Chương 44: Ngày 22 tháng 8 là sinh nhật cậu ấy
45 Chương 45: Bớt bạo đi
46 Chương 46: Liệu thời gian có thể xóa nhòa đi vết thương thật hay không
47 Chương 47: Lỡ
48 Chương 48: Nhà
49 Chap 49: Chốn bình yên
50 Chap 50: Nhiệt
51 Chap 51: Hắn ta dám chê anh mập
52 Chap 52
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Gặp lại em rồi
2
Chương 2: Hơi ấm đôi tay
3
Chương 3: Nữ sinh thì không có
4
Chương 4: Lối nhỏ
5
Chương 5: Muốn hắn ta bế vào?
6
Chương 6: Bàn bạc
7
Chương 7: Tiệm cafe Daisy
8
Chương 8: Cô chủ quán
9
Chương 9: Gặp nạn
10
Chương 10: Đừng đi
11
Chương 11: Tóc vàng
12
Chương 12: Đừng dọa tôi
13
Chương 13: Nơi nào ta có nhau?
14
Chương 14: Chị ở tiệm cà phê
15
Chương 15: Đến nhà
16
Chương 16: Sao lại là cậu
17
Chương 17: Về hay không về
18
Chương 18: Học đệ
19
Chương 19: Lục Tổng lưu manh
20
Chương 20: Giám đốc
21
Chương 21: Lí do
22
Chương 22: Trợ lý
23
Chương 23: Trò đùa
24
Chương 24: Đã từng tìm anh rất lâu
25
Chương 25: Mô hình nhỏ
26
Chương 26: Tìm được người rồi
27
Chương 27: Ánh sáng
28
Chương 28: Trừ lương
29
Chương 29: Nụ cười của em
30
Chương 30: Mất khống chế
31
Chương 31: Rung động
32
Chương 32: Em cũng nhớ anh lắm
33
Chương 33: Chậu hoa xương rồng
34
Chương 34: Đã từng yêu như vậy
35
Chương 35: Đoàn tụ
36
Chương 36: Chuyện cũ
37
Chương 37: Chua chát
38
Chương 38: Hòa hợp
39
Chương 39: Tâm có người
40
Chương 40: "Người cha chưa từng gặp qua"
41
Chương 41: Nhờ em
42
Chương 42: Khoan đã
43
Chương 43: Muốn thì lấy thân mà đổi
44
Chương 44: Ngày 22 tháng 8 là sinh nhật cậu ấy
45
Chương 45: Bớt bạo đi
46
Chương 46: Liệu thời gian có thể xóa nhòa đi vết thương thật hay không
47
Chương 47: Lỡ
48
Chương 48: Nhà
49
Chap 49: Chốn bình yên
50
Chap 50: Nhiệt
51
Chap 51: Hắn ta dám chê anh mập
52
Chap 52

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play