Tiểu Nhi để xe đạp ở nhà, cô cầm dù đi ra ngoài. Như thường lệ, cô luôn đến Flower Shop để mua hoa cho mẹ rồi mới đi đến nghĩa trang.
Đi vào đó, cô nhìn thấy nam nhân đó đang quỳ trên nền cỏ ẩm ướt, cả cơ thể anh ướt như chuột lột. Tiểu Nhi có chút bất ngờ, cứ nghĩ trời mưa lớn thế này anh ta sẽ không đến, ai ngờ lại....
Tiểu Nhi thở dài, cô đi đến mộ mẹ rồi đặt hoa xuống. Đứng đó một hồi lâu, cô xoay người lại nhìn nam nhân. Cô nhìn anh, cất từng bước đi nhẹ nhàng. Đứng trước mặt anh, cô nói
- Để thân mình ướt sũng dưới trời mưa tầm tã quá lâu, anh sẽ bệnh đấy!
Nam nhân nghe vậy, liền không nhanh không chậm ngước mặt lên nhìn cô. Vì trời mưa lớn kèm theo sấm chớp liên tục khiến anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô
- Cô....là ai? Anh hỏi
- Tôi là ai, không quan trọng. Cái chính là anh nên giữ sức khỏe đi. Về nhà sưởi ấm nhanh lên, nếu không anh sẽ bệnh đấy. Tiểu Nhi dịu dàng nói
- Tôi và cô không quen biết nhau. Tại sao lại lo cho tôi? Anh hỏi
Tiểu Nhi suy nghĩ một hồi, cô nói
- Không biết nữa. Chỉ là...tôi cảm thấy....anh khá giống tôi thôi.
- Giống? Tôi và cô giống chỗ nào? Anh lại hỏi tiếp. Tiểu Nhi không nói gì, cô quỳ xuống, tay nhỏ chạm vào mộ.
- Đây là...cha anh sao?
- Ừ. Anh đáp, đôi mắt u buồn nhìn mộ của cha.
- Cô...cũng có người thân ở đây? Anh hỏi tiếp
- Ừm. Là mẹ tôi. Tiểu Nhi đáp. Anh và cô ở đó một hồi, cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh, Tiểu Nhi lên tiếng
- Sao...ngày nào....anh cũng ở đây vậy?
- Tôi đến đây....không chỉ để thăm cha mà còn muốn....hối lỗi với ông.
- Hối lỗi?
- Vì khi cha còn sống, tôi luôn làm trái ý ông, luôn khiến ông buồn. Mặc dù không lo lắng về học lực của tôi, nhưng ông lại lo cái tính ham chơi của tôi. Ông luôn khuyên bảo tôi, nhưng tôi lại không nghe. Dù vậy, ông vẫn luôn tươi cười. Mà...lúc đó, tôi cũng không quan tâm lắm! Và rồi, một ngày nọ, ông đột ngột qua đời. Tôi như kẻ điên dại, khóc lóc van xin ông tỉnh lại, nhưng chỉ vô dụng. Anh nói, giọng nói buồn bã, đau khổ. Tiểu Nhi mỉm cười, cô nói
- Tôi nghĩ, trước khi ra đi, ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh đấy.
- Sao? Anh có chút ngạc nhiên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Sau khi ông ra đi tôi chắc rằng ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh. Ông tin, sẽ có một ngày nào đó anh sẽ làm nên mọi thứ tốt đẹp hơn, mặc dù, tôi không biết đó là thứ gì. Nhưng nếu như anh cứ thế này, tôi tin ông đang rất buồn đấy. Mạnh mẽ lên, anh là đàn ông mà. Hãy làm tốt mọi thứ, vượt xa cả sự kỳ vọng mà ông đã đặt trọn vào anh đi. Tiểu Nhi mỉm cười nói, anh như được tiếp thêm động lực, liền nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, và nói:
- Cảm ơn cô rất nhiều tôi hiểu rồi, tôi nhất định...sẽ cố gắng vượt qua mọi thứ, để có thể khiến ông an tâm nhắm mắt.
- Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu. Anh nắm lấy tay cô mãi, bởi vì bàn tay cô...rất ấm áp!
Rồi Tiểu Nhi tiễn anh đến chỗ chiếc xe Lamborghini đang đậu gần đó, cô nhanh chóng xoay mặt bỏ đi trước khi anh kịp hỏi tên cô.
Nhìn thân người nhỏ bé với mái tóc nâu hạt dẻ tự nhiên dài ngang lưng, anh có thể cảm nhận được sự yếu đuối của cô. Đứng gần cô, anh có cảm giác như muốn được bảo vệ cô.
Bóng lưng cô khuất dần sau màn mưa trắng xóa, anh nắm chặt tay mình, tự nói với chính mình
- Rồi sẽ có một ngày, tôi và em sẽ được gặp lại nhau! Lúc đó, tôi sẽ biến em trở thành người phụ nữ của chính tôi.
Tiểu Nhi trở về biệt thự. Vừa bước vào cổng, cô đã bị một lực mạnh rơi vào má của mình. Có một chút bất ngờ, Tiểu Nhi từ từ xoay mặt lại nhìn người đã đánh cô.
- Con khốn, mày đi đâu mà lâu vậy hả? Là Loan Yến Yến, cô ta là kẻ đã đánh vào mặt cô.
- Tôi...đi thăm mẹ. Tiểu Nhi nhỏ giọng nói
- Hứ, thăm mẹ à? Bộ đến đó rồi thì bà ta cho cô tiền sao mà cô cứ đến hoài vậy? Có biết tôi đã đứng đợi cô lâu lắm rồi không? Cô ta giở giọng khinh thường ra nói với cô.
- Xin lỗi, sau này...tôi sẽ cố gắng về sớm hơn. Tiểu Nhi nói. Yến Yến chán ghét nhìn cô, cô ta lắc thân hình đi vào, nói:
- Lên dọn phòng cho tôi
- Dạ. Tiểu Nhi đáp, lẽo đẽo theo sau cô ta.
Lên đến phòng Yến Yến, Tiểu Nhi đứng nhìn căn phòng cực "ngăn nắp" của cô ta.
Giấy bút thì vứt lung tung, quần áo thì chỗ nào cũng có. Búp bê gấu bông thì mỗi nơi một con. Móc áo thì nằm đầy trên cạnh bàn. Tủ sách thì chẳng khác nào một bãi rác. Cứ tưởng tượng căn phòng của cô ta chẳng khác nào cái chợ sẽ dễ hiểu hơn!
- Còn không mau làm đi? Nhà tôi thuê cô vào không phải để làm cảnh đâu! Cô ta khoanh tay nói:
- Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô đi đến, bắt đầu dọn dẹp. Loan Yến Yến nhìn cô, cô ta nảy ra một ý định, liền chạy về thư phòng của cha lấy một sấp giấy, rồi xé, cắt, làm đồ chơi, sau đó bỏ vào thùng rác và đem về phòng mình.
Tiểu Nhi dọn dẹp gần xong thì thấy cả đống giấy rác nằm lung tung. Cô ngước mặt lên nhìn Yến Yến, cô ta cười khinh nói.
- Dọn dẹp vui vẻ. Nói xong thì rời đi. Tiểu Nhi nhìn cô ta, chợt, cô nở một nụ cười lạnh. Đúng là dòng nào giống nấy!
Dọn dẹp cả căn phòng của cô ta cũng mất 1 tiếng rưỡi, cô đi xuống phụ dọn mọi người. Mẹ kế từ phòng ngủ đi ra, bà ta thấy cô đang quét dọn phòng khách, thì nói lớn
- Lên đây, tao có việc cho mày đây.
Tiểu Nhi nhìn bà ta rồi gật đầu, theo bà ta vào phòng. Vừa bước vào phòng, Tiểu Nhi đã thấy một đống bao cao su vứt đầy trên sàn cùng đống quần áo. Trên giường, cha cô đang nằm trong tình trạng không mảnh vải, tay vừa chơi *** *** của ông ta, vừa coi TV. Mẹ kế nhìn cô, nói
- Dọn sạch đống dưới sàn đi.
- Dạ. Tiểu Nhi gật đầu, cô đi đến, tay cầm từng miếng bao cao su. Chúng thật nhớp nháp và ghê
tởm!
Trong lúc Tiểu Nhi đang dọn dẹp thì đôi gian phu dâm phụ đang ôm nhau trên giường và "lên đỉnh". Nghe âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc của chúng khiến Tiểu Nhi sởn cả gai ốc. Thật bẩn thỉu!
Dọn dẹp cái đống dơ bẩn của chúng cũng mất khoảng gần nửa tiếng, Tiểu Nhi đi xuống lầu, tiếp tục dọn dẹp. Quản gia và người hầu thấy cô, liền giở giọng khinh thường, quản gia vênh mặt lên nói
- Dọn cái đống trong nhà bếp cho sạch, một lát bọn tao còn phải nấu ăn đấy!
- Dạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng, cô nhanh chóng dọn phòng khách, rồi chạy vào bếp. Mọi công việc mà đáng lí ra người hầu phải làm, bây giờ, cô là người gánh vác chúng.
Làm xong việc này thì chạy ngay đi làm việc kia. Cô chẳng có chút thời gian để nghỉ ngơi hay thở. Công việc liên tục ập đến, khiến Tiểu Nhi mệt mỏi, nhanh chóng xuống sức. Nhưng, cô vẫn cố gắng làm, bởi, nếu cô không làm, họ sẽ đánh đập cô, bỏ đói cô!
Làm việc đến 12 giờ rưỡi, Tiểu Nhi mệt mỏi về căn nhà nhỏ. Vừa đóng cửa nhà lại, cô liền nằm lên giường và thiếp đi ngay.
Đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành, chỉ mới 5 giờ sáng, quản gia đã túm lấy tóc cô, lôi cô dậy. Tiểu Nhi khó chịu mở mắt, cô nhìn quản gia, hỏi
- Có...chuyện gì sao?
- Dậy mà dọn dẹp đi. Mày có phải tiểu thư đâu mà nằm đó ngủ. Nhanh lên, không tao giết mày bây giờ. Bà ta được thể làm tới. Tiểu Nhi nhanh chóng chạy ra sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Sau đó, cô bước vào phòng khách và bắt đầu dọn dẹp. Những người hầu khác thấy cô đến, liền vui mừng, vứt hết công việc về phía cô.
Tiểu Nhi im lặng, cô bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Còn bọn đầy tớ thì ngồi trên ghế ăn bánh, Tiểu Nhi thấy vậy, liền nói
- Sao...mọi người không làm?
- Ủa, bọn tao không thích làm là chuyện của bọn tao. Mày chỉ là đứa con hoang do tình nhân của ông chủ đẻ ra thôi. Mày còn thấp kém hơn cả súc sinh nữa đấy, con đ*. Một người trong đám nói
- Nó còn không bằng con chó cái nữa mà. Tưởng mình là tiểu thư chắc, đừng mơ. Cả đời chỉ có làm con cho vẫy đuôi mừng chủ thôi. Người thứ hai tiếp lời. Rồi cả bọn cười lớn, Tiểu Nhi cắn cắn môi dưới, cố gắng nhịn nhục, cô tiếp tục làm việc, mặc cho những lời gièm pha, chế giễu của chúng.
Làm việc đến khoảng 9 giờ thì cô chạy ra siêu thị để mua đồ. Rồi lại chạy về biệt thự để làm việc.
Khoảng trưa, trong lúc Tiểu Nhi đang nấu nồi nước sôi để làm ca cao nóng cho Phi Yến, chợt bà mẹ kế đi vào. Đúng lúc đó, cô bưng nồi nước sôi lên, không may chỗ kế cô có nước, làm cô trượt chân, đổ hết nồi nước sôi vào người bà ta.
- Á, con đ*, mày dám ám sát tao sao? Cho mày chết. Bà ta cầm cây roi từ tay quản gia, vọt tới tấp vào người cô. Tiểu Nhi đau đớn, khóc lóc van xin bà ta dừng lại.
Cha cô ngồi bên ngoài đọc báo, nghe tiếng mắng chửi của bà ta liền chạy vào, hỏi
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh coi nè. Con chó này muốn ám sát em đó. Bà ta chỉ vào vết bỏng do nước sôi mà cô làm đổ vào người bà.
- Cái gì? Em yêu có sao không? Ông ta lo lắng chạy đến nắm lấy cánh tay của bà ta.
- Đau lắm đó! Anh mau giết con chó này đi. Nó muốn hãm hại em nè. Bà ta sà vào lòng hắn, ra sức quyến rũ. Ông ta ngoan ngoãn nghe lời, cầm cây roi, vọt vào người Tiểu Nhi mấy phát liên tiếp. Những đòn đánh mạnh bạo khiến da thịt cô chảy máu. Tiểu Nhi khóc lóc van xin. Ông ta túm lấy tóc cô, tát vào mặt cô với những cái tát như vũ bão.
Rồi sau đó ông ta đá mạnh vào cằm cô, khiến máu từ miệng cô tuôn ra. Tiếp theo, ông ta kêu người lấy nước muối, đổ lên da thịt của cô.
Tiểu Nhi khóc lóc thảm thiết. Bọn đầy tớ ra sức lấy chân đá vào người cô theo lệnh ông chủ. Tiểu Nhi đau đớn giãy giụa. Cô khóc lóc, gào thét nhưng bọn chúng không hề dừng lại. Một hồi sau, chúng ngừng đá cô, cha cô túm lấy tóc cô, đập mạnh đầu cô vào cạnh bàn.
Máu chảy ra từ đầu, ông ta thỏa mãn vứt cô xuống sàn, rồi kêu bảo vệ mang cô về nhà.
Đi đến căn nhà nhỏ, hắn vứt cô vào trong và đóng cửa lại. Tiểu Nhi nằm trên sàn. Cơ thể nhỏ bé bê bết máu, đầy rẫy những vết thương nặng. Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Cô hận lũ máu lạnh ghê tởm đó!
Sáng hôm sau, Tiểu Nhi thức dậy khá sớm bởi vì vết thương vẫn còn khá đau. Máu đã đông lại. Cô cố gắng ngồi dậy. Mở cửa, cô đi ra đằng sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Khó khăn lắm mới mặc được quần áo, Tiểu Nhi mệt mỏi lết vào biệt thự. Lúc này, bà quản gia đang hút bụi, thấy cô vào, bà ta liền nói
- Còn lại giao cho mày đấy! Tiểu Nhi không nói gì, cô bắt đầu làm việc. Vì từ hôm qua không ăn gì, cộng thêm vết thương trên cơ thể khiến cô nhanh chóng mất sức.
Updated 42 Episodes
Comments
62 thanhtam
biếtý kiến gì đây khi tác giả mạnh tay với nữ chính như vậy!
2024-10-08
0
응 우옌 응옥 우엔 ❤️
ai đọc rùi cho tui ít ý kiến với được k ạ 🥺
2022-04-10
2