Đầu đau như búa bổ, cả người mệt mỏi đau đớn, bước đi chao đảo, ngay lập tức Tiểu Nhi nằm phịch xuống đất ngất xỉu. Mẹ kế đi xuống lầu, thấy cô nằm trên sàn, tức giận đi xuống quát cô. Thấy cô không có động tĩnh gì, liền đá vào người cô nhưng vẫn không nhúc nhích.
Rồi bà ta quỳ xuống, đặt hai ngón tay lên cổ cô, liền cảm nhận được nhịp thở hiện tại rất yếu. Bà ta sợ hãi la lớn
- Quản gia, bà đâu rồi? Quản gia
- Dạ, có chuyện gì vậy ạ? Bà quản gia đang nói chuyện với người hầu, nghe tiếng bà chủ liền chạy vào hỏi
- Mau gọi xe cấp cứu đi. Con này sắp chết rồi. Mẹ kế nói. Bà quản gia lo sợ, liền gọi cho bệnh viện.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến, bọn họ đưa cô lên xe và lái về bệnh viện LA.
Đến nơi, họ nhanh chóng đưa cô vào phòng và tiến hành chữa trị. Còn bà ta và quản gia thì ngồi ngoài chờ.
Một lúc sau, một nam bác sĩ trẻ tuổi đi ra. Anh cầm một bảng kết quả, nhìn vào đó và hỏi
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Là tôi. Bà ta đứng lên nói. Nam bác sĩ nhìn bà, không có chút thiện cảm.
- Cô là gì của bệnh nhân?
- Mẹ. Bà ta lạnh nhạt nói. Nam bác sĩ cau mày khó chịu. Có bà mẹ nào lại bình thản tới mức này khi mà con mình đang bị bệnh không?
- Bệnh nhân do ăn uống không đầy đủ lại thêm vết thương trên cơ thể khiến cô bé nhanh chóng mất sức. Cần bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết và không nên cho cô bé làm việc nặng nhọc. Anh nói
- Cảm ơn.
- Vậy cho hỏi, tên bệnh nhân là gì?
- Vương Tiểu Nhi. Bà ta nói rồi bước vào phòng, miệng không quên "Tsk" một cái. Và tất nhiên điều này thu hết vào tầm mắt của nam bác sĩ.
Anh ta nở nụ cười khinh thường, và nói thầm
- Thật giống ngày xưa!
Tiểu Nhi nằm trên giường, cô đang nhìn lên tầng nhà trắng. Khuôn mặt và cơ thể đã được băng bó.
- Tỉnh rồi sao?
- Dạ. Cô đáp, mắt vẫn chăm chăm nhìn tầng nhà
- Ngày mai tao sẽ làm thủ tục cho mày xuất viện. Đừng mơ mà ở lại đây dưỡng bệnh. Bà ta nói xong rồi cùng quản gia rời đi, nước mắt của Tiểu Nhi chảy xuống. Thật đau!
Cô ở bệnh viện một ngày thì xuất viện, bà ta đưa cô về rồi bắt cô làm hết công việc.
Còn bọn chúng thì ngồi hưởng thụ.
Tiểu Nhi làm việc xong xuôi, Yến Yến từ trên lầu đi xuống, nói
- Lên đây dọn phòng cho tao.
- Những người hầu khác có thể làm giúp. Hiện tại tôi rất mệt. Tiểu Nhi đáp:
- Mày nói gì? Mày dám cãi lệnh tao à? Tao kêu mày làm thì mày làm đi. Có tin tao tán cho mày một cái cho mày chừa đi không hả con đ*? Cô ta chanh chua nói
Tiểu Nhi im lặng đi lên phòng. Lần này cái phòng cô ta chẳng khác nào chuồng heo cả. Bừa bộn mà dơ bẩn!
Tiểu Nhi mệt mỏi đi dọn dẹp phòng, còn cô ta thì nằm trên giường bấm điện thoại. Xong việc cũng là 12 giờ 45, cô lết về nhà và nằm xuống ngủ ngay!
Vài ngày sau, vì mẹ kế có chăm chút cho cô một chút nên vết thương cũng bớt đau hẳn và đang dần lành lại. Mà cái lí do bà ta chăm lo cho cô như vậy là bởi vì có lẽ, bà ta muốn hành hạ cô thêm nên mới muốn cô giữ chút sức để bà ta "chơi" cô thêm cho vui!
Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, đồng hồ điểm 9 giờ, như thường lệ, Tiểu Nhi xách giỏ đi mua ít thức ăn.
Đến siêu thị Large City, cô bước đến quầy bán rau củ quả. Đang phân vân không biết nên mua loại rau nào thì cô nghe tiếng "bộp".
Tiểu Nhi xoay mặt lại nhìn xung quanh thì chẳng thấy gì, nghĩ là chắc mình nghe nhầm, cô tiếp tục lựa rau.
Sau một hồi phân vân, Tiểu Nhi quyết định mua rau muống để nấu canh cho bữa trưa nay. Cầm lấy một bó, cô xoay người lại, chân cô đạp lên một vật gì đó. Tiểu Nhi cảm nhận được thứ vướng víu dưới chân, liền nhìn xuống
Là một chiếc ví da gấu màu nâu. Tiểu Nhi nhặt lên, cô mở ví ra, hai mắt ánh lên sự ngạc nhiên, bên trong ví có rất nhiều tiền, đặc biệt là tiền đô.
Rồi cô xem chứng minh nhân dân thì nhận ra người trong tấm hình chính là nam nhân mà cô gặp lần trước
- Là Ưng Thuận Hoàng sao? Tên nghe có vẻ sang trọng và mạnh mẽ thật. Tiểu Nhi nói thầm.
Rồi cô ngó nhìn xung quanh thì thấy một nam nhân to lớn đang loay hoay như tìm kiếm thứ gì đó.
Cô đi đến, hỏi
- Anh...làm rớt ví sao? Nam nhân này nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, anh ngạc nhiên xoay mặt qua nhìn cô
- Cô là...
- À, anh làm rớt ví nè. Tiểu Nhi đưa chiếc ví da cho anh
- Cảm ơn cô. Anh nói nhận lấy chiếc ví. Rồi ngẩng mặt lên nhìn cô
- Trông cô...khá quen, hình như...chúng ta đã từng gặp nhau thì phải
- À ừm, tôi...là người hôm trước. Cô ấp úng nói
- Thật sao? Cô...là người hôm trước ở nghĩa trang...đúng không? Anh như không tin vào mắt mình, hỏi lại
- Ừm. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, anh vui mừng ôm lấy cô. Tiểu Nhi bị anh ôm bất ngờ, cô định giãy giụa nhưng khi ngửi được mùi hương bạc hà của anh, nó khiến cô không muốn rời.
Theo bản năng, Tiểu Nhi đưa tay lên, ôm lấy anh.
- Thật may quá! Cuối cùng cũng được gặp em rồi. Mấy hôm trước, sao em không đến thăm mẹ em? Có biết anh nhớ em đến mức nào không? Anh đã tìm em khắp nơi, nhưng lại không thấy.... Anh rối rít vui mừng, liên tục nói những câu khiến Tiểu Nhi mắc cỡ.
Khuôn mặt cô đỏ lên, Tiểu Nhi đẩy nhẹ anh ra, cô nói.
- Vì bận nên tôi không thể đến thăm mẹ. Tôi còn có việc phải làm, xin phép anh. Nói xong liền rời đi. Anh thấy vậy, liền không vui, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, ôm cô từ đằng sau
- Anh không quan tâm. Anh nhớ em lắm. Làm ơn, ở bên anh, có được không? Chúng ta đã được gặp nhau nữa rồi. Anh...Chưa nói xong, Tiểu Nhi liền cắt lời anh
- Xin lỗi, nhưng tôi rất bận. Không rảnh đâu. Với lại đây là chốn đông người, nếu có ai nhìn thấy thì phiền lắm. Làm phiền anh buông tôi ra. Tiểu Nhi trầm giọng. Cô dùng hết lực thoát khỏi anh, nhanh chóng chạy đi
Anh đứng đó nhìn cô, trong lòng có chút thất vọng. Siết chặt tay thành nắm đấm, anh tự chửi mình
- Khốn thật! Sao mình lại vội vàng như vậy? Mình làm cho cô ấy sợ rồi. Chết tiệt!
Anh đứng đó nhìn thân ảnh nhỏ bé khuất dần, một lúc sau, một nữ nhân ăn mặc hở hang đi đến, ôm lấy cánh tay anh, nhõng nhẽo
- Anh sao vậy? Em muốn ăn kem, chúng ta đi mua nha \~\~
- Ừ. Anh đáp, rồi cùng cô gái đó rời đi. Tiểu Nhi chạy ra khỏi siêu thị, chống tay xuống đầu gối, cô thở hổn hển.
Nếu biết trước như vậy, cô đã không trung thực đến nỗi nói với anh rằng cô đã gặp anh ở nghĩa trang.
Nghỉ một hồi, Tiểu Nhi lấy lại bình tĩnh, cô bắt một chiếc taxi và về biệt thự
Về đến biệt thự, Tiểu Nhi bước xuống xe và nhanh chóng chạy vào nhà.
Cha cô thấy cô về với bộ dạng sợ hãi, ông ta hỏi
- Bị gì?
- À không, không có gì ạ. Tiểu Nhi nói, tay đặt lên lồng ngực. Mồ hôi chảy đầy mặt, khuôn mặt lo lắng, sợ hãi.
Ông ta không nói gì, vứt tờ báo lên bàn, rồi lên phòng cùng bà mẹ kế. Tiểu Nhi đi vào bếp, thấy quản gia đang đứng khoanh tay, nhìn cô với đôi mặt cay độc
- Xin lỗi, tôi về trễ. Tiểu Nhi nói
- Làm cái thá gì mà mày bề trễ? Bộ đi gặp trai à? Bà ta khinh thường nói.
- Không. Tôi chỉ là...gặp người quen...cho nên....Tiểu Nhi nhỏ giọng
- Người quen? Là trai hay gái?
- Là nam. Cô đáp
- Mày và mẹ mày chẳng khác gì nhau. Đúng là hồ ly tinh! Mẹ mày chết là phải rồi. Còn mày, nên cẩn thận chút, nếu không sau này cũng y chang như mụ đấy. Vào làm việc đi. Bà ta nói, rồi bỏ cả đống việc cho cô làm.
Tiểu Nhi cắn cắn môi dưới, đôi mắt xuất hiện một tầng nước, cố gắng nhịn nhục, cô bắt tay làm việc.
Làm việc đến tối, khoảng 12 giờ 30 thì xong, Tiểu Nhi lau lại bếp một lần cuối rồi mới về nhà.
Ngồi trên giường, Tiểu Nhi vừa thoa thuốc xong thì nghe tiếng xe. Cô mở cửa chạy ra ngoài, thì thấy một chiếc Maybach đậu trước cổng
Tiểu Nhi nhanh chóng mở cổng biệt thự ra, Yến Yến từ trên xe bước xuống cùng một nam nhân. Cô ta õng ẹo, sáp cặp ngực tuyết vào lồng ngực anh, hai tay quàng lên cổ, chân nhón lên, đôi môi đỏ chạm vào môi bạc của anh.
- Về đến rồi. Mai anh Hoàng đến đón em đi chơi nhé?
- Xin lỗi, nhưng mai anh bận, để bữa khác đi. Ưng Thuận Hoàng nói
- Ứ ừ, không chịu đâu. Dắt em đi chơi đi. Cô ta nhõng nhẽo
- Thôi, để bữa khác nhé? Anh mệt rồi, về đây Thuận Hoàng nói rồi nhanh chóng lên xe và rời đi.
Anh không hề biết được sự hiện diện của Tiểu Nhi tại đây. Yến Yến chu môi hờn dỗi, cô ta xoay người lại thì thấy Tiểu Nhi, liền chanh chua nói
- Bộ cái miệng mày câm rồi à?
- Chào cô chủ. Tiểu Nhi cúi đầu nói
Cô ta chán ghét nhìn cô, lắc thân hình đi vào trong. Tiểu Nhi đứng nhìn cô ta, cô có chút bất ngờ khi biết người mà cô ta đang quyến rũ lại là Ưng Thuận Hoàng
Cũng may lúc nãy, anh không thấy cô. Nếu không chắc chắn mọi chuyện sẽ rất rắc rối, thở phào nhẹ nhõm, cô đóng cổng rồi vào nhà.
Còn về phía Ưng Thuận Hoàng anh lái xe về biệt thự. Trên đường đi, anh nói với thư ký Tô
- Điều tra cô gái đứng núp đằng sau cánh cổng biệt thự cho tôi
- Tôi nghĩ ngài không hề thấy sự hiện diện của cô ấy chứ. Thư ký Tô nói
- Chỉ là giả vờ thôi. Anh trả lời
- Vậy à? Mà...tôi có nghe người ta nói mẹ của cô gái bị xe tông, hiện đã qua đời
- Tôi thấy cô ấy thường hay đến thăm mộ mẹ. Chỉ là...không biết có phải...
- Ưng thiếu gia không cần lo. Tôi sẽ cố gắng tìm thông tin về cô ấy mà.
- Ừ!
Updated 42 Episodes
Comments