Kẻ Tâm Thần Biết Yêu

Kẻ Tâm Thần Biết Yêu

Chương 1: NDP-thuốc tê liệt thần kinh

Đêm tối, ánh đèn thành phố đều tắt hết, rải rác vài con người đơn côi, lang thang bước trên đường lớn. Họ cứ đi, đi mãi, đi nữa...vô định...không điểm dừng...không hồi kết...

"Chủ nhân đáng kính của tôi, NDP đã hoàn thành thử nghiệm cuối sớm hơn so với dự định ban đầu..."

Giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, mang theo vẻ cung kính tám phần, còn lại hai phần chính là sợ hãi mà bước vào. Người đàn ông khoác trên mình chiếc blouse trắng vẫn còn lẫn mùi thuốc hơi nồng cung kính cúi người nở nụ cười quỷ dị trước vị chủ nhân quyền lực kia...

Nam nhân kiêu hãnh tựa bậc đế vương cao quý nâng nhẹ chất lỏng sệt sệt màu đỏ nếm thử có chút cau mày tỏ vẻ không vừa ý cho lắm. Phải, đó chính là máu - máu người hắn hận nhất...

"Được"

"Có một tin tốt và một tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước..."

Pằng...!

Hắn lại nhấp thêm một ngụm nhỏ. Máu tanh tràn vào khoang miệng nhưng lại đầy kích thích. Tiếng súng không nhanh không chậm nhưng chính xác vô cùng vừa được ai đó bắn ra cũng không thể kinh động người nam nhân ma quỷ này...

"Ngươi biết ta ghét lựa chọn mà...chậc...chậc..."

Đám vệ sĩ bên ngoài như thói quen nhanh chóng tiến vào nâng xác người đàn ông ra ngoài, tiện thể dọn dẹp vết máu vừa bắn ra rơi xuống sàn. Trên gương mặt ai nấy đều là vẻ nghiêm nghị như đã được huấn luyện rất lâu để làm quen với việc này, nhằm phục vụ vị chủ nhân duy nhất của bọn họ...

"Mùi máu ghê tởm như nhau...chỉ có duy nhất cô ấy là khác biệt với lũ người thấp hèn như các ngươi..."

Hắn không hiểu bản thân tại sao lại cảm thấy có chút buồn cười vì cái sự điên rồ của mình, có lẽ hắn cần được cô gái kia an ủi sau khi trải qua loại chuyện ghê tởm như giết người chăng. Hắn tự hỏi liệu rằng cô có giương ánh mắt sợ hãi run rẩy lên nhìn sau khi bị tiêm thứ thuốc đó vào cơ thể hay không hoặc cô sẽ khóc lóc dãy dụa vô lực cầu xin hắn...

Quản gia thoáng nhìn đồng hồ điểm đúng 12h, bước đến gần nam nhân vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ biến thái liền lên tiếng nhắc nhở đôi chút theo đúng bổn phận của mình...

"Cậu chủ...đến giờ nghỉ ngơi rồi ạ..."

Cạch...!

Cây súng trong tay nam nhân được lên nòng sẵn, cố tình đưa sát lại thái dương quản gia nhưng ông có vẻ không hề sợ hãi, thậm chí là bình tĩnh đến mức lạ thường...

"Thực sự muốn tiễn ông đi cùng bọn họ đấy, nhưng nơi đây lại cần một người như ông để dọn xác của lũ khốn đó..."

Chiếc ly thủy tinh đựng máu người được ném mạnh lên mặt kính vỡ tan tành...Máu tươi thấm đẫm rơi xuống sàn nhà...

Nam nhân nhìn vị quản gia trung thành trước mặt, ánh mắt lộ rõ tia máu, chuẩn bị bóp còi...Nhưng, cây súng được thu về, quăng mạnh lên bàn phát ra âm thanh lớn...

"Không làm khó ông nữa...bây giờ tôi sẽ đi nghỉ ngơi..."

Quản gia hiểu ý liền lui xuống đóng cửa cẩn thận để trả lại không gian yên tĩnh vốn có cho căn phòng. Đột nhiên, hắn đứng lên đi về phía chiếc tủ đựng rượu đắt tiền. Tầm mắt di chuyển đến một chai rượu bất kì nào đó, chiếc tủ liềnchia làm hai, mở ra một lối vào đường hầm tối...

Bên trong căn hầm là thứ làm người ta sởn gai óc, thậm chí là kinh tởm chỉ muốn hét toáng lên rồi bỏ chạy thục mạng như sợ rằng sẽ bị ai đó bắt lại...

Với tông màu trắng đen nổi bật, căn phòng bỗng sáng đèn hiện lên giữa nơi tăm tối. Hình ảnh của cô gái nào đó được treo khắp căn phòng, bao gồm cả nude, bất kì đồ đạc gì tồn tại trong căn phòng này cũng là hình của cô gái..

Nam nhân ngắm chúng đến mức say đắm, tiến lại bàn cầm tấm hình cô gái lên, hôn nhẹ một chút, lại đặt lại vị trí cũng, ngả người cười lên như kẻ tâm thần si tình...

"Ha...thật sự rất xinh đẹp...lớn lên một chút lại càng đẹp hơn..."

Nam nhân suy nghĩ gì đó bèn leo lên giường nằm, hắn nhắm nghiền mắt, xoa nhẹ mi tâm, thả lỏng cơ thể hoàn mỹ để tận khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có trong ngày như thế này...

-----

Bên ngoài, vị quản gia lớn tuổi chỉ biết thở dài ngao ngán. Ông bước xuống nhà dưới, nhấc máy gọi cho vị phu nhân đáng kính để báo cáo tình hình của cậu chủ cho người đó biết...

"Thằng bé sao rồi..."

"Thưa phu nhân, cậu chủ vẫn thế..."

"Tôi biết rồi...chăm sóc nó cho tốt vào..."

Quản gia nghe thêm vài điều dặn dò cơ bản từ vị phu nhân đối diện, gật đầu tiếp nhận liền cúp máy. Có lẽ mẹ của hắn cũng rất ngán ngẩm vì bản tính cố chấp của hắn nên chỉ dặn dò phải chăm sóc con trai của bà ta cẩn thận hoàn toàn không đề cập đến vấn đề khiến hắn trở nên ngoan ngoãn hơn...

Quản gia cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường nên không quản quá nhiều về chuyện của giới nhà giàu bọn họ. Ông lặng lẽ tắt đèn để căn biệt thự dần chìm vào không gian tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống. Tiếng đồng hồ quả lắc vẫn đều đều kêu...

Tích...tắc...tích...tắc...tích...tắc...!

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Mấy nay lọt hố toàn mấy bộ na9 gu mặn và cực biến thái

2023-04-12

3

Hannie_Song ❄❄💯

Hannie_Song ❄❄💯

Uống máu ng hả ghê quá

2022-10-27

1

Kỳ Dương

Kỳ Dương

má ơi, hóng dưa nhìu quá nên giờ thấy NDP là t đọc thành Ngô Diệc Phàm 🥲

2022-07-26

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play