Chương 8

Lúc Phiên Vân về đến phủ thì trời cũng đã chiều tối, đi bên ngoài cả một ngày còn suýt bị cho rằng đã bỏ trốn. Phiên Vân không quan tâm đến mấy a hoàn lắm lời mà vào phòng, trời tuy vẫn chưa tối hẳn nhưng trong phòng không thấp nến cũng khó thấy đường, y liền đi lại đốt nến lên.

Lúc này nhìn thấy Nhật Minh vương gia cũng như cũ ngồi ở vị trí lúc sáng mình rời đi, lại nhìn bàn cơm y nguyên đó. Phiên Vân nhớ ra mình cả ngày hôm nay chưa cho hắn ăn uống gì, tay chân bắt đầu luống cuống đi rót một ly nước: " Xin lỗi vương gia, ta trở về muộn quá."

Nhật Minh trong lòng lạnh lẽo nghĩ rằng Đàn Lục Nhi thật sự chẳng trở về nữa, đến lúc y vào cửa thì không tự chủ lại có cảm giác nhẹ nhõm, vui mừng. Hoàn toàn quên cả mình giận dữ khi nghe thấy nàng và tam hoàng tử có tình ý lúc trưa. Cho dù thật muốn làm mặt lạnh với Lục Nhi nhưng hắn cả ngày không được uống nước, ly đưa đến miệng thì không quản nổi mà uống.

Nhìn vương gia uống nước vội khiến Phiên Vân thấy có lỗi, y vừa vuốt nhẹ lưng hắn vừa nói: " Chậm thôi, cẩn thận kẻo sặc."

" Là ta suy nghĩ không chu đáo, định ra ngoài tìm mua cái ghế lớn, cũng nhờ người làm lại đôi chút, làm thành một chỗ ngồi để lúc ngươi đi đại tiện dễ hơn, không cần ngại có mặt ta."

" Khụ..." Lục Nhi vừa nói thì Ngôn Phong thật chút đã sặc nước, hắn không uống nữa mà liếc nhìn nàng. Hóa ra hôm nay ra ngoài không phải muốn bỏ đi, mà vì hắn buổi sáng khó chịu việc đó nên đi tìm cái kia?

Biết vương gia nghe đến việc hắn xấu hổ thì không vui, Phiên Vân không nói nữa mà lấy từ trong áo một miếng vải, mở ra thì có ba cái bánh bột chiên trong đó.

Thật ra đây là trước lúc về Phiên Vân đã bỏ thuốc vào, Nhã Thanh nói vương gia không thể nói chuyện được, cũng giống như cơ thể suy yếu do chăm sóc không tốt. Uống nước chắc mấy ngày mới được uống, cổ họng khô khan nên lâu dài bị tổn thương.

Nhưng đó cũng chỉ do Nhã Thanh suy đoán, thấy không có hại nên đưa cho y. Dùng trước thuốc này nếu có chuyển biến thì không sai, như vậy xem ra may mắn, còn không phải thì sau Nhã Thanh sẽ cùng lúc trị luôn một lần, được hay không còn chờ tự y xem mới biết được.

" Vương gia người đừng giận nữa, ta nhận lỗi là được." Phiên Vân dịu giọng dỗ ngọt vương gia: " Người cả ngày không ăn thứ gì ta sẽ rất đau lòng, đây là bên ngoài mua được, rất là ngon."

Ngôn Phong nhìn Phiên Vân, không có tỏ ra khó chịu với y nữa. Hắn mở miệng cắn một miếng bánh rồi nhai nuốt, y cười tươi: " Người hết giận rồi sao? Ăn nhiều một chút, ngon hơn đồ ăn của ta làm rất nhiều đúng không?"

Phiên Vân vốn chỉ hỏi vậy thôi, ai ngờ vương gia lại thật thà lắc đầu. Đó là muốn nói đồ y làm ngon hơn sao? Mặt y đỏ lên xấu hổ, trong lòng cũng thấy vui vì được khen.

Đút hết cho vương gia ăn cả ba cái bánh, Phiên Vân như thường ngày đi lấy nước nóng và khăn, lau từ cổ ngực lưng rồi đến từng ngón tay chân. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều như thế, giúp hắn cơ thể sạch sẽ ngủ thoải mái hơn. Y nghĩ chờ thêm một thời gian nữa sẽ thử giúp hắn tắm rửa, chắc là ổn.

" Bắt người phải ngồi cả ngày hôm nay, chắc là khó chịu lắm, ta đỡ vương gia nằm xuống." Phiên Vân nói rồi trải lại chỗ nằm, giúp hắn ngã người xuống. Y sau khi lau người cũng đã mặc lại một tầng y phục rộng cho hắn, kéo chăn lên đến ngực vương gia nói: " Người mệt rồi nên ngủ đi, ta bây giờ đi thu dọn bàn ăn kia, tắm xong sẽ ngủ sau."

Ngôn Phong gật đầu, Phiên Vân mới đi dọn đồ ăn để từ sáng ra ngoài, y đun nước xách trở về phòng thấy hắn đã ngủ, cố gắng đi đứng thật nhẹ không phát ra tiếng động làm phiền hắn.

Phiên Vân cởi y phục bắt đầu tắm rửa, y không hề biết người mình tưởng đã ngủ bên ngoài bình phong hai mắt mở ra, lắng nghe tiếng sột soạt của y phục, tiếng bước chân, tiếng nước. Hắn nhìn trần nhà, lắng nghe và tưởng tượng ra khung cảnh bên trong bức bình phong mà bản thân không thể nhìn thấy kia.

Chẳng hay biết kẻ trên giường chưa ngủ hay có suy nghĩ gì trong đầu, Phiên Vân tắm sạch sẽ xong trở ra ngoài. Y lau tóc chờ khô nên chưa vội đi ngủ, bắt cái ghế lại ngồi bên giường. Nhớ tới lời của Nhã Thanh, y nghĩ xem ở cùng hắn cũng hơn mười ngày rồi, sắc mặt vương gia cũng tốt hơn không còn trắng bạch như xác chết.

Nhẹ nhàng vén góc chăn nắm lấy bàn tay gầy gò của Ngôn Phong, y lại bắt đầu xoa nắn. Phiên Vân nghĩ như vậy khiến hắn quen dần, về sau cử động được các khớp xương cũng không quá khó khăn.

Ngôn Phong đáng ra không thể cảm nhận được gì trên cơ thể từ ngực trở xuống, nhưng bây giờ lại như có như không thấy cái mát lạnh khi tay Lục Nhi nắm lấy bàn tay hắn, cho đến xoa nắn dần nóng lên.

Thay vì vui mừng khi trên tay có lại chút cảm giác, Ngôn Phong lại chỉ ngẩn người ra, nhìn vào đỉnh đầu của Phiên Vân đang chuyên tâm giúp mình xoa bóp hết tay tới chân.

Phiên Vân cũng cho rằng cơ thể Ngôn Phong không cảm nhận được, nên chỉ cần cố gắng không phát ra tiếng động đánh thức hắn. Bản thân tự nhiên giúp hắn xoa bóp nghĩ cũng không khiến người bị quấy phá giấc ngủ, không hề ngờ tới hắn mắt vẫn mở cứ nhìn mình không chớp lấy một cái.

Trước kia Phiên Vân không thích học y, bá mẫu cùng Nhã Thanh có nói gì cũng vô dụng. Bây giờ nghĩ đến chính tay mình có thể giúp một người tàn tật, về sau có khả năng thấy hắn uy phong mà tung hoành, cảm giác không tồi. Biết đâu sau này rời khỏi Vương phủ đi cùng Nhã Thanh học y cũng tốt, cứu giúp được người khác từ tuyệt vọng bất lực, đến khỏe mạnh và có lại hy vọng cũng ý nghĩa lắm.

Hai tay bắt đầu mỏi nhừ, Phiên Vân xoay xoay cổ tay, vẩy vẩy hai ba cái rồi lại bắt đầu xoa tiếp, đến khi đau nhức rồi mới thôi. Tóc chỉ còn chút ẩm, Phiên Vân buồn ngủ nên không đợi nữa mà trèo lên giường bò vào bên trong. Y sợ tối đến Ngôn Phong có muốn đi ngoài thì mình lại tốn công mò đường đốt nến, nên thường vẫn để nến cháy mà đi ngủ.

" Vương gia ngủ ngon nhé, ta nhất định chăm sóc người thật tốt, về sau có khả năng khỏe lại, tự đi trên đôi chân của mình thì cũng đừng quên có công của ta." Nghĩ đến Nhã Thanh nói muốn giúp hắn, dựa vào quá trình chăm sóc phục hồi sức khỏe rất quan trọng. Phiên Vân không khỏi tự hào mà muốn khoe khoang thành quả tương lai một chút, cũng không nghĩ thật sự nói cho Ngôn Phong nghe.

Y đắp chăn gọn cho cả hai xong nằm xuống nhắm mắt lại, cả ngày bên ngoài nên có chút mệt. Phiên Vân vừa ngã lưng đã ngủ say, ngủ rồi môi vẫn hơi cong lên.

Ngôn Phong hai mắt lại mở ra lần nữa, hắn quay đầu ngắm nhìn Đàn Lục Nhi đang ngủ say. Mỗi đêm đều ngắm nhìn rất kỹ, khuôn mặt xinh đẹp khiến người si mê, đôi môi mỏng màu hồng nhạt như mời gọi hắn.

Ngôn Phong rơi vào tình cảnh cơ thể tàn tật, hắn làm gì còn có ý nghĩ nam nữ tư sắc gì. Mấy nữ tử trước kia còn chẳng muốn nhìn đến hay để chạm vào mình, hiện tại trong đầu lại có mấy loại suy nghĩ không tốt với Lục Nhi, hắn lại không thấy có gì lạ.

Nàng từ lúc nhìn thấy hắn chưa từng tỏ ra xem thường hay oán hận, đôi tay mềm mịn chăm lo cho hắn từng chút một chuyện nhỏ lớn. Trong hoàn cảnh Ngôn Phong thảm hại nhất, bị người khác sỉ nhục, đến hắn còn khinh thường chính mình. Đàn Lục nhi lại ở bên cạnh, bảo nàng là thê tử của hắn, muốn cùng hắn vượt qua.

Ngôn Phong cố gắng cử động thân mình dịch chuyển đến gần Đàn Lục Nhi, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, hắn muốn đưa cánh tay từ lâu đã tàn phế của mình để chạm đến nàng. Hắn nghĩ nàng vừa nói, nếu thật sự có một ngày mình lại có thể tự đứng lên, lại có thể cầm kiếm cưỡi ngựa, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ phụ lòng nàng. Khiến nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Trời bên ngoài bắt đầu sáng, Phiên Vân luôn dậy từ rất sớm để chuẩn bị thức ăn cho Ngôn Phong. Nhưng hôm nay y vẫn còn ngủ thì đã nghe bên ngoài có tiếng gọi, quấy rối cả Ngôn Phong cũng bị đánh thức.

" Đàn cô nương, đã dậy hay chưa?" Sau tiếng gọi còn có tiếng đập nhẹ vào cửa: " Đàn cô nương, mau dậy đi. Vương phi muốn gặp cô đấy."

Đàn Lục Nhi vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng dụi mắt. Ngôn Phong lại nghe rất rõ người bên ngoài nói ai gì, tâm hắn không an, lòng lo lắng nhìn nàng ngồi dậy, chăn từ trên người cũng trượt xuống, ngây ngây người ra nhìn tới lui không hiểu chuyện gì.

" Đàn cô nương, vương phi muốn tìm cô. Nếu còn chưa chịu dậy ta sẽ vào bên trong đấy."

" Ùm... vương phi?" Phiên Vân nghe thì lẩm bẩm gọi lại, lúc này mới giật mình bò nhanh xuống giường: " Khoan... khoan đã, ta dậy rồi."

" Cuối cùng cũng chịu trả lời." Giọng nữ bên ngoài nói tiếp: " Cô chuẩn bị chỉnh chu đi, một lát ta quay lại, đừng để vương phi đợi lâu."

" Được, ta biết rồi." Phiên Vân nói lớn với người bên ngoài, y vội vàng kéo ngoại y mình xếp sẵn bên giường bận vào. Chạy đến trước gương chải lại tóc, xong định ra ngoài giếng lấy nước rửa mặt.

Xoay người thấy đôi mắt lạnh của vương gia đang nhìn mình chứa đầy vẻ lo lắng, trong lòng không biết vì sao cảm thấy ấm nóng. Phiên Vân tươi cười, đi đến bên giường ngồi xuống nói với hắn: " Vương gia đừng lo, ta không có gì đâu."

Hai chân mày Ngôn Phong nhíu lại, đôi mắt biết nói kia là đang không tin tưởng lời của y.

Phiên Vân hơi cúi người tới, dùng tay áo lau đi ít mồ hôi còn lưu lại trên trán hắn, lúc cúi người mái tóc dài không chú ý phủ lên bàn tay hắn: " Vương phi có thể sẽ gây khó dễ ta, nhưng chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu."

" Đón ta về làm tiểu thiếp hầu hạ vương gia là chủ ý của nàng, ta không có làm sai cái gì, bất quá chỉ là muốn dùng thân phận chính thê dạy bảo đôi câu thôi."

Phiên Vân nghĩ Ngôn Phong đổ mồ hôi là do nóng, tay mới đến cổ áo Ngôn Phong muốn mở ra một chút cho hắn: " Trời vẫn còn sớm, vương gia cứ ngủ thêm một lúc đi. Ta về rồi sẽ làm cơm cho người, đừng lo lắng được chứ?"

Biết hắn vẫn chưa an tâm nhưng sợ vương phi kia đợi lâu khó tính, lại càng khó đối phó. Y đứng lên định đi thì da đầu bị lực kéo nhẹ lại, Phiên Vân ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy một mớ tóc của mình bị bàn tay trơ xương to rộng nắm lấy.

Không dám tin vào mắt mình, dù cảm giác chỉ cần bước một bước thì tóc trong tay Ngôn Phong cũng bị tuột ra dễ dàng, thế nhưng cũng đủ khiến y mừng rỡ nắm lấy tay hắn: " Vương gia, tay của người... ngón tay của người cử động được rồi."

Hot

Comments

LiynLii ❀

LiynLii ❀

hoq sao người sẽ bị bẻ công sớm thôi VuongGia à :)) rồi người cx sẽ hoq còn gọi y là "nữ nhân" nx :))

2023-11-17

4

🌼+🥒=🌻

🌼+🥒=🌻

Aza, em nó là nam nhân😆

2023-10-22

3

🌼+🥒=🌻

🌼+🥒=🌻

Ây ây vương gia😆😆

2023-10-22

10

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Là Yêu, Không Thể Tránh
104 Chương 104: Là Yêu, Không Thể Tránh
105 Chương 105: Là Yêu, Không Thể Tránh
106 Chương 106: Là Yêu, Không Thể Tránh.
107 Chương 107: Là Yêu, Không Thể Tránh
108 Chương 108: Là Yêu, Không Thể Tránh
109 Chương 109: Là Yêu, Không Thể Tránh
110 Chương 110: Là Yêu, Không Thể Tránh
111 Chương 111: Là Yêu, Không Thể Tránh
112 Chương 112: Là Yêu, Không Thể Tránh
113 Chương 113: Là Yêu, Không Thể Tránh
114 Chương 114: Là Yêu, Không Thể Tránh
115 Chương 115: Là Yêu, Không Thể Tránh
116 Chương 116: Là Yêu, Không Thể Tránh
117 Chương 117: Là Yêu, Không Thể Tránh
118 Chương 118: Là Yêu, Không Thể Tránh
119 Chương 119: Là Yêu, Không Thể Tránh
120 Chương 120: Là Yêu, Không Thể Tránh
121 Chương 121: Là Yêu, Không Thể Tránh
122 Chương 122: Ngoại truyện Năm Mới
123 Chương 123: Ngoại truyện Năm Mới
124 Chương 124: Ngoại truyện Năm Mới END
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Là Yêu, Không Thể Tránh
104
Chương 104: Là Yêu, Không Thể Tránh
105
Chương 105: Là Yêu, Không Thể Tránh
106
Chương 106: Là Yêu, Không Thể Tránh.
107
Chương 107: Là Yêu, Không Thể Tránh
108
Chương 108: Là Yêu, Không Thể Tránh
109
Chương 109: Là Yêu, Không Thể Tránh
110
Chương 110: Là Yêu, Không Thể Tránh
111
Chương 111: Là Yêu, Không Thể Tránh
112
Chương 112: Là Yêu, Không Thể Tránh
113
Chương 113: Là Yêu, Không Thể Tránh
114
Chương 114: Là Yêu, Không Thể Tránh
115
Chương 115: Là Yêu, Không Thể Tránh
116
Chương 116: Là Yêu, Không Thể Tránh
117
Chương 117: Là Yêu, Không Thể Tránh
118
Chương 118: Là Yêu, Không Thể Tránh
119
Chương 119: Là Yêu, Không Thể Tránh
120
Chương 120: Là Yêu, Không Thể Tránh
121
Chương 121: Là Yêu, Không Thể Tránh
122
Chương 122: Ngoại truyện Năm Mới
123
Chương 123: Ngoại truyện Năm Mới
124
Chương 124: Ngoại truyện Năm Mới END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play