#2: Cái Nghiệp Của Nghề!

ngày 10 tháng 5 năm 2030!
Trời vào hè nên đặt biệt nóng nực dù đã về đêm.
Nàng đi một mình trên con đường vắng người qua lại.
Sâu thẳm ở bên trong một con hẻm đang phát ra những tiếng vui đùa của lũ trẻ nhỏ, Lưu San không khỏi tò mò mà tiến vào trong.
Đang đi thì bên tai nàng vang lên tiếng xì xầm của ai đó khiến đôi chân phải vô thức dừng lại.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
...// lắng tai nghe mọi thứ xung quanh. //
Tiếng xì xầm kia đã biến mất, thay vào đó Lưu San lại nghe tiếng của lũ trẻ vui đùa với nhau. Chúng nói gì đó liên quan đến chuyện ma quỷ, khi nàng tìm được chúng mới phát hiện ra chúng đang chơi trò gọi hồn, một trò chơi rất ngu.
Một trò chơi rất ngu ngốc mà người đời thường đem ra làm thí nghiệm để xem trên thế gian này thật sự có ma không, đó là một cách thể hiện vừa ngu ngục vừa không có kiến thức để rồi làm khổ những người trừ ma diệt quỷ như nàng.
Để ngăn chặn việc không hay sẽ xảy ra nên nàng nhanh chóng tiến đến ngăn cản lũ trẻ lại.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Cái đám nhóc phá phách kia!
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Ba má tụi mày không dạy không được chơi ngu à!
Nghe thấy tiếng mắng của Lưu San đám nhỏ liền nháo nhào chạy đi mất.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Thật là tình, sao cứ phải để mỹ nữ phải tức giận vậy chứ?
Lưu San quay đầu nhìn cái đóng mà lũ trẻ ấy bày ra mà chỉ biết cười trừ, nàng thở dài mệt mỏi rồi ngồi xuống thu dọn cẩn thận, nàng nhìn thấy có một cây bút đỏ bị vứt nằm một góc liền cầm lên kiểm tra xem.
Thấy không có vấn đề gì nên Lưu San trực tiếp vứt sang một bên rồi đứng dậy rời đi, nhưng nàng không hề hay biết từ lúc nàng quay người đi thì cây bút kia đã chuyển động.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Hửm! // quay đầu lại nhìn//
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình nên Lưu San quay đầu lại nhìn, phía sau chỉ có một màu đen thâm thẳm không có ai cả.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
...// Tặc lưỡi, quay người rời đi. //
Lúc Lưu San quay người rời đi, cây bút đó đã nằm gọn trong túi balo của nàng mà nàng không hề hay biết.
...
Vừa về tới nhà Lưu San đã trực tiếp ngã người lên giường mà không cần cởi quần áo bẩn ra ngoài.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
aaaa ~
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Cuối cùng cũng được nằm rồi...
Lưu San nằm trên giường không ngừng than vãn mệt mỏi dù trong nhà không có ai, người nghe được cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.
Ngôi nhà này là Lưu San đã mướn để ở cũng được mấy năm rồi, do công việc của cô nên cô không muốn ở nhà sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không đáng kể.
Lưu San còn có một người em trai độ tuổi cũng đã 19 20 rồi, có điều thằng nhóc ấy lại có tài luyện bùa ngải. Nhưng tiếc là đôi mắt nó không thể nhìn thấy được ma, chứ mà nhìn thấy ma thì mấy đứa nó ghét chắc bị chơi ngải chết hết, và đối với nàng thì đó lại là điều đáng mừng.
Từ đời ông bà đã theo cái nghề bắt ma diệt quỷ này rồi, cho nên khi được truyền qua cho Lưu San nàng không muốn cũng khó lòng từ chối, bởi dù gì trong gia đình bây giờ chỉ còn mỗi nàng có tài bắt ma thôi.
Nghề bắt ma này vốn là một cái nghiệp, nó không chỉ theo mỗi Lưu San mà sau này có khi còn theo con cháu của nàng. Khi biết thằng em trai duy nhất của mình không thể nhìn thấy ma nàng đã rất vui, bởi vì nàng biết nó sẽ không phải giống nàng lao đầu vào nguy hiểm, có ngày chết mà không hay biết.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Haizz...đi tắm đã, người thúi quá rồi.// ngồi bật dậy //
Tự biết cảm nhận bản thân mình hiện tại rất thúi nên Lưu San nhanh chóng thoát y rồi đi vào phòng tắm, quần áo thì cứ vứt đại dưới sàn nhà.
Khi cánh cửa nhà tắm khép lại, quần áo của Lưu San nằm dưới đất tự động bay vào sọt đựng quần áo nằm im trong đó một cách không ai hay biết.
______
Cả ngày mệt mỏi nên khi Lưu San được ngâm mình trong bồn tắm thoải mái quá nên ngủ quên khi nào không hay. Cả cơ thể nàng dần chìm sâu xuống dưới mặt nước trong bồn.
Được một lúc khi Lưu San cảm thấy không thể thở được nữa nàng đã mở mắt ra, sau đó theo phản xạ mà ngôi lên.
Lưu San hoang mang nhìn xung quanh một lượt, dường như khi nãy nàng đã thấy gì đó trước mắt mình. Một màu đỏ thẫm như máu người, một đôi tay dài ngoằn với làng da trắng nhợt nhạt khó coi...
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Chắc là mệt quá nên mình nhìn nhằm.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Làm sao lại có thể thấy một thứ dị dạng như vậy trong nhà mình được...
-.....-
-- Sáng hôm sau --
Quản Gia
Quản Gia
Cô Chủ vừa về ạ. // cúi đầu chào //
Lưu San gật đầu nhìn nữ Quản Gia trước mặt, cô đi thẳng vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa giữa phòng khách.
Quản Gia rất hiểu chuyện liền đi vào nhà bếp pha một ly nước ép trái cây đem lên cho Lưu San uống đỡ mệt.
Quản Gia
Quản Gia
Mời Cô Chủ.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Mẹ và Lưu Trường đâu?
Quản Gia
Quản Gia
Dạ thưa Cô Chủ.
Quản Gia
Quản Gia
Bà Chủ đi tám chuyện với mấy người hàng xóm rồi.
Quản Gia
Quản Gia
Cậu Chủ nhỏ thì ngủ trên phòng chưa dậy.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Tôi nghe Mẹ nói đêm qua nó lại đi đánh nhau phải không?
Quản Gia
Quản Gia
Chuyện này... // cười trừ //
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Cái thằng chết dẫm này, phải cho nó một trận mới được. // đi lên phòng //
Quản Gia
Quản Gia
C-...Cô Chủ, bình tĩnh Cậu Chủ nhỏ đang ...
RẦM!!!
Quản Gia còn chưa nói hết câu Lưu San đã trực tiếp đạp văng cánh cửa phòng ra rồi.
Quản Gia
Quản Gia
...
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
...// nhìn //
Sau khi cánh cửa bị đá mở ra, cảnh tượng bên trong làm cho Lưu San phải nhắm mắt lại vì sợ mở ra nhìn tiếp sẽ đui mắt.
...
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
LƯU TRƯỜNG!!!
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
CÁI THẰNG KHỐN KIẾP NÀY MÀY DÁM DẪN TRAI VỀ NHÀ QUA ĐÊM HẢ!
Hai thanh niên trên giường vội lấy chăn che cơ thể mình lại, chàng trai tên Lưu Trường hét lên với Lưu San.
Lưu Trường ( Lưu Hồng )
Lưu Trường ( Lưu Hồng )
SAO CHỊ VÀO PHÒNG EM KHÔNG GÕ CỬA HẢ?
Lưu San không kém cạnh liền hét lại với Lưu Trường.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
THẾ MÀY VÀO PHÒNG TAO MÀY CÓ GÕ CỬA KHÔNG?
Lưu Trường ( Lưu Hồng )
Lưu Trường ( Lưu Hồng )
À ừm...thì không.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Cái thằng kia.// chỉ vào người nam còn lại //
NV ẩn
NV ẩn
V...vâng // lấp bấp//
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Mặc đồ vào rồi rời khỏi nhà tao nhanh lên.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Không tao thả chó ra cắn đứt cái lủng lẳng của mày bây giờ.
Tên kia nghe xong liền hoảng hốt mà ngồi dậy mặc quần áo vào.
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Còn mày cũng vậy, mặc đồ xong xuống dưới gặp tao. // lườm Lưu Trường //
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Tao cho 5p đó...với cả...// chỉ vào hai con gấu bông trên bàn đang được một sợi chỉ đỏ quấn chặt lại //
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
với cả // chỉ vào hai con gấu bông trên bàn , đang được một sợi chỉ đỏ quấn chặt lại //
Lưu San ( Lưu Nương )
Lưu San ( Lưu Nương )
Đốt nó nhanh cho tao. //quay người rời đi //
Nóii rồi Lưu San quay người đi xuống phòng khách để lại hai con người kia hoang mang nhìn nhau.
* còn tiếp *
Hot

Comments

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Thánh thần thiên lý ơi em có thể ở lại đây không ~~~ 😱😱

2025-01-17

0

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Đam mê ngộ đời dị cha 🥰

2025-01-17

0

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Tổng tài gì cx có ngoài tiền

Tr ơi bút thành tinh r 😱😱

2025-01-17

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play