vô hồn

Hạ gia-một danh gia vọng tộc của Từ Sơn Tỉnh Luỹ.
Trong tối ngoài sáng đều gây lên những Cơn bão dữ dội.
Ngấm ngấm là một con mãng xà gian nanh.
Ngoài mặt thì tựa như một con cự long vảy vàng đang tung hoành vùng vẫy.
Nói rõ hơn.
Chính là tập đoàn đang không ngừng mở rộng phạm vi của Hạ gia.
Cùng với nhóm Ám Vệ Hắc Thôi của Ám môn -Hạ gia.
Một mặt đảm trách an toàn trong bóng tối
Một mặt có thể ám sát và làm nhiều chuyện ở nơi ẩn ngầm ở mặt khuất của xã hội.
Chung quy,là không thể lộ ra ánh sáng.
Hạ gia hào loáng nhoá mắt,còn những ám vệ là cái bóng của Hạ gia.
Những người này khi đã chọn trung thành với Hấn gia sẽ có những đãi ngộ vô cùng tốt.
Bị thương bị bệnh thì sẽ được bệnh viện tư nhân của Hạ gia dùng cách điều trị tốt nhất để khôi phục.
Gia cảnh khó khăn cũng sẽ được cải thiện hẳn hoi.
Gia đình người thân đều sẽ được trợ cấp.
Cho dù họ không may họ sinh hoặc là chịu chấn thương Vĩnh viễn ,thì trợ cấp đó vẫn sẽ không dừng lại.
Chung quy,vẫn đảm bảo về lâu dài.
Nhiều thanh niên muốn kiếm tiền chữa trị cho người thân hoặc trợ cấp cho mấy đứa em đến trường thì đều tìm đến đây.
Vì tin tức vì sao đến được chỗ họ.thì Hạ gia có cách thức của riêng mình.
Dĩ nhiên,người đủ điều kiện vượt qua đợt huấn luyện khắc nghiệt cùng mười mấy ,hai mươi đợt khảo hạch mới có thể tiến vào lực lượng này.
Ám Vệ Hắc Thôi hùng hậu trung thành ,là cách thức được truyền từ nhiều đời của Hạ gia.
Duy nhất người không được hưởng đại ngỗ này,chính là Thập Nhất.
……..
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/ngủ thiếp đi trong góc hình phòng/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/cho dù đã lâm sâu vào vô thức,nhưng chân mày vẫn nhói chặt,đôi môi mím nhẹ,tựa như đang lạc vào cơn mơ kinh hoàng nào đó/
Hình phòng này,dành riêng cho tù nhân quan trọng mà gia chủ đích thân thẩm vấn những kẻ phạm tội.
Thập Nhất tuy không phải cả hai loại ngươi đó.
Nhưng vẫn “may mắn”nhận được đãi ngộ này .
Hơn nữa còn chẳng nhận được trợ cấp hậu hỗ trợ như những Ám Vệ Hắc Thôi bình thường khác.
Số tiền ít ỏi mà bản thân nhận được sau nhiều nhiệm vụ gian nan còn chẳng đủ để no bữa….
Huống hồ là trang trải sinh hoạt bình thường nhất.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/mồ hôi đọng trên tóc cậu nhỏ giọt/
Nửa đêm,cơn sốt cao bất ngờ kéo đến.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/hơi thở phát ra nóng bỏng/
“Chít chít…”-một con chuột nhắt bò ngang ,đụng phải ngón tay cậu.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/giật mình,mơ màng mở hai mắt/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/đưa cánh tay bủn rủ r lên trán/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
“Mình sốt thật rồi….”
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/liếc thoáng qua viết thương trên tay/
Một dịch mủ màu vàng đục hoà với máu chảy ra .
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
“Nhiệm vụ ngày mai phải làm sao đây”
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/chống tay cố đứng dậy/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
“Phải xử lý vết thương ngay thôi…”
Cho dù thế nào,thì”thứ thuốc kia”quá độc hại nếu cứ tiếp tục dùng nhiều như thế….
Tử Dật ca cũng đã nói trước cho cậu về hậu quả khủng khiếp kia cho cậu
Nên nếu có thể chỉ cần xử lý vết thương thì đương nhiên cùng không cần uống “nó”-một thứ thuốc độc giải khát lâm thời.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/cố Lê thân ra khỏi dãy hành lang dơ bẩn tăm tối của hầm ngục/
Lũ gián và lũ chuột bò qua bò lại nơi mấy góc khuất bóng ám hôn.
Cùng thứ mùi ẩm mốc hôi hám.
Bị bỏ lại sau lối ra vào của hầm ngục.
Gió lạnh rúng rành nhành cây.
Sương đêm đọng trên lá lộp độp rơi xuống đất.
Tẩm nhuận vào mặt bùn ẩm ướt.
Ánh trăng tàn khuyết treo cao,cũng không mấy tỏ tường.
Nhưng chút ánh Quang lu mờ ấy vẫn đủ để mắt người nhìn thấy đường đi.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/vòng ra con đường mòn đất nhỏ dẫn tới căn phòng gỗ tạm bợ của mình/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/xiên vẹo bước đi/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Đi đâu đó?/đột nhiên cất tiếng/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/giật nảy/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Tao gọi mày đó còn không mau đứng lại.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/nám chân trân đất,đầu cúi thấp,không tiếp tục đi nữa/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/bước đến bên cạnh cậu,nhếch mép/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Ngày mai….Thập Nhất còn có nhiệm vụ/lí nhí,giọng hơi run/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Nhưng bây giờ,tao muốn chơi
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Tứ thiếu gia…
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Mày muốn tao kéo đi,hay là tự đi?
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Hửm?
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/mím môi/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/túm túm mép áo/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/xoay chân bước về phía biệt thự/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Mau chút đi!
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/đi theo/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/lén nhìn lên bóng lưng cao gầy của Lưu Diệu Văn/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
“Ngày nhỏ chúng ta cũng rất thích chơi chung với nhau….”
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
“Không….là tiểu Lâm cùng tiểu Lưu…”
Tiểu Lưu thích chọc cười đệ đệ.
Tiểu Lâm lại vui vẻ ngây thơ.
Nhưng bây giờ đứa trẻ ngây thơ kia đã chết.
Là linh hồn của nó chết đi
Ngay cả tấm bia mộ cũng đã được dựng lên giữa nghĩa trang lạnh ngắt vào cái ngày định mệnh mười năm trước.
Hạ Tuấn Lâm đã chết.
Bây giời chỉ còn lại một cái vỏ rỗng của Thập Nhất.
Là một Ám Vệ Hắc Thôi hèn mạt.
Một món đồ chơi vô hồn.
Mặc xác cho những kẻ vô tình tàn phá , xé rách.
Phòng riêng tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/ngồi ngã lưng trên chiếc ghế bành,vẻ mặt sảng khoái hưởng thụ/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Chậc.dùng lưỡi động đi.
Thiếu niên cố sức điều khiển cái lưỡi mềm mại của mình,nhưng….
Đôi mắt cậu vẫn cứ đờ dẫn,không lộ ra dù chỉ là một tia cảm xúc .
Cậu đã cất nó vào nơi sâu nhất trong tâm hồn .
Để bản thân không cảm giác được quá nhiều đau thương nơi hiện thực Trần trụi này.
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/dùng tay nhấn đầu Thập Nhất vào nơi bộ vị nào đó/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Hưm….nnnmn
Thiếu niên cảm thấy ngạt thở .
Cậu khó chịu
Dù thế,cậu vẫn chỉ mẹ cậu mày lại ,mắt cũng theo phản xạ sinh lý mà đỏ lên.
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/mắt hơi Hồng lên,ậng chút nước/
Thiếu niên không khóc.
Vì dù có khóc cũng chẳng được ích gì
Chỉ tổ tốn thêm sức lực của bản thân mình mà thôi.
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/liên tục thụi sâu rồi rút ra/
Cho đến khi tầm mắt thanh niên loé sáng sung sướng
Hắn mới…
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/giữ chặt đầu cậu rồi thoải mái hừ ra một tiếng/
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/nghẹn tím mặt vì đường thở bị chặn /
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/bàn tay rướn máu quờ quặng theo bản năng/
Chẳng may lại lỡ chạm lên ống quần Lưu Diệu Văn!
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/hoảng hồn mở lớn mắt/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/cũng. Dừng hẳn động tác/
Cả hai đều đơ ra…
Vài dây sau..
“Bốp”
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Ưm!
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Sao mày dám làm bẩn quần tao!
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/ngã nhoài xuống sàn phòng/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Hôm nay,tao chỉ định nhẹ nhàng….
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Nhưng ai ngờ được,này không biết điều như thế này
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Xin…xin lỗi…
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất không…
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Không cố ý…..
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Mày còn dám bao biện?!/đá mạnh một phát vào cằm cậu/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Mau!
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Cởi hết ra!
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Nhưng mà…ngày mai…
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/run sợ/
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Muốn tao cứ hay là tự cởi?!
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Hả?!
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
Thập Nhất-Hạ Tuấn Lâm
/tay run run cởi từng chiếc áo/
Tốt hơn hết là nghe lời
Nếu không,chắc chắn sẽ rát thẻ thảm.
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Khục khục khục….
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Tuy là mày sơ bẩn…
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Nhưng không thể chỗ cái là thân thể này rất tiêu hồn.
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Tao chơi rất thích…
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
Lưu Diệu Văn-tứ thiếu gia
/vỗ vỗ mặt cậu/
Một đêm dài đằng đẵng …
Thiếu niên mười bảy tuổi bị nhấn chìm sâu trong dục vọng nhuốc nhơ của người anh trai vốn từng rất yêu thương cậu
Ai cũng cho rằng sự trừng phạt này đáng tội
Kể cả bản thân Thập Nhất cũng tự cho là như thế.
Ngày hôm đó, một cái đẩy tay của cậu hoàn toàn sai lầm
Một sai lầm chẳng thể vãn hồi
Hot

Comments

xichumm🐍

xichumm🐍

nóng bỏng mới chịu cơ=)))🙈

2023-11-25

0

Haruiuzhrvahjl<3

Haruiuzhrvahjl<3

mình đọc má suýt nx đập luôn cái đt á

2023-05-12

1

Nghiêm Nhĩ Kỳ

Nghiêm Nhĩ Kỳ

chị ơi ra chap đi chị

2022-07-19

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play