Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Trong cái nắng chiều của cảnh hoàng hôn, những con sóng bạc đầu cứ thế mạnh mẽ ôm trọn lấy bờ biển dài. Từ trên mõm đá cao, đôi mắt của Hạ Diệp Tử đỏ hoe trong tia nắng dần lụi tàn của chiều tối, từng hàng lệ nóng hổi cứ thế sượt dài trên má:

“ Mẹ… Mẹ… còn ở đó chờ con không? Xuống đó rồi con có gặp được mẹ không mẹ ơi……? Bà ơi...... con cũng muốn được gặp bà nữa. ....” – Diệp Tử đôi mắt đục ngầu tìm đau quặng thắt mà tự hỏi.

Tiếng sóng vô tình cứ thế riết dài từng tiếng không đáp, trong khoảng trời mây vô tình mênh mông đó , cậu tuyệt vọng tìm đáp án trong khoảng vô định. Đáp lại cậu chỉ là tiếng ào ào của từng cơn sóng đánh vào mõm đá, là tiếng ó biển cùng nhau trở về sau một ngày sải cánh mệt mỏi. Tệ thật.., đến loài vật còn có nơi để trở về đoàn tụ còn cậu,nhìn cậu mà xem, nhỏ bé trơ trọi lạc lõng bơ vơ giữa biển trời mênh mông....

“ Bà ngoại trước khi đi bà bảo là bà đi gặp mẹ.... Mẹ đã gặp bà chưa? Chắc là rồi nhỉ .....” – Từng câu nói là từng hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cậu

“ Mẹ, bà ngoại, hai người ráng chờ con. Con sẽ tới gặp hai người. Hai người sẽ chờ con phải không?” – Trên môi cậu nở một nụ cười đắng cay thống khổ đến mức tội nghiệp....

Từ phía xa xa đó, mặt trời như quả cầu lửa nung chảy đang lặn dần xuống biển sâu, Diệp Tử cũng lê dần từng bước chân nặng nề tiến về phía trước.

…..

Ánh sáng ấm áp từ vùng trời dần tắt, khung cảnh trở nên yên tĩnh một cách lạ thường đưa tâm hồn con người khóa vào chốn an tĩnh, thoáng đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn ngắm cảnh vật lần cuối cùng, Diệp Tử bất giác nở nụ cười đầy chua xót.

" Con đến với hai người đây...."

Từ trên đỉnh của mõm đá, Diệp Tử thả người xuống biển, trong giây phút ngắn ngủi ấy, cậu dường như đã thấy mẹ và bà đang vẫy tay chào đón mình. Cơn gió của biển cả nhẹ lướt qua mái tóc của cậu, nước mắt hoà cùng làn nước trong veo mà ồn ã văng tung lên một mảng trắng xoá như dịu dàng ôm trọn thân ảnh nhỏ bé ..

Đằm mình trong dòng nước lạnh, cậu không quẫy đạp mà cứ thế từ từ chìm xuống, đôi mắt nhắm nghiền buông bỏ….

Trong mơ hồ cậu dường như thấy một bóng người lạ mặt đang tiến về hướng cậu…

“ Là mẹ…là mẹ phải không..…??”

Cơ thể cơ hồ dường như có chút khó chịu…nhưng cậu không sợ hãi mà thản nhiên đón nhận lấy cảm giác khó chịu ấy…Cậu không muốn quay đầu…càng không muốn quay đầu vì…hối hận…. Ý thức của Diệp Tử cứ thế dần dần dần dần mất đi…

………..

Tiếng chim ríu rít đón nắng mai , ánh dương ấm áp xuyên qua khung cửa sổ soi vào thân ảnh nhỏ bé trên giường , Diệp Tử từ từ mở hờ đôi mắt.

Đôi tay nhỏ bé của cậu vô lực không thể nào cử động,…

Bên cạnh cậu bỗng vàng lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông:

“ Cậu tỉnh rồi sao?”

Khi nghe câu hỏi cậu bất giác giật mình:

“ Mình vẫn chưa chết ….sao….? Người đàn ông đó đã cứu mình sao? Là ai vậy ? "

………..

Lờ mờ đoán được mình vẫn chưa chết, trong lòng thoáng chút thất vọng:

“ Chú…chú đã cứu… cháu sao?” – Khuôn miệng khô khốc nói ra từng tiếng khó nhọc.

Thấy cậu định ngồi dậy, người đàn ông ấy nhẹ nhàng tiến đến đỡ cậu:

“ Vừa mới tỉnh, đừng vội nằm dậy.” – Đối phương trầm ấm nói với cậu.

Vừa đỡ cậu, anh ta vừa lấy ly nước ấm bên cạnh bón cho cậu uống.

Thấy cậu đã uống được kha khá nước, anh đỡ cậu dựa vào đầu giường. Anh buông tay tiến đến chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.

“ Tôi thấy cậu còn nhỏ tuổi, sao lại nghĩ đến chuyện không hay vậy?” – Đối phương ân cần hỏi cậu.

“ Chỉ là cháu muốn vậy thôi.” – Diệp Tử buông một câu nhẹ tênh như không có gì.

Tưởng chừng như là một câu vô lực nhưng lại khiến người đối diện phải ngạc nhiên.

Đôi mắt buồn của cậu vô hồn nhìn chằm chằm vào đôi tay chai sần của mình…

“ Dẫu sao cũng đừng nghĩ đến điều không hay như vậy, vẫn phải cố gắng sống tiếp thì mới mong có điều tốt xảy ra được.” – Anh ta rít một hơi dài rồi nói với Diệp Tử.

“ Nếu như điều tốt ấy không còn ý nghĩa gì nữa thì sao?” – Diệp Tử ngước đôi mắt đục ngầu nhìn về người đàn ông trước mặt mà hỏi.

Câu hỏi ấy làm người đối diện thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng rồi người ấy vẫn nhẹ nhàng trả lời cậu:

“ Phải gặp được điều tốt đó thì mới biết nó có ý nghĩa hay không chứ.”

Nghe được câu trả lời như vậy, Diệp Tử cũng không đáp lại gì mà dần chuyển hướng mắt sang nơi khác.

Căn phòng cứ thế dần chìm vào yên tĩnh…

…..

Hot

Comments

zyzy99

zyzy99

..

2023-10-10

1

🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈

🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈🏳️‍🌈

SAO GIỜ TÔI MỚI BIẾT BỘ NÀY NHỈ. CUỐN QUÁ

2023-09-25

1

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

hay

2023-09-25

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
2 Chương2: Nhà...
3 Chương 3: Mẹ...
4 Chương 4: Nghi ngờ
5 Chương 5: Chân tướng
6 Chương 6: Công bằng
7 Chương 7:Không thể nào
8 Chương8: Khép lại hồi ức
9 Chương 9: Bước ra khỏi cánh cửa
10 Chương 10: Vườn hoa thủy tiên
11 Chương 11: Chăm sóc người phát sốt
12 Chương 12: Làm lại từ đầu...?
13 Chương 13: Quá khứ của đứa trẻ mồ côi
14 Chương 14: Ý nghĩa loài bạch trinh biển
15 Chương 15: Bắt đầu lại chưa bao giờ là muộn
16 Chương 16: Mùa hạ lột xác
17 Chương 17: Bày tỏ cùng chú
18 Chương 18: Ve sầu lột xác
19 Chương 19: Đi chơi (1)
20 Chương 20: Sợ biển
21 Chương 21 : Hai chiếc bánh
22 Chương 22: Đi chơi (2)
23 THÔNG BÁO
24 Chương 23
25 Chương 24: Viên đạn vô hình
26 Chương 25
27 Chương 26: Bỏ lỡ ? Rời đi .
28 Chương 27
29 Chương 28: Gặp lại
30 Chương 29: Tương ngộ
31 THÔNG BÁO
32 Chương 30: Tương ngộ (2)
33 Chương 31: Bày tỏ
34 Chương 32: Tỉnh
35 Chương 33: Buông bỏ
36 Chương 34
37 Chương 35: Biết tin
38 Chương 36: Trái tim thay thế (1)
39 Chương 37: Trái tim thay thế (2)
40 Chương 38: Trái tim thay thế (3)
41 Chương 39: Trái tim thay thế (4)
42 Chương 40: Diệp Diệp đâu rồi? (1)
43 Chương 41: Khó tin cũng phải tin
44 Chương 42: Diệp Diệp đâu rồi? (2)
45 THÔNG BÁO
46 Chương 43: Diệp Diệp đâu rồi (3)
47 Chương 44: Gặp lại em
48 Chương 45
49 Chương 46: Không còn...
50 Chương 47: End.
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
2
Chương2: Nhà...
3
Chương 3: Mẹ...
4
Chương 4: Nghi ngờ
5
Chương 5: Chân tướng
6
Chương 6: Công bằng
7
Chương 7:Không thể nào
8
Chương8: Khép lại hồi ức
9
Chương 9: Bước ra khỏi cánh cửa
10
Chương 10: Vườn hoa thủy tiên
11
Chương 11: Chăm sóc người phát sốt
12
Chương 12: Làm lại từ đầu...?
13
Chương 13: Quá khứ của đứa trẻ mồ côi
14
Chương 14: Ý nghĩa loài bạch trinh biển
15
Chương 15: Bắt đầu lại chưa bao giờ là muộn
16
Chương 16: Mùa hạ lột xác
17
Chương 17: Bày tỏ cùng chú
18
Chương 18: Ve sầu lột xác
19
Chương 19: Đi chơi (1)
20
Chương 20: Sợ biển
21
Chương 21 : Hai chiếc bánh
22
Chương 22: Đi chơi (2)
23
THÔNG BÁO
24
Chương 23
25
Chương 24: Viên đạn vô hình
26
Chương 25
27
Chương 26: Bỏ lỡ ? Rời đi .
28
Chương 27
29
Chương 28: Gặp lại
30
Chương 29: Tương ngộ
31
THÔNG BÁO
32
Chương 30: Tương ngộ (2)
33
Chương 31: Bày tỏ
34
Chương 32: Tỉnh
35
Chương 33: Buông bỏ
36
Chương 34
37
Chương 35: Biết tin
38
Chương 36: Trái tim thay thế (1)
39
Chương 37: Trái tim thay thế (2)
40
Chương 38: Trái tim thay thế (3)
41
Chương 39: Trái tim thay thế (4)
42
Chương 40: Diệp Diệp đâu rồi? (1)
43
Chương 41: Khó tin cũng phải tin
44
Chương 42: Diệp Diệp đâu rồi? (2)
45
THÔNG BÁO
46
Chương 43: Diệp Diệp đâu rồi (3)
47
Chương 44: Gặp lại em
48
Chương 45
49
Chương 46: Không còn...
50
Chương 47: End.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play