Chương 10: Chiến tranh lạnh

Từ ngày đó về sau, Bạch Giai Kỳ cực kỳ yên tĩnh, mọi hành động của cô đều giống như một cái xác vô hồn, làm việc theo một quy trình định sẵn.

Mà Sở Hạo Vũ bề ngoài bình tĩnh, thực ra luôn luôn chịu đựng sự khác thường của cô, nhưng cô lại tỏ ra rất ngoan ngoãn làm anh không thể tìm được một chút chi tiết nhỏ nào để phát tiết. Vì thế, ở công ty lẫn ở nhà tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ sơ ý gây họa, đụng phải nòng súng.

Ban đêm, Sở Hạo Vũ mở cửa phòng, đi vào phòng. Bạch Giai Kỳ nghe thấy tiếng quay đầu nhìn anh, xuống giường nhẹ giọng hỏi "Anh về rồi sao?"

Sở Hạo Vũ nhàn nhạt ừ một tiếng, đi vào phòng tắm. Bạch Giai Kỳ đi theo sau lưng anh đi tới bên cạnh bồn tắm lớn, ấn nút mở vòi, sau đó lẳng lặng nhìn dòng nước chảy ra. Một lúc sau, cô ấn nút dừng, lấy tay thử thử nước ấm, sau khi xác định độ ấm vừa phải rồi đi ra phòng tắm.

Một tiếng sau, Sở Hạo Vũ từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc của mình, ngồi xuống cạnh giường. Bạch Giai Kỳ bật máy sấy tóc, quỳ sau lưng anh sấy tóc cho anh.

Sở Hạo Vũ cảm nhận được dường như giữa bọn họ đã trở về điểm xuất phát, có lẽ... so với điểm xuất phát càng tệ hơn, cô bây giờ, thấy thế nào cũng giống như một búp bê không có linh hồn.

Anh khó chịu hừ một tiếng, Bạch Giai Kỳ sợ hãi run tay làm máy sấy rơi trúng chân mình.

“A!” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, Sở Hạo Vũ quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô. Bạch Giai Kỳ sợ hãi bụm miệng.

“Làm sao?” Anh lạnh giọng hỏi. Vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, nếu người thân của anh ở đây nhất định sẽ biết sự tức giận của anh đã đến cực hạn.

Bạch Giai Kỳ lắc đầu “Không sao!”

“Bạch Giai Kỳ, cô muốn thế nào?”

“Tôi không muốn thế nào cả.” Cô trả lời chỉ là giọng nói không còn sự vui vẻ hoạt bát trước kia.

“Không muốn thể nào cả? Vậy cô liền cười cho tôi! Nhanh lên!” Sở Hạo Vũ nắm lấy hai tay cô kéo vào lòng mình, nắm lấy cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Bạch Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh, nở một nụ cười khó coi hơn khóc.

“Đây là cười sao? Cô cười như lúc đối mặt với Sở Tuấn Kiệt cho tôi!” Sở Hạo Vũ quát ầm lên, bàn tay càng tăng thêm sức lực. Hai má Bạch Giai Kỳ đỏ bừng.Bỗng nhiên, nước mắt cô rơi xuống, đụng trúng bàn tay anh khiến anh ngẩn người. Cô dùng một giọng nói vô cùng thê lương nói với anh rằng: “Sở Hạo Vũ, xin anh… buông tha cho tôi được không? Làm ơn, buông tha cho tôi đi!”

Sở Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, anh như nhìn thấy một mảnh xám trắng, đầy tuyệt vọng. Đột nhiên Sở Hạo Vũ cảm nhận được bản thân trả thù cô thành công nhưng tại sao lại không có chút vui vẻ nào vậy.

Anh đẩy cô ra sau đó nằm xuống giường, sự châm chọc trong lòng dâng cao, Bạch Giai Kỳ ngơ ngác. Đang lúc cô cho rằng anh đã ngủ thì anh bỗng nói: “Bạch Giai Kỳ, muốn tôi buông tha cô? Rất đơn giản, chỉ cần cô nếm trải đủ những gì mà tôi phải chịu năm đó tôi sẽ buông tha cho cô.”

Trong bóng tối, cô nhìn về phía âm thanh phát ra, một lúc lâu sau liền nói: “Được!”

Cứ như thế, hằng đêm Sở Hạo Vũ luôn tìm cách dày vò Bạch Giai Kỳ cả về thể xác lẫn tinh thần. Đôi lúc cô sẽ phản kháng nhưng đôi lúc lại như khúc gỗ, đặc biệt những lúc anh mang những người phụ nữ khác về nhà bắt cô đứng ở ngoài phòng nghe. Những lúc đó, Bạch Giai Kỳ đều tự nhủ với lòng anh là ác ma, cô không nên thương anh, yêu anh. Nhưng mặc dù thế, mỗi buổi tối cô luôn khóc ướt đẫm khuôn mặt.

“Cô chủ, tại sao cô lại lấy cậu chủ?” Vương Khiết lần nữa chứng kiến Bạch Giai Kỳ hai mắt sưng húp từ trong phòng đi ra, nhân lúc không có ai ở đây cô ấy liền hỏi.

Bạch Giai Kỳ nghe được câu hỏi liền ngẩn người. Tại sao cô lại lấy anh? Tại vì cô thất hứa với anh? Tại vì mẹ cô cần tiền của anh? Hay tại vì điều gì cô cũng không biết nữa.

Cô cười khổ, đang định trả lời thì một tiếng gọi mang theo men rượu trở về.

“Bạch Giai Kỳ, cô chết ở đâu rồi? Mau lại đây cho tôi!” Âm thanh mang theo chút men rượu vang khắp phòng khách Sở gia.

Vương Khiết cùng Bạch Giai Kỳ run lên, Bạch Giai Kỳ đứng dậy. Vương Khiết vội vàng kéo tay cô “Cô chủ, đừng đi! Để… để em đi cho.”

Bạch Giai Kỳ nghe vậy liền cảm động nhưng cô biết nếu cô dám để người khác xuất hiện trước mặt anh, anh ngay lập tức sẽ nổi đóa. Cô không muốn người vô tội chịu anh hành hạ.

“Không cần!” Cô nói, sau đó đẩy tay cô ấy ra rồi đi về phía phòng khách. Vương Khiết nghĩ nghĩ rồi đuổi theo cô.Vừa ra đến nơi, Bạch Giai Kỳ sững người. Cô gái đang ngồi trên đùi anh cho dù cháy thành cho cô cũng nhận ra đó chính là Châu Vũ Đồng. Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.

“Mau đi mang nước đến đây!” Sở Hạo Vũ không ngẩng đầu nói.

Châu Vũ Đồng theo tiếng bước chân nhìn lại, khi thấy người tới là Bạch Giai Kỳ thì vô cùng bất ngờ. Không phải cô ta đã sắp xếp để Bạch Giai Kỳ trốn đi cùng Mã Nghị rồi sao? Cô ấy sao lại xuất hiện ở đây được? Có phải… Châu Vũ Đồng nhìn về phía người đang tự vào ngực mình hôn hít. Không, anh ta không thể nào biết được.

“Giai Kỳ, cậu… cậu…” Châu Vũ Đồng kinh ngạc, hai tay run run như muốn đẩy Sở Hạo Vũ ra nhưng hình như anh ôm quá chặt nên cô ta không thể tránh thoát.

“Không nghe tôi nói gì sao?” Giọng nói âm lãnh vang lên lần nữa. Dứt lời liền xoay người làm như muốn hôn lên môi Châu Vũ Đồng.

Bạch Giai Kỳ thấy vậy đỏ mặt chạy vào phòng bếp, cố nén đau lòng, hít một hơi thật sâu. Nhưng khi cô vừa đi ra ngoài hai người kia đã quấn chặt lấy nhau.

Bàn tay anh không kiêng dè gì chui vào áo của cô ta. Bạch Giai Kỳ nhận ra tay anh đang đặt ở nơi mềm mại kia. Còn Châu Vũ Đồng lại ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh mà rên ngâm.

“Đừng… đừng mà! Sẽ có người nhìn thấy!” Tuy cô ta nói như vậy nhưng cả người càng dán sát vào anh hơn.

Sở Hạo Vũ không nói gì động tác trên tay càng mạnh bạo, ánh mắt nhìn về phía Bạch Giai Kỳ quan sát phản ứng của cô xem cô có bị chọc tức hay không. Nhưng cô không có… cô vẫn bình tĩnh nhìn hai người.

Anh buồn phiển đẩy Châu Vũ Đồng ra. Cô ta nhanh chóng chỉnh sửa trang phục rồi ngồi ngay ngắn trên ghế, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Bạch Giai Kỳ.

“Giai Kỳ, mình muốn uống nước cậu có thể mang đến cho mình sao?” Tư thế này rất giống với một nữ chủ nhân đang nói với người giúp việc của mình.

Bạch Giai Kỳ gật đầu tiến đến đưa cho cô ta nhưng cô ta như không vững tay, cốc nước liền rơi xuống sàn nhà. Một mảnh vỡ bắn trúng gót chân Bạch Giai Kỳ, máu rất nhanh chảy ra.“A! Giai Kỳ, sao cậu lại làm như vậy? Nếu như mình biết Hạo Vũ là người đã có vợ hơn nữa còn là chồng cậu, mình nhất định sẽ không qua lại với anh ấy. Mình xin lỗi cậu được không?” Châu Vũ Đồng vừa khóc lóc vừa lén lút nhìn Sở Hạo Vũ, âm thầm quan sát phản ứng của anh. Thấy mặt anh trầm xuống cô ta liền cười thầm trong lòng.

Bạch Giai Kỳ nhìn bàn tay đang ở trên không trung không biết phản ứng như thế nào mới phải. Cô cười một tiếng như là hiểu ra chuyện gì đó. Sau đó chỉ yên lặng chờ đợi phán quyết của anh. Bởi vì cô biết mình có nói gì đi nữa anh cũng không tin.

Châu Vũ Đồng thấy cô không nói gì càng đắc ý, cho rằng cô bị mình dọa sợ. Còn Sở Hạo Vũ lại nghi hoặc tại sao cô lại không giải thích. Anh không hề biết chính là lúc này trong lòng Bạch Giai Kỳ việc giải thích với anh đã không còn quan trọng nữa. Có những thứ đã đánh mất không cách nào bù đắp nổi.

“Sao lại không nói gì?”

“Nói gì đây?” Cô bình tĩnh hỏi lại.

“Cút đi! Cút ngay cho tôi!” Sở Hạo Vũ hét lớn.

Bạch Giai Kỳ nhìn anh một lát rồi quay người muốn đi lên lầu.

Hot

Comments

Tuyet Dung Chau

Tuyet Dung Chau

na9 ăn tạp quá

2023-07-20

0

Đinh Như

Đinh Như

vậy mà nói yêu nu9

2022-11-22

1

Na Na

Na Na

nam 9 bẩn quá

2022-11-02

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Giai Kỳ, em không nên rời khỏi tôi!
2 Chương 2: Sở Hạo Vũ! Anh làm gì vậy hả?
3 Chương 3: Ghen tuông
4 Chương 4: Đồ rẻ tiền
5 Chương 5: Châu Mạn Thuần tính kế
6 Chương 6: Hiểu lầm
7 Chương 7: Bỏ lỡ
8 Chương 8: Chú của chồng cũng không tha!
9 Chương 9: Nhốt lại!
10 Chương 10: Chiến tranh lạnh
11 Chương 11: Hiểu lầm được hoá giải
12 Chương 12: Mầm mống
13 Chương 13: Không được bắt đền anh!
14 Chương 14 : Nhất định phải bình an.
15 Chương 15: Cần phải trả giá
16 Chương 16: Xử lý
17 Chương 17: Bị Phỏng
18 Chương 18: Anh Yêu Em
19 Chương 19: Sinh con cho anh được không?
20 Chương 20: Bắt gặp!
21 Chương 21: Chuẩn bị
22 Chương 22: Em... không nên kết hôn với anh!
23 Chương 23: Có Thai
24 Chương 24: Người đàn ông bí ẩn
25 Chương 25: Đẩy ngã
26 Chương 26: Sảy Thai
27 Chương 27: Mất đi thính lực
28 Chương 28: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm
29 Chương 29: Buông tay
30 Chương 30: Nhốt cô cả đời
31 Chương 31: Sỉ nhục
32 Chương 32: Rốt cuộc không cách nào quay trở lại
33 Chương 33: Âm mưu của Châu Mạn Thuần
34 Chương 34: Bạch Giai Kỳ đáp trả
35 Chương 35: Khinh thường
36 Chương 36: Lật mặt
37 Chương 37: Đi đi
38 Chương 38: Nhớ em đến phát điên
39 Chương 39: Phát hiện bí mật
40 Chương 40: Nguy hiểm
41 Chương 41: Quên mất em
42 Chương 42: Cô ta là ai?
43 Chương 43: Ly hôn
44 Chương 44: Dạy cho cô một bài học
45 Chương 45: Buông thả một lần
46 Chương 46: Bước vào nguy cơ
47 Chương 47: Ai mới là người thông minh
48 Chương 48: Sai lầm
49 Chương 49: Nhục mạ
50 Chương 50: Sự mất mát lớn nhất
51 Chương 51: Bỏ lỡ
52 Chương 52: Ai mới chính là anh?
53 Chương 53: Tạm biệt!
54 Chương 54: Một ngày mưa
55 Chương 55: Chúng ta… kết hôn đi!
56 Chương 56: Vị hôn thê
57 Chương 57: Manh mối
58 Chương 58: Dần hé lộ
59 Chương 59: Âm mưu tiếp nối âm mưu 1
60 Chương 60: Âm mưu tiếp nối âm mưu 2
61 Chương 61: Tất cả bởi vì ghen tị
62 Chương 62: Mắc mưu
63 Chương 63: Bí mật
64 Chương 64: Mất tích
65 Chương 65: Châu Mạn Thuần điên rồi!
66 Chương 66: Quá muộn
67 Chương 67: Không... không thế nào!
68 Chương 68: Năm đó
69 Chương 69: Cái kết của Châu Mạn Thuần?
70 Chương 70: Rốt cuộc đã trở lại
71 Chương 71: Bắt đầu
72 Chương 72: Nhập cuộc
73 Chương 73: Cùng nhau xuống địa ngục
74 Chương 74: Ngọt ngào trước bão tố
75 Chương 75: Làm ơn, đừng rời bỏ em!
76 Chương 76: Bạch Giai Kỳ mất tích
77 Chương 77: Tìm được
78 Chương 78: Thật nặng tình
79 Chương 79: Không cách nào thoát khỏi
80 Chương 80: Uy hiếp
81 Chương 81: Cú lừa
82 Chương 82: Mẹ... con đưa ông ta về bên người
83 Chương 83: Hóa ra là hắn tự mơ tưởng
84 Chương 84: Mang thai
85 Chương 85: Bình an
86 Chương 86: Kết thúc của kẻ ác 1
87 Chương 87: Kết cục của kẻ ác 2
88 Chương 88: Bé cưng
89 Chương 89: Lo lắng trước sinh
90 Chương 90: Yêu em
91 Chương 91: Sinh bé cưng
92 Chương 92: Sở Niệm Kỳ - Tiểu bánh bao
93 Chương 93: Hạnh phúc đến rồi!
94 Chương 94: Ngoại truyện: Sự tỉnh ngộ muộn màng
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Giai Kỳ, em không nên rời khỏi tôi!
2
Chương 2: Sở Hạo Vũ! Anh làm gì vậy hả?
3
Chương 3: Ghen tuông
4
Chương 4: Đồ rẻ tiền
5
Chương 5: Châu Mạn Thuần tính kế
6
Chương 6: Hiểu lầm
7
Chương 7: Bỏ lỡ
8
Chương 8: Chú của chồng cũng không tha!
9
Chương 9: Nhốt lại!
10
Chương 10: Chiến tranh lạnh
11
Chương 11: Hiểu lầm được hoá giải
12
Chương 12: Mầm mống
13
Chương 13: Không được bắt đền anh!
14
Chương 14 : Nhất định phải bình an.
15
Chương 15: Cần phải trả giá
16
Chương 16: Xử lý
17
Chương 17: Bị Phỏng
18
Chương 18: Anh Yêu Em
19
Chương 19: Sinh con cho anh được không?
20
Chương 20: Bắt gặp!
21
Chương 21: Chuẩn bị
22
Chương 22: Em... không nên kết hôn với anh!
23
Chương 23: Có Thai
24
Chương 24: Người đàn ông bí ẩn
25
Chương 25: Đẩy ngã
26
Chương 26: Sảy Thai
27
Chương 27: Mất đi thính lực
28
Chương 28: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm
29
Chương 29: Buông tay
30
Chương 30: Nhốt cô cả đời
31
Chương 31: Sỉ nhục
32
Chương 32: Rốt cuộc không cách nào quay trở lại
33
Chương 33: Âm mưu của Châu Mạn Thuần
34
Chương 34: Bạch Giai Kỳ đáp trả
35
Chương 35: Khinh thường
36
Chương 36: Lật mặt
37
Chương 37: Đi đi
38
Chương 38: Nhớ em đến phát điên
39
Chương 39: Phát hiện bí mật
40
Chương 40: Nguy hiểm
41
Chương 41: Quên mất em
42
Chương 42: Cô ta là ai?
43
Chương 43: Ly hôn
44
Chương 44: Dạy cho cô một bài học
45
Chương 45: Buông thả một lần
46
Chương 46: Bước vào nguy cơ
47
Chương 47: Ai mới là người thông minh
48
Chương 48: Sai lầm
49
Chương 49: Nhục mạ
50
Chương 50: Sự mất mát lớn nhất
51
Chương 51: Bỏ lỡ
52
Chương 52: Ai mới chính là anh?
53
Chương 53: Tạm biệt!
54
Chương 54: Một ngày mưa
55
Chương 55: Chúng ta… kết hôn đi!
56
Chương 56: Vị hôn thê
57
Chương 57: Manh mối
58
Chương 58: Dần hé lộ
59
Chương 59: Âm mưu tiếp nối âm mưu 1
60
Chương 60: Âm mưu tiếp nối âm mưu 2
61
Chương 61: Tất cả bởi vì ghen tị
62
Chương 62: Mắc mưu
63
Chương 63: Bí mật
64
Chương 64: Mất tích
65
Chương 65: Châu Mạn Thuần điên rồi!
66
Chương 66: Quá muộn
67
Chương 67: Không... không thế nào!
68
Chương 68: Năm đó
69
Chương 69: Cái kết của Châu Mạn Thuần?
70
Chương 70: Rốt cuộc đã trở lại
71
Chương 71: Bắt đầu
72
Chương 72: Nhập cuộc
73
Chương 73: Cùng nhau xuống địa ngục
74
Chương 74: Ngọt ngào trước bão tố
75
Chương 75: Làm ơn, đừng rời bỏ em!
76
Chương 76: Bạch Giai Kỳ mất tích
77
Chương 77: Tìm được
78
Chương 78: Thật nặng tình
79
Chương 79: Không cách nào thoát khỏi
80
Chương 80: Uy hiếp
81
Chương 81: Cú lừa
82
Chương 82: Mẹ... con đưa ông ta về bên người
83
Chương 83: Hóa ra là hắn tự mơ tưởng
84
Chương 84: Mang thai
85
Chương 85: Bình an
86
Chương 86: Kết thúc của kẻ ác 1
87
Chương 87: Kết cục của kẻ ác 2
88
Chương 88: Bé cưng
89
Chương 89: Lo lắng trước sinh
90
Chương 90: Yêu em
91
Chương 91: Sinh bé cưng
92
Chương 92: Sở Niệm Kỳ - Tiểu bánh bao
93
Chương 93: Hạnh phúc đến rồi!
94
Chương 94: Ngoại truyện: Sự tỉnh ngộ muộn màng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play