Chương 2: Giết tôi đi!

Từ Viễn Hàn lờ mờ thức dậy, đầu tiên là cảm nhận cả cơ thể lâng lâng kì lạ. Như ý thức được điều gì nhìn về bên cạnh thấy chiếc gối gần mình lún sâu xuống một chút, ga giường màu trắng tinh phía dưới là một vệt đỏ thẫm đã khô, lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt sa sầm.

Dương Mộc An đã thức dậy trước lúc bình minh, đang đứng bên ngoài ban công nhìn cảnh vật dần thoát khỏi bóng tối. Trên người chỉ mặc độc một chiếc váy trắng mỏng manh, hai cánh tay lộ ra bị gió làm cho lạnh ngắt, nhưng thoạt nhìn, cô chẳng có biểu hiện gì.

Từ Viễn Hàn đã thề cả đời chỉ chung tình với một mình Dương Mộc Nhiên. Không thể, anh không thể phản bội người anh yêu được. Nhưng tối qua anh đã cùng với người phụ nữ khác làm ra loại chuyện điên rồ đó, còn là chị gái của người yêu…

Đây tuyệt đối không phải ý của anh, chắc chắn là do người phụ nữ kia nhân lúc anh say muốn gạo nấu thành cơm, giành lấy chút ưu ái từ mình.

Trong đầu Từ Viễn Hàn lúc này tràn đầy căm ghét. Anh bật dậy khỏi giường, lao ra ban công nơi cô đang đứng. Dương Mộc An bị tiếng ồn làm cho giật mình quay đầu nhìn lại. Bóng dáng Từ Viễn Hàn đáng sợ lao đến nhanh như gió túm lấy cổ cô, ghì cô xuống thành lan can. Một nửa người đã nhoài ra không trung, điểm tựa lực duy nhất lúc này chỉ có cánh tay anh. Nếu như lúc này Từ Viễn Hàn buông tay, Dương Mộc An sẽ từ tầng lầu ba của căn biệt thự rơi xuống nền xi măng bên dưới.

Lúc này ý niệm trong đầu Dương Mộc An không phải là sợ chết, mà là hy vọng anh có thể nhẫn tâm một chút mà buông tay. Như vậy cô sẽ không phải có lỗi với bất kỳ ai nữa. Như vậy cô cũng sẽ thanh thản.

Từ Viễn Hàn nhìn thấy trên cổ, trên vai cô đầy những dấu hôn, không nhịn được liền buông ra hai chữ: “Ghê tởm!”

Hai tiếng thốt ra từ miệng anh khiến lòng Dương Mộc An càng thêm chết lặng.

“Tôi thật quá khâm phục cô, tự hỏi trên thế giới này có loại phụ nữ nào thâm độc được như cô hay không? Cô không biết Nhiên Nhiên là em gái mình sao? Sao cô có thể…”

Dương Mộc An bình thản đưa mắt nhìn Từ Viễn Hàn đang nổi cơn thịnh nộ lớn, cái biểu cảm đã đoán trước được, nhưng cô vẫn mang theo sự sợ hãi vô cùng.

Dương Mộc An chợt nhớ lại đêm qua, cả quá trình, rõ ràng là cô và Từ Viễn Hàn ân ái mà miệng anh lúc nào cũng thốt ra tên Dương Mộc Nhiên, tâm tư cô đối với anh lúc ấy đã nguội lạnh đến độ đông cứng cả trái tim.

Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, người mà cô bấy lâu mong nhớ cũng chỉ là một Từ Viễn Hàn của những năm còn nhỏ kia. Mà Từ Viễn Hàn hiện tại đối với cô chỉ là một người xa lạ, không, còn tệ hơn thế. Cô còn hy vọng anh sẽ thay đổi tâm ý? Chuyện đó quá mức viễn vông.

“Dương Mộc An, đừng nghĩ làm như vậy có thể trói buộc tôi. Trong lòng tôi mãi mãi chỉ có Nhiên Nhiên, cô có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến quyến rũ được tôi."

Dương Mộc An đưa tay chạm đến bàn tay đang siết chặt cổ mình, ánh mắt không hề có chút dao động.

“Giết tôi đi.”

Từ Viễn Hàn nhăn mặt quan sát cô, Dương Mộc An hiện tại tựa như con mèo nhỏ bị chủ nhân tàn nhẫn dồn ép, anh nhanh chóng gạt bỏ đi những suy nghĩ bâng quơ trong lòng, bàn tay càng dùng lực bóp lấy cô.

“Cô tưởng tôi không dám giết?"

Câu nói vừa kết thúc, Từ Viễn Hàn cười lạnh, bàn tay bóp trên cổ cô dần nới lỏng. Một trận gió mạnh thổi qua hai người họ, thổi đến rét buốt đáy lòng cô. Cô nhắm mắt, cảm nhận cả cơ thể dần ngã xuống. Một sức lực mạnh mẽ sau đó lập tức kéo cô về, cả cơ thể thẳng thừng ngã xuống đất. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh toát: "Cô mà chết trong tay tôi thì phiền phức quá, tôi đây sẽ mang tội danh giết người không đáng có. Nể tình cô là con của Dương gia, chị gái của Nhiên Nhiên, tôi sẽ giữ lại cái mạng quèn này của cô. Tuy nhiên ngày tháng sau này đừng hòng mong sống yên ổn."

Từ Viễn Hàn quay đầu, mang thân ảnh cao lớn của mình đi mất, để lại cô gái trơ trọi nằm dưới đất. Hai hàng nước mắt chảy dài, Dương Mộc An chẳng còn sức lực đứng dậy.

Cuối tuần, Dương Nguỵ Minh gọi điện đến cho Từ Viễn Hàn bảo anh và cô về nhà một chuyến. Chuyện này cũng là chuyện thường tình, thông thường cô dâu mới gả đi qua hai ngày sẽ cùng chồng về thăm nhà mẹ đẻ. Điều này cũng thể hiện sự kính trọng của phía con rể với nhà mẹ cô dâu. Mà Dương Mộc An được gả đi cũng đã hơn một tuần vẫn chưa thấy về.

Dương Nguỵ Minh đắn đo rất nhiều mới gọi đến hỏi thăm, cũng như đánh tiếng một chút. Dù sao con gái gả đi là chuyện lớn, ông không thể không quan tâm.

Từ Viễn Hàn cũng rất nể mặt. Tuy không thuận gì với cô nhưng đối với trưởng bối, người có giao tình lâu năm với Từ gia là Dương Nguỵ Minh thì anh vẫn rất kính trọng.

Huống hồ chuyện lần này anh cũng muốn nghe một lời giải thích từ Dương Nguỵ Minh. Anh không tin một mình Dương Mộc An có thể đổi trắng thay đen.

Dương Mộc An giản dị mặc một chiếc váy trắng rất thanh lịch, có thiết kế cổ cao để che đi dấu vết trên cổ. Lần trước bị anh một tay túm lấy, trên cổ vẫn còn vết hằn. Cô không muốn để Dương Nguỵ Minh lo lắng, có thể che giấu thì cứ che giấu.

Từ Viễn Hàn có lẽ cũng hiểu ý, ở trước mặt Dương Nguỵ Minh tỏ ra ân cần với cô. Đến mức Dương Mộc An tự cười cợt chính mình.

Ba người ngồi trong phòng khách uống trà, Dương Mộc An xin phép quay về phòng thu dọn chút đồ cá nhân. Cô biết Dương Nguỵ Minh có lời riêng muốn với Từ Viễn Hàn nên cố tình tránh đi.

Sau khi cô đi mất, Dương Nguỵ Minh nhìn Từ Viễn Hàn với thái độ hối lỗi.

“Viễn Hàn, bố đã nhìn con lớn lên, ít nhiều cũng có chút tình cảm và thấu hiểu. Con có lẽ cũng đã nhìn ra, người kết hôn cùng không phải Nhiên Nhiên.”

Chuyện này đối với anh hay với Dương Mộc An đều không công bằng. Mặt khác, Dương Nguỵ Minh sợ Từ Viễn Hàn hiểu lầm Dương Mộc An, muốn nói với anh sự thật để anh có thể thấu hiểu.

Từ Viễn Hàn mân mê cốc trà trên tay, trầm ngâm đáp: “Vì vậy nên hôm nay con cũng mong sẽ nghe được một lời giải thích thỏa đáng.”

Dương Nguỵ Minh xoa xoa hai bàn tay vào nhau, có chút khó xử. Ông bắt đầu kể tường tận sự việc. Từ việc Dương Mộc Nhiên bị tai nạn bất ngờ rồi trở thành người thực vật, cận kề hôn lễ lại không biết phải làm sao mới để Dương Mộc An thay em gái kết hôn. Chuyện này đến cùng thực sự quá bất ngờ.

“Chuyện này ta thật sự có một phần lỗi. Bố lúc đó, việc nhà rối ren nên suy tính cũng chẳng minh mẫn. Đổi người kết hôn cùng con là lỗi của bố, bố không thể xin con hiểu cho bố. Nhưng mặt mũi hai bên Dương Từ không thể để bị ảnh hưởng. Để An An kết hôn thay chỉ là kế sách nhất thời, không muốn để bên ngoài lời ra tiếng vào.”

Từ Viễn Hàn nhíu mày, im lặng không nói lời nào. Dương Nguỵ Minh cười khổ: “Nhưng chuyện này quả nhiên vẫn là không nên xảy ra. Là do bố nên mới kéo cả An An vào. An An từ nhỏ đã là một đứa trẻ đáng thương. Bố không xin con tha thứ, chỉ xin con trong những năm này có thể đối xử tốt với An An một chút. Qua một hai năm nữa, đợi mọi chuyện lắng xuống, nếu con vẫn không thể chấp nhận thì hai đứa hãi ly hôn.”

Dương Nguỵ Minh thể hiện rõ mong muốn Từ Viễn Hàn có thể tiếp tục diễn vở kịch này. Có lẽ ông hy vọng danh nghĩa vợ chồng này có thể kéo dài thêm vài năm, trong đoạn thời gian này thì điều trị tốt cho Dương Mộc Nhiên. Đợi khi cô tỉnh lại, mọi chuyện sẽ trở về quy củ.

Chỉ là tạm thời dựng nên một màn kịch êm ấm cho người khác xem, đợi khi mọi chuyện xong xuôi lại đâu về đấy, đối với Từ Viễn Hàn cũng chẳng có hại gì. Nhưng mà đột nhiên nhận ra, anh và cô lại tiến xa hơn những gì nên dừng, Từ Viễn Hàn lại bắt đầu khó chịu. Tuy nhiên cuối cùng, anh chẳng có ý kiến gì. Mặc dù trong lòng hỗn loạn là thế nhưng vẫn nên nghĩ tới đại cục hai gia tộc.

Từ Viễn Hàn cùng Dương Mộc An quay về. Cô thu dọn đồ cá nhân, lúc ra về ôm trong lòng một cái hộp gỗ nhỏ. Đồ của cô rất ít, những thứ quan trọng chỉ có bấy nhiêu, những thứ không quan trọng thì cũng không cần phải mang đi.

Ngồi trên xe cùng Từ Viễn Hàn, Dương Mộc An nhìn chăm chú ra bên ngoài đường lớn. Trong một khoảnh khắc ngắn, cô đột ngột quay sang nhìn anh, lại cúi đầu, mang trong mình là đống tâm tư hỗn độn.

Hot

Comments

Thuy Lieu Doan

Thuy Lieu Doan

😔😔😑

2023-04-02

0

An Linh

An Linh

tội nữ 9 quá

2022-08-20

0

Cà mo Chu

Cà mo Chu

bình tĩnh chị owiiii

2022-08-19

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Quá khứ và thực tại
2 Chương 2: Giết tôi đi!
3 Chương 3: Kết thúc thế nào là do tôi quyết định
4 Chương 4: Tình cảm mơ hồ
5 Chương 5: Người trong tim hay người trước mặt
6 Chương 6: Nơi không thuộc về
7 Chương 7: Mọi chuyện rồi sẽ ổn
8 Chương 8: Ván cược định trước kết quả
9 Chương 9: Vạch trần
10 Chương 10: Dối gạt?
11 Chương 11: Hiểu lầm chồng chất
12 Chương 12: Người vô tâm vô tình
13 Chương 13: Nước chảy vô tình
14 Chương 14: Sự thật sau bức màn
15 Chương 15: Đón bạn thân
16 Chương 16: Đêm thưa vắng bóng
17 Chương 17: Nỗi khổ trong lòng
18 Chương 18: Viếng mộ
19 Chương 19: Nguy kịch tới gần
20 Chương 20: Là không dám hay không thể?
21 Chương 21: Bắt được Từ Chính
22 Chương 22: Người bí ẩn
23 Chương 23: Dương Mộc An tỉnh lại
24 Chương 24: Quá khứ
25 Chương 25: Cô ấy đã làm gì sai?
26 Chương 26: Hợp tác
27 Chương 27: Sự trở lại của Thược dược đen
28 Chương 28: Ngọt ngào mơ hồ
29 Chương 29: Món quà bất ngờ
30 Chương 30: Đi tìm chứng cứ
31 Chương 31: Sự thật trong bóng tối
32 Chương 32: Chứng cứ
33 Chương 33: Cảm ơn
34 Chương 34: Bắt được người quan trọng
35 Chương 35: Cuộc gọi thần bí
36 Chương 36: Cùng chung cảnh ngộ
37 Chương 37: Cảm giác bi ai
38 Chương 38: Trong lúc nguy cấp mới rõ lòng người
39 Chương 39: Không ổn
40 Chương 40: Từ Thiên quay về
41 Chương 41: Dáng vẻ chưa từng thấy
42 Chương 42: Gặp mặt
43 Chương 43: Bắt tay
44 Chương 44: Hạnh phúc xa vời
45 Chương 45: Mất mát quá lớn
46 Chương 46: Kịch tàn người tan
47 Chương 47: Tạo hoá trêu ngươi
48 Chương 48: Mâu thuẫn trong lòng
49 Chương 49: Vén màn sự thật
50 Chương 50: Tàn nhẫn
51 Chương 51: Kẻ mắc nợ
52 Chương 52: Giao dịch
53 Chương 53: Hồi kết (1)
54 Chương 54: Hồi kết (2)
55 Chương 55: Hồi kết (3)
56 Chương 56: Hồi kết (4)
57 Chương 57: Hồi kết (5)
58 Chương 58: Hồi kết (6)
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Quá khứ và thực tại
2
Chương 2: Giết tôi đi!
3
Chương 3: Kết thúc thế nào là do tôi quyết định
4
Chương 4: Tình cảm mơ hồ
5
Chương 5: Người trong tim hay người trước mặt
6
Chương 6: Nơi không thuộc về
7
Chương 7: Mọi chuyện rồi sẽ ổn
8
Chương 8: Ván cược định trước kết quả
9
Chương 9: Vạch trần
10
Chương 10: Dối gạt?
11
Chương 11: Hiểu lầm chồng chất
12
Chương 12: Người vô tâm vô tình
13
Chương 13: Nước chảy vô tình
14
Chương 14: Sự thật sau bức màn
15
Chương 15: Đón bạn thân
16
Chương 16: Đêm thưa vắng bóng
17
Chương 17: Nỗi khổ trong lòng
18
Chương 18: Viếng mộ
19
Chương 19: Nguy kịch tới gần
20
Chương 20: Là không dám hay không thể?
21
Chương 21: Bắt được Từ Chính
22
Chương 22: Người bí ẩn
23
Chương 23: Dương Mộc An tỉnh lại
24
Chương 24: Quá khứ
25
Chương 25: Cô ấy đã làm gì sai?
26
Chương 26: Hợp tác
27
Chương 27: Sự trở lại của Thược dược đen
28
Chương 28: Ngọt ngào mơ hồ
29
Chương 29: Món quà bất ngờ
30
Chương 30: Đi tìm chứng cứ
31
Chương 31: Sự thật trong bóng tối
32
Chương 32: Chứng cứ
33
Chương 33: Cảm ơn
34
Chương 34: Bắt được người quan trọng
35
Chương 35: Cuộc gọi thần bí
36
Chương 36: Cùng chung cảnh ngộ
37
Chương 37: Cảm giác bi ai
38
Chương 38: Trong lúc nguy cấp mới rõ lòng người
39
Chương 39: Không ổn
40
Chương 40: Từ Thiên quay về
41
Chương 41: Dáng vẻ chưa từng thấy
42
Chương 42: Gặp mặt
43
Chương 43: Bắt tay
44
Chương 44: Hạnh phúc xa vời
45
Chương 45: Mất mát quá lớn
46
Chương 46: Kịch tàn người tan
47
Chương 47: Tạo hoá trêu ngươi
48
Chương 48: Mâu thuẫn trong lòng
49
Chương 49: Vén màn sự thật
50
Chương 50: Tàn nhẫn
51
Chương 51: Kẻ mắc nợ
52
Chương 52: Giao dịch
53
Chương 53: Hồi kết (1)
54
Chương 54: Hồi kết (2)
55
Chương 55: Hồi kết (3)
56
Chương 56: Hồi kết (4)
57
Chương 57: Hồi kết (5)
58
Chương 58: Hồi kết (6)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play