CHƯƠNG 7: Ta chúc hai người hạnh phúc.

Lưu Khắc Huân và Cao Việt bước ra khỏi tửu lâu đưa tay hướng về phía đối diện ra hiệu.

Khi nhìn thấy ám hiệu, Chu Ân quay sang Tư Uyển.

Họ xong rồi, tới phiên chúng ta.

Tư Uyển có chút căng thẳng.

Tư Uyển cô không sao chứ?

Dù biết là đang giúp công tử, nô tỳ cũng đã tập rất kĩ nhưng nô tỳ sợ...

Không sao đâu, lão đại đã rất tin tưởng cô nên chắc chắn sẽ thành công.

Tư Uyển mỉm cười, cảm ơn Chu Ân đã cổ vũ.

Lý tiểu thư bên này dù nói sẽ chờ Lưu Khắc Huân bao lâu cũng được nhưng chưa đến nữa khắc thì đã lo lắng đứng ngồi không yên, một lúc lại nhìn ra cửa Lưu Khắc Huân, nhưng chỉ có một bóng dáng bạch y thướt tha, vừa nhìn là biết đối phương xuất thân không tầm thường.

Lý tiểu thư cũng không quan tâm lắm, chỉ có điều bạch y đó lại đang tiến về hướng mình.

Cho hỏi có phải vị này là Lý tiểu thư Lý Ngọc Nhi không?

Lý Ngọc Nhi nhìn nữ tử trước mặt, dùng khăn che mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra phía sau tấm khăn đó là một nhan sắc không tầm thường, có thể đó là giác quan của phụ nữ đi.

Là ta, còn cô là?

Tư Uyển nho nhã hành lễ với với Lý Ngọc Nhi.

Tiểu nữ tên là Tư Uyển, ta vô tình biết được hôm nay Lý tiểu thư sẽ đi xem mắt nên mới mạo muội đến.

Cô tìm tiểu thư nhà ta làm gì? Người hầu của Lý Ngọc Nhi dựa hơi chủ nhân hất mặt lên hỏi.

Tư Uyển không trả lời câu hỏi của tỳ nữ đó mà chỉ đưa tay che miệng cười thầm.

Chỉ là một nô tì ngươi được phép lên tiếng hỏi tiểu thư nhà ta sao?

Chu Ân đang đóng vai hộ vệ của Tư Uyển muốn dạy dỗ nữ tỳ không biết trên dưới. Nữ tỳ đó muốn cãi lại thì Lý Ngọc Nhi lên tiếng ngăn lại.

Vị tiểu thư này, rốt cuộc cô đến tìm ta có việc gì? Ta đi xem mắt thì liên quan gì đến cô?

Tư Uyển tỏ vẻ ấp úng một lúc mới trả lời.

Ta sẽ không nói dài dòng thêm nữa. Thật ra ta và A Huân ca là một đôi tình lữ, bọn ta đã bên nhau từ lâu nhưng mẫu thân huynh ấy lại bắt huynh ấy đi xem mắt, lệnh mẹ khó cãi nên...

Ý cô...cô và Lưu tướng quân đang ở bên nhau? Lý Ngọc Nhi đứng bật dậy lớn tiếng hỏi lại.

Đúng vậy, chỉ vì huynh ấy là nam nhân còn phải lo việc nước nên vẫn chưa nhắc đến chuyện cưới hỏi. Tư Uyển đưa khăn tay lên chấm chấm nước mắt, tỏ ra ưu buồn.

Nghe đến đây, Lý Ngọc Nhi lảo đảo nếu người hầu không sợ là cô ta đã ngã rồi.

Một lúc lâu vẫn không thấy Lý Ngọc Nhi lên tiếng. Chu Ân và Tư Uyển nhìn nhau sợ có khi nào thất bại rồi không.

Điều cần nói cũng đã nói, hy vọng Lý tiểu thư suy nghĩ lại việc từ chối hôn sự này. Ta xin phép.

Nói đến đây Tư Uyển đựng dậy muốn rời đi thì bị Lý Ngọc Nhi gọi lại.

Xin dừng bước...Ta, ta đúng là rất ái mộ Lưu tướng quân nhưng lại không nỡ nhìn ngài ấy đau lòng...

Lý Ngọc Nhi đi đến trước mặt Tư Uyển hành lễ chào một cái.

...Ta chúc hai người hạnh phúc... *khóc*...

Sau đó thì đột nhiên cô ấy bật khóc rồi chạy đi bỏ lại Tư Uyển và Chu Ân đứng đó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

***

Lưu Khắc Huân cùng Cao Việt đang ở trà lâu đối diện lo lắng đứng ngồi không yên.

Khi thấy Lý tiểu thư khóc nức nở chạy ra ngoài thì lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. Đến lúc hai người Tư Uyển Chu Ân bước ra mới thở phào.

Nở nụ cười rạng rỡ Tư Uyển giơ ngón tay cái thể hiện mọi việc đã thành công, Lưu Khắc Huân cũng rất vui nở nụ cười, sau đó tự nhiên ngẩn người ra.

Lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của Tư Uyển, đôi mắt khi cười như trăng non. Dù có mặt bị che đi, nhưng lớp khăn đủ mỏng để nhìn thấy khóe môi nữ nhân cong lên...

Lão đại chúng ta xuống dưới gặp họ.

Bị Cao Việt gọi, Lưu Khắc Huân mới định thần lại.

Trên đường về Lưu phủ, Chu Ân vừa cười vừa kể lại chuyện lúc nãy.

Hai người bọn ta còn tưởng không ổn rồi, ai ngờ cô ấy đứng bật dậy 'chúc hai người hạnh phúc' thì khóc lóc chạy đi mất.

Cười trên sự đau khổ của người khác, ngươi thất đức quá đấy.

Kệ ta.

Nói được mấy câu, Chu Ân và Cao Việt lại bắt đầu cãi nhau. Đang cãi hăng thì có một binh sĩ chạy đến báo có việc gấp cần Tả Hữu tướng quân giải quyết, sau khi hai người họ rời đi thì chỉ còn lại Lưu Khắc Huân và Tư Uyển đi cùng nhau.

Bộ y phục này ngươi mặc lên rất đẹp.

Lưu Khắc Huân là người đầu tiên cất tiếng phá vỡ không khí im ắng giữa hai người.

Công tử đã quá khen nô tỳ rồi. Tư Uyển đang cúi đầu, khi nghe Lưu Khắc Huân nói thế thì đầu cúi thấp hơn nữa.

Ui da~

Đang đi thì đầu đụng trúng gì đó, Tư Uyển nhìn lên thì ra là đụng trúng Lưu Khắc Huân đi phía trước.

Công tử xin lỗi, là lỗi của nô tỳ.

Đúng là lỗi của ngươi...Đi đứng không nhìn phía trước mà cứ cúi gằm mặt xuống đất, có ngày bị thương cho xem.

Nô tỳ...

Càng nói Tư Uyển cúi mặt càng thấp.

Hot

Comments

✨Chi Tử Đằng✨

✨Chi Tử Đằng✨

khóc lm j cho lòng thêm đau

2023-01-22

0

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 1: Tên nào lúc nãy khen Lưu tướng quân soái vậy hả?
2 CHƯƠNG 2: Lưu Nhị đâu rồi?
3 CHƯƠNG 3: Nhưng không đến kỹ viện.
4 CHƯƠNG 4: Canh hầm tuyết lê.
5 CHƯƠNG 5: Tư Uyển.
6 CHƯƠNG 6: Mà tìm nữ nhân làm gì vậy?
7 CHƯƠNG 7: Ta chúc hai người hạnh phúc.
8 CHƯƠNG 8: Phước đức ba đời.
9 CHƯƠNG 9: Hi vọng là ta nghĩ quá nhiều đi.
10 CHƯƠNG 10: Hay để nô tỳ tự làm.
11 CHƯƠNG 11: Phạt ngươi hai mươi roi để cảnh cáo.
12 CHƯƠNG 12: Chỉ là đêm qua ngủ không ngon thôi.
13 CHƯƠNG 13: Hôm nay ta bị sao vậy nè?
14 CHƯƠNG 14: Ta sẽ tìm người phối hợp.
15 CHƯƠNG 15: Nô tỳ sẽ không nói với ai.
16 CHƯƠNG 16: Lúc này Lưu Khắc Huân với hoàn hồn lại.
17 CHƯƠNG 17: A Huân.
18 CHƯƠNG 18: Không được.
19 CHƯƠNG 19: Lam nhan đa truân.
20 CHƯƠNG 20: Nữ lang người không sao chứ?
21 CHƯƠNG 21: Dấu đầu hở đuôi.
22 CHƯƠNG 22: Ta cũng muốn.
23 CHƯƠNG 23: Chất lượng thành ý.
24 CHƯƠNG 24: Câu nói như sét đánh giữa trời quang.
25 CHƯƠNG 25: Sư phụ mắng người ta sao đáng yêu vậy.
26 CHƯƠNG 26: Tiểu nhân tên là A Ly.
27 CHƯƠNG 27: Ngươi sờ tai ta làm gì?
28 CHƯƠNG 28: Cẩn thận, cẩn thận, coi chừng ngã đó.
29 CHƯƠNG 29: Đồng thanh dữ vậy.
30 CHƯƠNG 30: Chẳng có điểm nào xuất chúng.
31 CHƯƠNG 31: Ngươi nhớ nhà sao?
32 CHƯƠNG 32: Ban ngày làm điều xấu, ban đêm mơ thấy ác mộng.
33 CHƯƠNG 33: Cái danh người xấu.
34 CHƯƠNG 34: Thảo dân rất quý cái mạng nhỏ này của mình.
35 CHƯƠNG 35: Ngoại trừ việc bị người ta xách cổ lên.
36 CHƯƠNG 36: Ta giận không chỉ vì lo cho công vụ.
37 CHƯƠNG 37: Công tử thật sự rất soái.
38 CHƯƠNG 38: Không lẽ là trách ta.
39 CHƯƠNG 39: Ả àn ầy ô ấu ết ả.
40 CHƯƠNG 40: Dù sao cũng không mất mát gì.
41 CHƯƠNG 41: Thì sẽ có hậu quả gì.
42 CHƯƠNG 42: Muốn giết người diệt khẩu?
43 CHƯƠNG 43: Nữ lang nhà tiểu nhân...
44 CHƯƠNG 44: Cam rất ngọt.
45 CHƯƠNG 45: Có lẽ hắn đã quá mệt.
46 CHƯƠNG 46: Hôm nay đến chỉ muốn từ biệt tướng quân.
47 CHƯƠNG 47: Chỉ không ngờ là Tư Uyển lại rất dửng dưng.
48 CHƯƠNG 48: Nàng chờ đó cho ta.
49 CHƯƠNG 49: Nhất là khi cười.
50 CHƯƠNG 50: Những lời ta nói lúc nãy đều là thật lòng...
51 CHƯƠNG 51: Thâm tàn bất lộ.
52 CHƯƠNG 52: Chỉ thấy tiếc một chút thôi.
53 CHƯƠNG 53: Đúng là chỉ có một nơi.
54 CHƯƠNG 54: Gia Ý.
55 CHƯƠNG 55: Tự tiện suy đoán cuộc đời.
56 CHƯƠNG 56: Chẳng có gì, thật sự chẳng có gì...
57 CHƯƠNG 57: Hình như muốn làm thịt cừu thì phải.
58 CHƯƠNG 58: Có thể ta từng đến ngắm lão bản mỹ nhân.
59 CHƯƠNG 59: Không cam lòng.
60 CHƯƠNG 60: Tìm ra được một chân trời mới.
61 CHƯƠNG 61: Có đồng ý chịu thiệt hay không.
62 CHƯƠNG 62: Ngài nghĩ bản thân mình là ai chứ?
63 CHƯƠNG 63: Bức thư đó ta giúp ngài viết.
64 CHƯƠNG 64: Chúng ta cũng bắt đầu thôi.
65 CHƯƠNG 65: Một thường dân thấp kém.
66 CHƯƠNG 66: Quyết tâm làm tử sĩ.
67 CHƯƠNG 67: Một kẻ bán cá.
68 CHƯƠNG 68: Sao hôm nay lại ngủ ngon chứ?
69 CHƯƠNG 69: Có trồng gì đâu mà thu hoạch.
70 CHƯƠNG 70: Như cơn gió mà bỏ chạy.
71 CHƯƠNG 71: Phẩm Hương Lâu.
72 CHƯƠNG 72: Tay cô ta vươn quá xa rồi.
73 CHƯƠNG 73: Hai đứa muốn đi đâu?
74 CHƯƠNG 74: Làm sao trách ta được.
75 CHƯƠNG 75: Một sợi chỉ bạc. (H nhẹ)
76 CHƯƠNG 76: Rất giống quân tử.
77 CHƯƠNG 77: Đau không?
78 CHƯƠNG 78: Hoa bạch thiên.
79 CHƯƠNG 79: Tài đức vẹn toàn.
80 CHƯƠNG 80: Lưu gia phải làm sao đây?
81 CHƯƠNG 81: Đêm giao thừa.
Chapter

Updated 81 Episodes

1
CHƯƠNG 1: Tên nào lúc nãy khen Lưu tướng quân soái vậy hả?
2
CHƯƠNG 2: Lưu Nhị đâu rồi?
3
CHƯƠNG 3: Nhưng không đến kỹ viện.
4
CHƯƠNG 4: Canh hầm tuyết lê.
5
CHƯƠNG 5: Tư Uyển.
6
CHƯƠNG 6: Mà tìm nữ nhân làm gì vậy?
7
CHƯƠNG 7: Ta chúc hai người hạnh phúc.
8
CHƯƠNG 8: Phước đức ba đời.
9
CHƯƠNG 9: Hi vọng là ta nghĩ quá nhiều đi.
10
CHƯƠNG 10: Hay để nô tỳ tự làm.
11
CHƯƠNG 11: Phạt ngươi hai mươi roi để cảnh cáo.
12
CHƯƠNG 12: Chỉ là đêm qua ngủ không ngon thôi.
13
CHƯƠNG 13: Hôm nay ta bị sao vậy nè?
14
CHƯƠNG 14: Ta sẽ tìm người phối hợp.
15
CHƯƠNG 15: Nô tỳ sẽ không nói với ai.
16
CHƯƠNG 16: Lúc này Lưu Khắc Huân với hoàn hồn lại.
17
CHƯƠNG 17: A Huân.
18
CHƯƠNG 18: Không được.
19
CHƯƠNG 19: Lam nhan đa truân.
20
CHƯƠNG 20: Nữ lang người không sao chứ?
21
CHƯƠNG 21: Dấu đầu hở đuôi.
22
CHƯƠNG 22: Ta cũng muốn.
23
CHƯƠNG 23: Chất lượng thành ý.
24
CHƯƠNG 24: Câu nói như sét đánh giữa trời quang.
25
CHƯƠNG 25: Sư phụ mắng người ta sao đáng yêu vậy.
26
CHƯƠNG 26: Tiểu nhân tên là A Ly.
27
CHƯƠNG 27: Ngươi sờ tai ta làm gì?
28
CHƯƠNG 28: Cẩn thận, cẩn thận, coi chừng ngã đó.
29
CHƯƠNG 29: Đồng thanh dữ vậy.
30
CHƯƠNG 30: Chẳng có điểm nào xuất chúng.
31
CHƯƠNG 31: Ngươi nhớ nhà sao?
32
CHƯƠNG 32: Ban ngày làm điều xấu, ban đêm mơ thấy ác mộng.
33
CHƯƠNG 33: Cái danh người xấu.
34
CHƯƠNG 34: Thảo dân rất quý cái mạng nhỏ này của mình.
35
CHƯƠNG 35: Ngoại trừ việc bị người ta xách cổ lên.
36
CHƯƠNG 36: Ta giận không chỉ vì lo cho công vụ.
37
CHƯƠNG 37: Công tử thật sự rất soái.
38
CHƯƠNG 38: Không lẽ là trách ta.
39
CHƯƠNG 39: Ả àn ầy ô ấu ết ả.
40
CHƯƠNG 40: Dù sao cũng không mất mát gì.
41
CHƯƠNG 41: Thì sẽ có hậu quả gì.
42
CHƯƠNG 42: Muốn giết người diệt khẩu?
43
CHƯƠNG 43: Nữ lang nhà tiểu nhân...
44
CHƯƠNG 44: Cam rất ngọt.
45
CHƯƠNG 45: Có lẽ hắn đã quá mệt.
46
CHƯƠNG 46: Hôm nay đến chỉ muốn từ biệt tướng quân.
47
CHƯƠNG 47: Chỉ không ngờ là Tư Uyển lại rất dửng dưng.
48
CHƯƠNG 48: Nàng chờ đó cho ta.
49
CHƯƠNG 49: Nhất là khi cười.
50
CHƯƠNG 50: Những lời ta nói lúc nãy đều là thật lòng...
51
CHƯƠNG 51: Thâm tàn bất lộ.
52
CHƯƠNG 52: Chỉ thấy tiếc một chút thôi.
53
CHƯƠNG 53: Đúng là chỉ có một nơi.
54
CHƯƠNG 54: Gia Ý.
55
CHƯƠNG 55: Tự tiện suy đoán cuộc đời.
56
CHƯƠNG 56: Chẳng có gì, thật sự chẳng có gì...
57
CHƯƠNG 57: Hình như muốn làm thịt cừu thì phải.
58
CHƯƠNG 58: Có thể ta từng đến ngắm lão bản mỹ nhân.
59
CHƯƠNG 59: Không cam lòng.
60
CHƯƠNG 60: Tìm ra được một chân trời mới.
61
CHƯƠNG 61: Có đồng ý chịu thiệt hay không.
62
CHƯƠNG 62: Ngài nghĩ bản thân mình là ai chứ?
63
CHƯƠNG 63: Bức thư đó ta giúp ngài viết.
64
CHƯƠNG 64: Chúng ta cũng bắt đầu thôi.
65
CHƯƠNG 65: Một thường dân thấp kém.
66
CHƯƠNG 66: Quyết tâm làm tử sĩ.
67
CHƯƠNG 67: Một kẻ bán cá.
68
CHƯƠNG 68: Sao hôm nay lại ngủ ngon chứ?
69
CHƯƠNG 69: Có trồng gì đâu mà thu hoạch.
70
CHƯƠNG 70: Như cơn gió mà bỏ chạy.
71
CHƯƠNG 71: Phẩm Hương Lâu.
72
CHƯƠNG 72: Tay cô ta vươn quá xa rồi.
73
CHƯƠNG 73: Hai đứa muốn đi đâu?
74
CHƯƠNG 74: Làm sao trách ta được.
75
CHƯƠNG 75: Một sợi chỉ bạc. (H nhẹ)
76
CHƯƠNG 76: Rất giống quân tử.
77
CHƯƠNG 77: Đau không?
78
CHƯƠNG 78: Hoa bạch thiên.
79
CHƯƠNG 79: Tài đức vẹn toàn.
80
CHƯƠNG 80: Lưu gia phải làm sao đây?
81
CHƯƠNG 81: Đêm giao thừa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play