[ Xuyên Không Đến Mạt Thế ] Tôi Chỉ Muốn An Ổn Mà Sống..
Quá khứ
Từng tiếng chuông cứ thế vang lên, từng nhóm học sinh với những độ tuổi khác nhau cứ thế thi nhau đổ ra cổng trường, tạo nên một khung cảnh thật vui vẽ và ấm áp bằng những tiếng cười non nớt của những đứa trẻ hồn nhiên ấy.
Nhưng trong đâu đó trong sân trường có hai cậu bé trông thật đáng yêu nhưng lại thêm vào đó là sự cô đơn thoáng qua
Hai cậu là thiếu gia nhà họ Lục và họ Phạm. Nhưng đó cuối cùng cũng chỉ là một cái danh bởi vì cả hai chỉ là những đứa con ngoài gia thú, họ coi hai cậu là những đứa con hoang hằng ngày đánh đập và sỉ nhục, không biết bao nhiêu lời cai nghệt đã được thốt ra và những người phải gánh chịu những từ ngữ sắc bén và đau đớn ấy lại chỉ là hai đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi
Phạm Quốc Bảo ( lúc nhỏ)
Mẹ...mẹ, tha cho con với hức, con đau lắm hức, mẹ ơi, hức , hức..
Mẹ kế Bảo
Câm miệng cho tao( quát lớn)
Mẹ kế Bảo
Mày chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nên biết thân phận của mình đi, hừ!
Mẹ kế Bảo
Dù sao thì cuối cùng mày cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi cái nhà này thôi( xem thường)
Cứ như thế những đòn rôi cứ thế mà giáng xuống người hai đứa trẻ, từng đợt từng đợt kèm theo những lời chửi rủa đầy ác độc của hai người mẹ kế
( Đoạn này bên Tử Thiên cũng như vậy nên mình chỉ để đoạn đối thoại của Bảo thôi nha. Nhưng khác một chút là bé Thiên không có cầu xin dừng lại mà chỉ im lặng rơi nước mắt mà đón nhận những đòn roi giáng xuống thôi nha)
Khi khung cảnh ấy diễn ra làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng thương cho hai đứa trẻ ấy, nhưng họ phải làm thế nào đây khi hai gia tộc kia lại là gia tộc lớn nhất nhì trong nước kia chứ
Còn cha của hai đứa bé ấy..?
Đáp án là không! thậm chí họ chỉ đứng xem và kèm theo đó là tiếng chửi rủa mà thôi. Bởi chỉ một lí do đơn giản chính là hai đứa trẻ vô tình được sinh ra trong những lần dạo chơi của họ mà thôi. Họ nhận về chỉ một lí do đơn giản đó chính là không thể làm mất thanh danh của bản thân và gia tộc của mình và đến một lúc nào đó khi hai cậu đã trưởng thành họ sẽ quăng cho hai cậu một số tiền rồi bảo cả hai phải đi xa nếu không, kết quả chỉ là con đường chết.
Vì là hai gia tộc lớn trong nước nên sự qua lại và hợp tác của hai gia tộc là không thể nào tránh khỏi, cũng vì thế mà hai cậu đã quen biết nhau cùng nhau trải qua những tháng ngày địa ngục và tối tăm nhất của cuộc đến khi không còn trên thế giới này nữa
Cả hai đã phải chịu cảnh bạo hành ấy đến năm 15 tuổi, tuy vậy nhưng cả hai đều học rất giỏi. Năm 10 tuổi cả hai đều đã tốt nghiệp cấp 3 với thành tích xuất sắc và đứng nhất trường, năm 14 tuổi tốt nghiệp đại học với 3 nghành là công nghệ thông tin, đại học kinh tế và đại học y dược. Năm 15 tuổi cả hai đã bị tống ra khỏi nhà cùng với một khoảng tiền không lớn cũng không nhỏ mà ra ngoài tự lập, tuy vậy nhưng hai cậu cũng đã có nguồn thu nhập cho riêng mình. Năm 16 tuổi khi cả hai đang làm việc thì đã gặp phải bọn gian hồ đến gây chuyện đang bị chúng đánh một cách không thương tiết thì đã có một bàn tay gian ra và cứu cả hai người cậu. Tưởng chừng nhưng mọi bão giông đã qua đi và những ngày sắp đến sẽ là những tháng ngày tươi đẹp của cả hai. Nhưng không! có lẽ mọi bi kịch hiện tại mới chính thức bắt đầu, người cứu hai cậu lúc đó không ai khác chính là ông chủ của hai cậu hiện tại, vì mang ơn cứu mạng nên cả hai đã mang theo lòng trung thành của bản thân mà tận tụy với công việc được giao, chấp nhận mọi sự huấn luyện hà khắc để đạt được tiêu chuẩn có thể làm nhiệm vụ.
Và cuối cùng hai cậu đã trở thành hai sát thủ đứng đầu và thứ hai thế giới với sự thông minh và nhạy bén cả hai đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ được giao và chưa từng thất bại. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến hai cậu đã quá mệt mỏi với sự chém giết này rồi ngày mà cả hai nói rằng bản thân muốn rời khỏi tổ chức cũng là ngày trên thế gian này không còn hai người thiếu niên xuất sắc như thế nữa rồi.
Comments
𝘼𝙯𝙪𝙡🥀
xin nhận 1 lạy của tại hạ
2023-05-29
0
𝘼𝙯𝙪𝙡🥀
Văn tg 10đ chắc lun
2023-05-29
0
𝘼𝙯𝙪𝙡🥀
thôi bàn nặng lắm đưa tui con dao
2023-05-29
0