[ Xuyên Không Đến Mạt Thế ] Tôi Chỉ Muốn An Ổn Mà Sống..
Mở đầu: Số Phận
Từng âm thanh vang lên khắp căn phòng, kèm theo đó là từng tiếng khóc nhỏ bé vang lên khiến ai nghe xong cũng cảm thấy đau lòng.
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Ư.. hức..hức...
Nhưng cho dù như vậy thì sao chứ?
Sẽ chẳng một ai thương cảm cho họ cả. Đối với chúng tính mạng của bản thân chính là trên hết, sẽ chẳng ai vì người khác mà hi sinh tính mạng của bản thân cả.
Từng âm thanh ghê gợn ấy càng ngày càng to hơn và những đòn roi kia cũng vì thế mà ngày cang khắc nghiệt hơn.
Boss
Hai cậu hiểu rõ đúng chứ?
Boss
Muốn rời khỏi nơi này, chỉ có con đường chết thôi đúng không?
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Vâng.
Giọng cậu bây giờ không còn trong trẻo và trôi chảy như thường ngày nữa mà thay vào đó là một giọng yếu ớt vô cùng.
Boss
Vậy, xem ra các cậu đã nghĩ kỉ rồi nhỉ?
Boss
Được! Xem ra là ta đã nhìn lầm các cậu rồi! Người đâu!
( quát lớn)
Boss
Mau đem súng vào đây cho ta!(giọng của hắn lạnh hẳn kèm theo một sự tức giận không thể nào che giấu được)
Những người khác
Đây ạ!( đưa súng cho hắn)
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Boss, làm ơn
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Cho chúng tôi năm phút được không? Chỉ năm phút thôi. Làm ơn
Boss
Được! Tôi cho các người năm phút cuối cùng, muốn làm gì thì nhanh lên. Coi như công lao các người đã làm cho tổ chức ba năm qua ( giọng của hắn mang theo một sự giễu cợt, ánh mắt thì như đang nhìn những vật thấp kém đang giãy giụa trước cái chết của chính mình)
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Vâng, cảm ơn ngài!
Cậu mang trên mình những vết thương chi chít, máu cứ thế mà từng nơi từng nơi chảy ra. Đôi chân run rẩy như sắp không thể nào trụ được đang từng bước từng bước chạy thật nhanh về phía cậu. Thật nhanh thật nhanh, nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ đơn thuần là một cậu thiếu niên, sức cùng lực kiệt , được nữa đường thì cậu đã không trụ được nữa, khi thân thể sắp đổ xuống thì một cánh tay thon dài (nhưng chi chít vết thương, nhưng vết bầm tím cùng với màu trắng tái nhợt của da đã làm cho những vết máu trên cánh tay ấy càng thêm nổi bật) đã dũi ra để cậu không rơi xuống mặt đất lạnh lẽo nhưng đầy máu tanh kia, từng giọt máu của hai người cứ rơi xuống đất tạo đầy những vết loang lỗ trên mặt đất lạnh, khi quay lại, nhìn con đường mà họ đã dùng toàn bộ sức lực của mình để đi ta chỉ có thể thấy được một vệt máu dài nhưng mang theo đó là sự quết tâm và sự đau thương trong đó của hai con người bất hạnh trong cái thế giờ tàn khóc này.
Lục Tử Thiên (thụ 9)
Đừng khóc...không sao đâu..
Lục Tử Thiên (thụ 9)
Chúng ta...sắp được giải thoát rồi..nín đi..nha, làm ơn..tớ xin cậu đấy..( cậu nói nhưng những giọt nước mắt cứ thế mà tuôn rơi để lại những vệt nước dài trên khuôn mặt trắng trẻo nhưng tái nhợt cùng không biết bao nhiêu vết bầm tím và khóe miệng chảy máu kia làm cho người ta cảm thấy thương xót vô cùng)
Phạm Quốc Bảo ( thụ 8)
Kiếp sau...nếu có kiếp sau tớ..tớ..chúng ta sẽ làm bạn với nhau một lần nữa, được không..?( nói rồi trên khuôn mặt ấy lại hiện nên một nụ cười thật nhẹ nhàng nhưng lại chân thành hơn bao giờ hết)
Lục Tử Thiên (thụ 9)
Được..chúng ta, sẽ làm bạn với nhau lại một lần nữa..tớ chắc chắn đó( cậu cười miễm nhưng mang theo một sự chân thành và kiên định trong đó)
Một tiếng súng vang lên đã hoàn toàn kết thúc đi sinh mạng của hai cậu thiếu niên đang tuổi thanh xuân. Trên mặt đất lúc này là hai thi thể bị bắn xuyên tim nhưng trên khuôn mặt của họ lại chẳng mang theo một chút đau khổ nào cả mà thay vào đó là một nụ cười nhạt, khuôn mặt đầy rẫy các vết thương nhưng ta có thể thấy được sự thanh thản khi được giải thoát, hai bàn tay đã nắm chặt lấy nhau như thể mãi mãi không xa rời. Cứ như thế trên thế gian này đã không còn bóng dáng của hai cậu thiếu niên mang tên là Phạm Quốc Bảo và Lục Tử Thiên nữa rồi.
Nhưng kì lạ thay bầu trời hôm ấy trong sanh và đẹp đẽ đến đau lòng. Phải chăng, bầu trời cũng đang cảm thấy vui mừng khi cuối cùng họ cũng được giải thoát?
Bầu trời đẹp đến thế nhưng tại sao lại không thể từ bi mà dường như đem toàn bộ đau thương đến vậy đè nặng lên hai đôi vai nhỏ bé để cuối cùng tạo ra kết cục đau thương đến thế?
Phải chăng, đây là số mệnh hay chỉ đơn thuần là quy luật của thế giới này?
Cánh cửa số mệnh thật sự cứ như vậy mà khép lại hay sao? Liệu như vậy có công bằng cho họ? Tại sao cuối cùng mọi chuyện lại phải để hai chàng thiếu niên gánh vác chúng như thế?
Thật sự trên thế gian này không còn đủ chỗ cho họ hay sao? Bầu trời trong sanh và rộng lớn như vậy..thật sự..không còn đủ chỗ sao..?
Comments
꧁❅王南子♪꧂
Chát tiếng đánh xé tan màn đêm
2023-05-29
1
Nguyễn Ngọc Diệp
tui đang thắc mắc bắn kiểu gì mà 1 phát chết cả 2 vậy ạ :)?
2023-01-26
0
Bé liêm sỉ ♡
ôi qua chap này là thấy tg chuyên Văn =>, hay thật luôn
2022-12-17
1