Sao không thấy cô cười với tôi như vậy bao giờ?

Bệnh viện về khuya thưa thớt người nhưng tiếng còi xe cấp cứu vẫn miệt mài không ngớt. Người ta vẫn thường nói nơi này chính là cửa tử cửa sinh đúng là chẳng sai. Chỉ khi có người nhà ở trong đó mới thấu hiểu được cảm giác thập tử nhất sinh là như thế nào.

Hạ Băng Tâm lặng lẽ ngồi bên cạnh cửa sổ, cô lơ đãng nhìn ra ngoài bầu trời đen mịt. Sự tối tăm dường như đã che lấp đi ánh hào quang đáng có của những đám mây, sự đặc quánh của làn mây đen đã che khuất đi những vì sao lấp lánh.

Cũng giống như trên đời này quả thực có những thứ buộc phải che giấu sâu tận cõi lòng để tiếp tục đi trên con đường dang dở do chính mình vạch ra. Ngay từ đầu cô đã chọn bước chân vào nhà họ Hàn thì đó chính là con đường cô phải đi đến cùng. Cho dù kết quả là hạnh phúc hay đau thương thì cô tin chắc một điều là mình sẽ không phải hối tiếc. Vì cô đã làm, làm rất tốt.

Nghe thấy bước chân tới gần Hạ Băng Tâm vội vã lau khô khoé mi, cô ngoái đầu nhìn lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lục Viễn đang chăm chăm vào mình.

“Bác sĩ Lục, có chuyện gì sao?”

Lục Viễn lắc đầu, cẩn trọng bước tới gần:

“Không có gì. Đúng lúc đi ngang qua đây thấy cô chưa ngủ nên nán lại chút thôi! Cô đang lo cho Trình Nhu sao?”

“Ừm… Trình Nhu tuy không là máu mủ của tôi nhưng trong lòng tôi luôn xem cô ấy như chị em ruột thịt. Vì thế… tôi luôn mong cô ấy sớm tỉnh lại.”

“Yên tâm. Cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi!”

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì thì tôi đi trước đây.”

“Vâng…”

Lục Viễn bước chân rời đi nhưng đầu vẫn ngoái lại nhìn, dường như vẻ thuần khiết của cô khiến anh ta không thể nào cưỡng lại nổi chính mình. Đôi mắt đẹp như vì sao, làn da mịn màng trắng như tuyết, sống mũi cao Tây, ngũ quan hài hoà kết tinh sắc sảo. Đặc biệt cô có nụ cười toả nắng, làn nắng ban mai êm dịu.

Ngày thứ năm sau phẫu thuật, Trình Nhu cuối cùng cũng tỉnh dậy, ánh mắt lờ đờ quay nhìn xung quanh, đôi môi khô rát lắp bắp hỏi:

“Đây là đâu?”

Hạ Băng Tâm mừng rỡ ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay Trình Nhu nghẹn ngào:

“Đây là bệnh viện. Cuối cùng cậu cũng đã chịu tỉnh lại rồi sao?”

Trình Nhu gắng gượng hé nụ cười bất đắc dĩ:

“Tớ chưa chết được đâu mà lo.”

“Phủi phui cái mồm cậu.”

Lục Viễn vội vã từ cửa bước vào, anh liếc mắt sang nhìn Hạ Băng Tâm rồi cúi xuống thăm khám giúp Trình Nhu.

“Mọi thứ đều ổn. Cố gắng dưỡng thương cho tốt nữa là được.”

“Cảm ơn bác sĩ Lục.”

Những ngày ở trong bệnh viện đối với Hạ Băng Tâm mà nói cũng là một loại yên ổn. Cô thà cứ suốt ngày hít hà mùi thuốc men còn hơn phải nhai thuốc súng. Dường như bản mặt Hàn Lạc Thần đối với cô mà nói còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Trình Nhu cố gượng người ngồi dựa lưng vào thành giường hỏi han:

“Băng Tâm cậu ở đây với tớ thì nhà họ Hàn có nói gì không?”

“Không sao. Trước khi đi tớ đã thông báo cả rồi.”

Không khí bỗng hỗn độn khi Ôn Diêu tới, anh ta quỳ sạp gối xuống sàn khóc lóc:

“Nhu Nhu, xa tớ có mấy ngày mà cậu đã biến thành bộ dạng như thế này rồi sao?”

Trình Nhu và Hạ Băng Tâm liếc nhìn nhau, cười bất lực. Hạ Băng Tâm mở lời:

“Này, Ôn Diêu… Anh làm vậy có khác gì Trình Nhu đã chết không hả? Cậu ấy đã không sao rồi. Mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”

Ôn Diêu ngước mắt nhìn lên, giọng nói đầy vẻ xót thương:

“Tâm Tâm, em vất vả rồi.”

Hạ Băng Tâm vỗ lên vai Ôn Diêu, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh ta.

“Anh nói cái gì thế hả? Cái gì mà vất vả chứ! Chỉ cần Trình Nhu không sao là tốt rồi.”

Không khí hỗn độn ấy nhanh chóng bị dập tắt khi Lục Viễn từ tốn bước vào. Anh mặc chiếc blue trắng dài qua đầu gối, tay cầm cuốn sổ ghi chép, ánh mắt sắc bén và chắc nịch, khuôn mặt tự tin và khí phách.

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, đừng làm ồn.”

Anh chầm chậm cúi sát xuống thăm khám vết thương của Trình Nhu. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Trình Nhu nhộn nhịp. Ánh mắt say đắm cô nhìn vẻ mặt cắt ngang của anh, đẹp đến mê hồn. Vầng trán cao đĩnh đạc, làn da mỏng manh trắng sáng, đôi mắt long lanh như sương, làn môi mỏng êm ngọt tựa chiếc kẹo mềm khiến người ta chỉ muốn cắn.

Cho đến khi Lục Viễn rời đi thì ánh mắt Trình Nhu vẫn không rời. Cô ta thốt lên trong vô thức:

“Cực phẩm bác sĩ…”

Hạ Băng Tâm và Ôn Diêu bất lực nhìn nhau lắc đầu.

“Vết thương còn chưa lành thì cậu đã tơ tưởng tới bác sĩ rồi sao?”

Trình Nhu phản ứng lại ngay:

“Cậu không thấy anh ấy đẹp trai thế sao?”

Hạ Băng Tâm nhếch môi cười nhạt:

“Sao tớ thấy cậu làm việc chưa bao lanh lẹ như thế nhỉ.?Thấy giai đẹp là tớn tớn lên liền.”

Thời gian mấy ngày nữa đã trôi qua, Giang Bách Hợp đứng ngồi không yên suốt một ngày, đã lâu như thế mà chưa thấy Hạ Băng Tâm quay về.

Vừa lúc Hàn Lạc Thần quay về bà liền chạy tới cản lại:

“Vợ con ra ngoài nhiều ngày như thế mà con không có một chút lo lắng nào hay sao?”

Hàn Lạc Thần lạnh lùng đáp lại:

“Cô ta chưa phải vợ con.”

Giang Bách Hợp chán chường quay lưng, bà bước đến ngồi bên ghế sô pha, liên tục than ngắn thở dài:

“Dù sao người ta cũng đang độc thân muốn tìm anh chàng bác sĩ hay gì đều được cả thôi mà. Đến lúc có ai đó mất vợ thì đừng ngồi đó mà tiếc.”

Chẳng hiểu sao lúc ấy Hàn Lạc Thần lại dừng bước, đầu óc anh cứ bị cuốn sâu vào những lời Giang Bách Hợp vừa nói. Cuối cùng, anh vẫn đi lên lầu trở về phòng. Đêm hôm đó, anh cứ trăn trở không tài nào ngủ được.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Lạc Thần rời khỏi nhà từ rất sớm, anh đi thẳng tới bệnh viện. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Hạ Băng Tâm thấp thoáng trước hành lang thì bỗng nhiên chùn bước.

“Sao mình lại tới đây?Mình điên rồi sao?”Hàn Lạc Thần nghĩ.

Đang định quay lưng rời đi thì Lục Viễn bước tới khiến Hàn Lạc Thần vội vã nấp phía sau bức tường kín.

“Băng Tâm…” Lục Viễn gọi lớn.

Hạ Băng Tâm mỉm cười rạng rỡ, cô đi đến gần chỗ Lục Viễn hỏi:

“Bác sĩ Lục có việc gì sao?”

Lục Viễn đưa về phía Hạ Băng Tâm một túi thức ăn rồi nói:

“Tôi có mua đồ ăn sáng cho cô.”

Bị bất ngờ khiến Hạ Băng Tâm bối rối, cô ấp úng:

“Chuyện này… không cần phiền tới bác sĩ Lục đâu!”

“Dù sao tôi cũng lỡ mua rồi thì cô cứ nhận lấy đi.”

Hạ Băng Tâm nở nụ cười rạng rỡ đón lấy túi đồ ăn:

“Cảm ơn anh.”

Hàn Lạc Thần cảm thấy tức điên, ánh mắt anh như chứa lửa nhìn hai người họ, mỗi một nụ cười của cô khiến anh chỉ hận không lập tức tiến tới ám sát người đàn ông đối diện. Thật sự, anh đã cố gắng không để tâm nhưng lòng lại khó chịu vô cùng, càng muốn khống chế bản thân lại càng khiến cảm xúc bộc phát dữ dội.

Anh nhếch mép môi tự nói với chính mình:

“Sao không thấy cô cười với tôi như vậy bao giờ?”

Hot

Comments

❤️❤️👨‍👩‍👦❤️❤️

❤️❤️👨‍👩‍👦❤️❤️

đối diện với ông chắc cười nỗi 😅😅

2023-08-14

1

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cười nổi với anh mới lạ , ở bên ngta cái mặt anh lúc nào cũng như kiểu chó cùn cắn dậu ấy , hở ra là bắn nguyên một hòm thuốc súng thì ai mà cười nổi

2023-07-20

0

Ngoc Diêm Nguyên Thi

Ngoc Diêm Nguyên Thi

cười sao nổi

2023-06-30

0

Toàn bộ
Chapter
1 Định ước hôn nhân
2 Hàn Lạc Thần… anh là đồ khốn!
3 Định ngày kết hôn
4 Cô không xứng…!
5 Có những thứ không muốn nhưng buộc phải xảy ra!
6 Phải, tôi không là ai cả…!
7 Đây là thứ cảm giác chết tiệt gì?
8 Cãi vã…!
9 Sao không thấy cô cười với tôi như vậy bao giờ?
10 Hôn lễ
11 Hiểu, anh bảo em phải hiểu thế nào đây?
12 Cô đơn trong chính căn phòng của mình
13 Hàn Lạc Thần… Anh là kẻ điên nhất trên trần đời.
14 Lục Viễn!
15 Hoa Bách Hợp!
16 Giả vờ diễn!
17 Diễn ra cuộc thi
18 Phát hiện bí mật của em
19 Bắt đầu quan tâm
20 Gặp lại người bạn cũ
21 Phụ nữ như rượu vang
22 Anh quan tâm em nhiều hơn những gì em nghĩ.
23 Âm thầm giúp đỡ
24 Say để nói ra lòng mình
25 Né tránh đi sự quan tâm ấy
26 Bị hãm hại
27 Thay em trừng trị những kẻ đáng hận!
28 Lần đầu làm chuyện ấy… vì em
29 Yêu đơn phương là gì?
30 Niềm hạnh phúc bất chợt
31 Hiểu nhầm
32 Giận dỗi
33 Mua sắm
34 Tháo gỡ hiểu nhầm
35 Quá khứ của em…
36 Em không dễ để bị bắt nạt
37 Hỏi nhân gian còn điều gì tuyệt hơn thế?
38 Em đã từng thích ai chưa?
39 Không phải anh ngại mà là anh muốn…
40 Bộc bạch hay là nói dối
41 Hồi tưởng những gì đã qua
42 Hàn Lạc Thần… Anh không xứng!
43 Chủ động nói lời xin lỗi em
44 Em đã ghen rồi sao?
45 Mở lòng tâm sự
46 Mẹ chồng cố ý gài bẫy
47 Anh đang cố tình sao?
48 Chuyện tình ngang trái của Trình Nhu-Lục Viễn
49 Giới hạn chịu đựng của anh ở mức thấp.
50 Em sẽ không dễ dàng thoả hiệp
51 Em cảm thấy nhịp tim anh như thế nào?
52 Sẵn sàng bảo vệ em
53 Phước lành hay hoạ thuỷ
54 Đi du lịch
55 Ngày có em… anh đã không còn là anh
56 Tỏ tình
57 Ngủ chung một giường
58 Lần đầu tiên
59 Được voi đòi tiên
60 Hỏi nợ
61 Em tin anh
62 Bữa ăn tất niên
63 Giao thừa
64 Sự khác biệt giữa người được yêu và không được yêu
65 Yêu vì trái tim rung động
66 Cùng em thử nhiều thứ hương vị trên đời
67 Dự án mới
68 Cả đời này tôi chỉ yêu mình cô ấy
69 Bắt kẻ nội gián
70 Dự án thành công ngoài mong đợi
71 Sinh cho anh một đứa con
72 Bị bắt cóc
73 Sự thật đau lòng
74 Ai rồi cũng phải trả giá cho sai lầm của mình
75 Buông cho nhẹ lòng
76 Cái kết viên mãn
77 Ngoại truyện 1: Thời thế thay đổi
78 Ngoại truyện 2: Theo tình tình đuổi, trốn tình tình theo
79 Ngoại truyện 3: Cảm thấy trống trải
80 Ngoại truyện 4: Hoạn nạn bên nhau
81 Ngoại truyện 5: Anh yêu em
82 Ngoại truyện 6: Chiều chuộng
83 Ngoại truyện 7: Đám cưới
84 Lời cảm ơn cà PR truyện mới
85 Pr truyện mới
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Định ước hôn nhân
2
Hàn Lạc Thần… anh là đồ khốn!
3
Định ngày kết hôn
4
Cô không xứng…!
5
Có những thứ không muốn nhưng buộc phải xảy ra!
6
Phải, tôi không là ai cả…!
7
Đây là thứ cảm giác chết tiệt gì?
8
Cãi vã…!
9
Sao không thấy cô cười với tôi như vậy bao giờ?
10
Hôn lễ
11
Hiểu, anh bảo em phải hiểu thế nào đây?
12
Cô đơn trong chính căn phòng của mình
13
Hàn Lạc Thần… Anh là kẻ điên nhất trên trần đời.
14
Lục Viễn!
15
Hoa Bách Hợp!
16
Giả vờ diễn!
17
Diễn ra cuộc thi
18
Phát hiện bí mật của em
19
Bắt đầu quan tâm
20
Gặp lại người bạn cũ
21
Phụ nữ như rượu vang
22
Anh quan tâm em nhiều hơn những gì em nghĩ.
23
Âm thầm giúp đỡ
24
Say để nói ra lòng mình
25
Né tránh đi sự quan tâm ấy
26
Bị hãm hại
27
Thay em trừng trị những kẻ đáng hận!
28
Lần đầu làm chuyện ấy… vì em
29
Yêu đơn phương là gì?
30
Niềm hạnh phúc bất chợt
31
Hiểu nhầm
32
Giận dỗi
33
Mua sắm
34
Tháo gỡ hiểu nhầm
35
Quá khứ của em…
36
Em không dễ để bị bắt nạt
37
Hỏi nhân gian còn điều gì tuyệt hơn thế?
38
Em đã từng thích ai chưa?
39
Không phải anh ngại mà là anh muốn…
40
Bộc bạch hay là nói dối
41
Hồi tưởng những gì đã qua
42
Hàn Lạc Thần… Anh không xứng!
43
Chủ động nói lời xin lỗi em
44
Em đã ghen rồi sao?
45
Mở lòng tâm sự
46
Mẹ chồng cố ý gài bẫy
47
Anh đang cố tình sao?
48
Chuyện tình ngang trái của Trình Nhu-Lục Viễn
49
Giới hạn chịu đựng của anh ở mức thấp.
50
Em sẽ không dễ dàng thoả hiệp
51
Em cảm thấy nhịp tim anh như thế nào?
52
Sẵn sàng bảo vệ em
53
Phước lành hay hoạ thuỷ
54
Đi du lịch
55
Ngày có em… anh đã không còn là anh
56
Tỏ tình
57
Ngủ chung một giường
58
Lần đầu tiên
59
Được voi đòi tiên
60
Hỏi nợ
61
Em tin anh
62
Bữa ăn tất niên
63
Giao thừa
64
Sự khác biệt giữa người được yêu và không được yêu
65
Yêu vì trái tim rung động
66
Cùng em thử nhiều thứ hương vị trên đời
67
Dự án mới
68
Cả đời này tôi chỉ yêu mình cô ấy
69
Bắt kẻ nội gián
70
Dự án thành công ngoài mong đợi
71
Sinh cho anh một đứa con
72
Bị bắt cóc
73
Sự thật đau lòng
74
Ai rồi cũng phải trả giá cho sai lầm của mình
75
Buông cho nhẹ lòng
76
Cái kết viên mãn
77
Ngoại truyện 1: Thời thế thay đổi
78
Ngoại truyện 2: Theo tình tình đuổi, trốn tình tình theo
79
Ngoại truyện 3: Cảm thấy trống trải
80
Ngoại truyện 4: Hoạn nạn bên nhau
81
Ngoại truyện 5: Anh yêu em
82
Ngoại truyện 6: Chiều chuộng
83
Ngoại truyện 7: Đám cưới
84
Lời cảm ơn cà PR truyện mới
85
Pr truyện mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play