Hệ Liệt: Nhân Duyên Tiền Kiếp
Buổi sáng hôm nay ánh nắng ban mai chiếu xuống đỉnh núi Tinh Vân ở làng Ngụy Xương, tất cả hợp nên một khung cảnh tuyệt đẹp, dưới những tán cây hoa anh đào nở rộ thơm ngát đối diện Tinh Vân Điện, dàn đệ tử mới của phái Hạ Hoa đang xếp hàng chờ Hạ trưởng môn Hạ Toàn tới dạy họ tu luyện.
Vừa xong Hạ Toàn bước ra, các môn hạ quỳ gối xuống, kính cẩn hành lễ, đồng thanh hô to:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
- Đứng lên hết đi!
Bọn họ lổm nhổm bò dậy, rồi ông nâng thanh gươm lên, dõng dạc nói tiếp:
- Hôm qua chúng ta đã tập đứng vững trên kiếm, nay sư phụ sẽ hướng dẫn cho các con sẽ luyện ngự kiếm.
Thuỵ Xuân mang thai đứa con gái của Hạ Toàn, chủ nhân phái Hạ Hoa đã được chín tháng mười ngày. Trong lúc bà đang nằm ở trong Thẩm An Điện trò cùng với hài nhi của mình là Uyên Nhi đột nhiên người ngã xuống dưới, chuyển dạ đau bụng dữ dội, Uyên Nhi hốt hoảng đỡ bà dậy, lo lắng nói. Bà nói với Uyên Nhi:
- Ta sắp sinh rồi con mau đi gọi phụ thân con.
- Mẫu thân, để hài nhi báo cho phụ thân biết.
Uyên Nhi vội vàng chạy sang ra Tinh Vân Điện cúi chào ông. Hạ Toàn thấy Triệu Ân đến thì hỏi:
- Sao con không ở với mẫu thân mà lại qua đây ? Con tìm ta có việc gì à?
- Thưa phụ thân! Con muốn báo với người một chuyện là mẫu thân sắp lâm bồn rồi!
Hạ trưởng môn nghe vậy liền khẩn trương nói với Hạ Uyên Nhi:
- Con mau kêu bà đỡ!
- Vâng!
Uyên Nhi đi gọi người hộ sinh. Ông cuống quýt lên phi thẳng đến Thẩm An Điện, theo sau là Triệu Ân và đám đệ tử. Lát sau người đó tới, tiến vào trong vội vàng đóng sập cửa, ngồi bên cạnh phu nhân đang nằm, ấn mạnh vào ruột bà. Cơn đau trở nặng dần, đau thật sự rất đau. Nước mắt bà không tự chủ được mà cứ lăn dài trên má. Thuỵ Xuân bám vào thành giường, cắn chặt răng.
Hạ lão gia đợi bên ngoài rất sốt ruột, ai nấy đều cầu cho mẫu tử hai người mẹ tròn con vuông, mọi người đều bận rộn kẻ lấy khăn, người bưng nước vào cho Hạ phu nhân sinh.
Không gian giờ trở nên yên ắng hẳn, chỉ có tiếng động viên của bà đỡ.
- Cố gắng lên phu nhân, sắp ra rồi!
Và âm thanh la hét đầy khổ sở của Thuỵ Xuân.
- A,a,a!
Từng giọt mồ hôi thấm đẫm trên trán, cơn đau khiến nàng như chết đi sống lại, bà muốn buôn lỏng cơ thể để giảm bớt, nhưng khao khát được làm mẫu thân, được ôm hôn con vào lòng đã tiếp thêm tinh thần cho nàng. Thuỵ Xuân cố gắng lấy hơi cuối cùng đưa hài nhi ra đời.
Tiếng khóc trẻ thơ vang lên bên tai nàng.
- Oa, oa!
Thuỵ Xuân đã vượt cạn thành công, là đứa bé gái đã chào đời bình an khỏe mạnh và còn có chút dễ thương. Bà đỡ bồng đứa nhỏ ra đưa cho Hạ trưởng môn và không quên gửi lời chúc đến ông.
- Chúc mừng Hạ lão gia, phu nhân sinh Hạ tiểu thư.
Hạ Toàn tươi cười đón lấy đứa bé, bế vào nơi nương tử mình đang nằm, hớn hở nói:
- Nàng xem... Hài nhi của ta và nàng này!
Hạ phu mới sinh sức khỏe còn yếu nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy nhìn con, niềm vui của người mẹ hiện rõ trên khuôn mặt bà. Nàng thều thào, yếu ớt, ngập ngừng bảo phu quân rằng:
- Chàng hãy... Đặt tên... Cho hài nhi!
- Con bé là Hạ Uyên Nhiên.
Đôi phu thê hạnh phúc khi thêm thành viên mới.
Khi đó ở làng Thổ Hà, phu nhân nhà họ Hồ, Điền Ngọc Lan, cũng mới sinh được một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu. Đang đùa giỡn với con, người tỳ nữ hỏi:
- Phu nhân! Tên của tiểu công tử là gì vậy ạ?
- Nó là Hồ Đan Thức.
Nàng và cô nô tỳ bất chợt nghe có người la ở trước sân, bà liền sai người hầu ra xem sao.
- Ngươi mau ra đó coi thử!
- Vâng!
Người nô tỳ tuân lệnh vội vàng rời khỏi, một lúc hốt hoảng, run rẩy vào báo tin.
- Bẩm... Bấm... Bấm phu nhân... Phái Trùng Dương tới đây rồi!
Điền Ngọc Lan tranh thủ thu dọn đồ đạc để lánh nạn, người tỳ nữ thấy thế liền nói:
- Phu nhân! Hay là người trốn trước đi, để nô tỳ cản chúng lại?
- Ngươi cẩn thận đấy!
Vừa dứt lời, những người kia xông vào, Điền Ngọc Lan bồng đứa trẻ nhảy qua cửa sổ tẩu thoát. Cô nô tỳ liều mạng cầm cây búa bổ loạn xạ vào bọn họ kia, không biết võ mà bị giết chết. Nhóm người nọ rượt theo Điền Ngọc Lan, đến một ngõ nhỏ trấn Nam Yên, thì bí đường, bà quay lại thì những người đó đã ví kịp bà. Nàng loay hoay mãi không biết làm thế nào, bỗng một bàn tay từ trong bóng tối thò ra kéo nàng vô.
Điền Ngọc Lan đang phân vân không biết người này là ai.
- Cho hỏi vị huynh đài là ai vậy?
Người lạ cởi chiếc mũ rơm xuống, hóa ra là Điền Văn ca ca của nàng. Đại sư huynh phái Thiên Trúc, đệ tử Thiên Nhân.
- Là ta, ca ca của muội đây!
Ngọc Lan reo lên:
- A! Ca ca!
- Ta đến để cứu muội, đi theo ta!
Điền Văn nắm vạt áo của Ngọc Lan kéo nàng chạy. Nàng khựng lại, không nhúc nhích. Điền Văn thấy thắc mắc hỏi nàng:
- Sao muội không đi?
- Không kịp nữa ca ca.
Nàng cho Hồ Đan Thức uống ngụm sữa, có lẽ đây là lần duy nhất và cuối cùng đứa bé được nếm mùi sữa mẹ ngọt ngào thanh mát.
Trong giây phút chia ly, từ sâu thẳm trong đáy lòng, tình mẫu tử dâng trào. Nàng ôm hôn con lần cuối, nước mắt giàn giụa rồi trao Điền Văn bế, Ngọc Lan muốn ủy thác cho ca ca chăm sóc đứa trẻ và giữ kín bí mật này.
- Ca, huynh hãy thay muội nuôi nó được không?
- Được!
- Muội là phạm nhân, họ chắc chắn sẽ không buông tha cho nó. Ta xin huynh đừng bao giờ để ai biết thân phận con ta.
- Ta đồng ý!
Đứa trẻ dường như cảm nhận được rằng người mẹ đã làm tất cả để bảo vệ được sống bình an sắp xa mình mà khóc thét lên. Nàng khẽ chạm vào thiên thần nhỏ, dù rất thương hài nhi nhưng đành phải gửi cho ca ca. Điền Ngọc Lan đốc thúc ca ca.
- Hai người đi mau đi! Đừng lo cho ta!
Đôi bàn tay nàng lặng lẽ buông đứa bé, Điền Văn dùng cân đẩu vân bế đứa trẻ về Thiên Trúc. Cặp mắt lưu luyến nhìn bóng hài nhi khuất dần sau những đám mây, rồi thở phào nhẹ nhõm, giờ nàng mới yên tâm thú tội.
Bọn danh môn đuổi đến, duy nhất Điền Ngọc Lan xuất hiện mà không có đứa bé. Họ quát lớn:
- Điền Ngọc Lan! Mau quy hàng!
- Ta khinh!
Hai bên rút gươm chém nhau tứ tung, Điền Ngọc Lan thân thủ nhanh nhẹn, uyển chuyển , pháp thuật cao hơn so với đám người kia, nên chẳng mấy chốc nàng đã hạ gục, xử lý hết bọn chúng, thây chất ngổn ngang, chỉ còn lại Tôn Ninh vẫn không hề bị gì.
Tôn Ninh di chuyển đến cạnh nàng, bằng sự yêu thương của một vị sư huynh dành cho sư muội, Tôn Ninh hết mực khuyên nàng, dẫu biết điều đó là không thể.
- Điền Ngọc Lan! Muội nghe ta... Cùng ta diện kiến sư phụ... Người sẽ khoan hồng cho muội!
Điền Ngọc Lan cười lẫn khóc.
- Ha! Ha! Ha! Khoan hồng ư? Ta đã lâm vào tình trạng này này rồi còn có cơ hội sao?
- Muội quay đầu vẫn còn kịp!
- Đừng nhiều lời, tiếp chiêu!
- Là muội ép ta đấy!
Điền Ngọc Lan cầm chuôi kiếm lao vùn vụt về phía Tôn Ninh. Quả nhiên con người ta khi bị dồn đến chân tường thì cái gì cũng có thể làm. Y theo quán tính mà chống trả. Hắn lộn mấy vòng rồi giơ mũi gươm bắn ngược lại, nàng né được hai lưỡi kiếm cọ xát song song, hai luồng sức mạnh chạm trán tạo cú nổ to liên hoàn.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Làn khói trắng lan tỏa mịt mù, mọi thứ đổ sập thành mớ hỗn độn. Những người xung quanh hoảng sợ, già, trẻ, giẫm đạp, bỏ chạy. Tôn Ninh dù sao cũng là đại sư huynh của môn phái, đệ tử tâm dắt nhất mà trưởng môn phái Trùng Dương Quân Nhất đào tạo. Người được chọn kế vị trí trưởng môn tương lai, nên với Tôn Ninh mà nói bắt Điền Ngọc Lan về chịu tội là cần thiết, hơn nữa y là đệ tử được nể phục nhất tứ đại phái. Chuyện sư muội mình, cũng là phạm nhân thách đấu khiến hắn như bị sỉ nhục mà cương quyết không tha thứ.
Cuộc chiến giữa hai đệ tử phái Trùng Dương diễn ra gay cấn át liệt, bên tám lạng, người nửa cân. Cả hai bay lên mái nhà quất tía lia. Đánh long trời lở đất. Âm thanh từ kiếm rất chói tai.
- Leng keng!
Điền Ngọc Lan nghĩ thầm cứ như thế này thì nàng chắc chắn sẽ thua, không thể được. Nàng cần phải tiêu diệt hắn. Điền Ngọc Lan nhảy bật lên cao ra đòn thần kiếm, tấn công Tôn Ninh. Y liền vung gươm phóng huệ kiếm, nàng không kháng cự. Bị đâm trúng, nàng rơi tự do trượt dài cả gần mười dặm, hộc máu miệng, tổn hao linh lực, nhưng vẫn gượng dậy nhấc kiếm định đấu nữa. Tôn Ninh chưởng một quyền bay xa thêm vài chục rặm. Máu nhuộn đỏ bộ y phục. Điền Ngọc Lan mới sinh, khí tức trong người thoát ra ngoài rất nhiều, nội công của Tôn Ninh mạnh gấp bốn nàng. Nên Điền Ngọc Lan trọng thương khá nặng, nằm ì trên đất, đứng lên không được. Tôn Ninh tới túm tóc hỏi nàng một câu:
- Đây là cái kết quả mà muội muốn sao?
- Ta đã bại trận rồi! Ngươi muốn chém, muốn giết gì là tùy ngươi!
Từng đơn phương, dẫu có chút không nỡ, nhưng mệnh lệnh sư phụ giao phó không thể không chấp hành.
Đành phải giấu kỹ trong tâm trí, đè nén giọt lệ, dùng dây xích trói nàng lại áp giải về phái Trùng Dương, dù xót như dao cứa vào tim.
Trước đây cô ta là đệ tử của phái Trùng Dương, được Quân Nhất hết mực chiều chuộng, là đệ tử nữ giỏi nhất tứ đại phái. Được gọi là mỹ nhân, giữa nàng và Tôn Ninh khi đó là cặp đôi trai tài gái sắc được sư phụ nhiệt tình tác thành, nhưng cô ta không yêu Tôn Ninh mà yêu Hồ Đan Tường công tử Hồ gia. Hai người họ nhanh chóng kết phu thê.
Một thời gian sau, Ngọc Lan mang thai năm tháng, phu quân nàng lâm bệnh nặng, đại phu, tứ đại phái, không ai chữa được. Nghe nói Ma Giới trị được, nàng tìm đến sự trợ giúp của Ma Giới. Nhưng đổi lại là nàng phải mang đến cho Ma vương chuông Bảo Ngọc chỗ sư phụ nàng, một trong những pháp bảo mạnh nhất Ngũ Giới, xếp sau bình Lưu Ly của Thiên đế. Là thứ mà chúng thèm khát có được. Nàng ta vì yêu mà mù quáng, đêm khuya đột nhập vào Đông Trùng Điện tráo chuông Bảo Ngọc giả lấy hàng thật, suýt chút nữa đẩy nhân gian rơi vào cảnh lầm than. Sư phụ và huynh đệ đồng môn phát giác, nàng không thể đem giao cho Ma Giới. Tên Ma Tôn nuốt không trôi cục tức, sát hại phu quân nàng. Mất phu quân, bị môn phái dán cáo thị truy nã. Nàng bôn ba khắp nơi nay đây mai đó để tránh bị bắt, cứ cho rằng mình đã thoát khỏi nhưng lưới trời lồng lộng, làm việc ác phải trả giá. Sau bao nhiêu tháng ráo riết trong khổ sở cuối cùng cũng lôi được cô ta ra trừng phạt.
* Lưu ý: Đây không phải là một tác phẩm đạo nhái, mà là tác phẩm mình viết bằng thực lực nên mọi người cứ yên tâm đọc
Updated 67 Episodes
Comments
Nobita Nobi
hay tg ạ, có đoạn chạy trốn cùng sư huynh thấy hơi khó hình dung chút
2024-08-21
0
noob bio
Nếu đây là truyện đầu tay thì bạn viết hay quá rồi
2024-07-28
1
noob bio
Cái này vừa thương vừa đáng trách, nhưng tôi thấy đáng trách nhiều hơn, vì yêu mà khiến nhân gian lầm than, thật thấy nàng ta sai nhiều
2024-07-28
1