Người ta thường truyền miệng, rằng đàn ông cấm dục lâu năm rất đáng sợ.
Trước giờ Mộng Linh Chi không hề để tâm đến lời đồn đại này, căn bản cô chưa từng nghĩ đến rằng một ngày nào đó mình sẽ rơi vào vòng xoáy của dục vọng.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy hối hận rồi!
Con ngươi nhuốm đầy nhục dục nguyên thuỷ của người đàn ông cứ nhìn chăm chăm vào cơ thể của cô, không thể chờ đợi được, hau háu dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tức khắc.
Đâu ai có thể biết được, rằng anh ta đã ba mươi hai tuổi, đã trải qua bốn mối tình nhưng tất cả đều không trọn vẹn. Và đây cũng là lần đầu tiên người đàn ông nếm thử trái cấm ngọt ngào này.
Lục Tử Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường được trải drap trắng tinh, cơ thể cường tráng áp lực đè lên thân thể xử nữ, cúi xuống ngấu nghiến hôn lấy môi cô.
Đồng thời, người đàn ông tách mở hai chân của cô gái ra, thắt lưng cường tráng xen vào, bộ phận nóng rực nào đó ma sát lên phần bụng bằng phẳng của cô, khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy không nguôi.
Bàn tay của Lục Tử Hạo vuốt ve từng tấc thịt trên cơ thể mịn màng của người thiếu nữ, tiếp đó di chuyển từng đầu ngón tay đến đoá hoa hồng hào thẹn thùng kia, ngón tay trỏ ấn vào miệng hoa.
"Hưm..."
Một cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, nóng ran muốn bốc hoả lại bùng nổ mãnh liệt nơi địa phương ẩm ướt, dần dần phát ban ra khu lân cận.
Lục Tử Hạo buông môi cô ra, nhìn cô với ánh mắt tà mị như đang phân tán tiềm thức phản kháng của cô nàng, từ từ dụ dỗ con mồi rơi vào bãi đầm của khoái cảm.
"Cảm giác thế nào?"
Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười trêu trọc, ngón tay trỏ mân mê hạch hoa bé nhỏ, sau đó lại miết nhẹ dọc xuống đường rãnh nước.
"Khó... khó chịu..."
Theo bản năng của cơ thể, Mộng Linh Chi cắn chặt lấy môi dưới của mình, mông lung nói ra cảm giác trong cơ thể đang hành hạ mình.
"Hử? Khó chịu? Khó chịu chỗ nào?"
Giọng điệu thoát ra khỏi thanh quản của anh vô cùng lãnh đạm, hơi thở nóng rực phà vào da mặt của cô gái.
Mộng Linh Chi cắn chặt lấy môi dưới của mình, đôi mắt ngập trong nước. Dù không thốt lên thành lời nhưng trong vô thức bàn tay nhỏ của cô hạ xuống ôm lấy bụng dưới của mình.
Động tác của cô gái từ đầu đến cuối đã lọt vào tầm nhìn của người đàn ông. Lục Tử Hạo kề trán mình vào trán của cô, giọng nói khàn đặc.
"Có muốn dễ chịu hơn không?"
Mộng Linh Chi không nghĩ ngợi gì thêm, trực tiếp gật đầu thay cho lời nói.
"Ha, nhóc con, em thật là dễ dụ!"
Người đàn ông dụ dỗ cô gái, ngón tay tách mở cánh hoa ra. Anh dứt khoát áp đôi môi của mình xuống hôn lên đoá hoa đã bung nở vài cánh, đầu lưỡi thon dài không do dự mà viền quanh thịt hoa, sau đó trượt vào bên trong con ngách nhỏ. Do con ngách có kích thước chiều ngang cực kỳ nhỏ, chỉ vào được một chút đã cảm giác được diện tích xung quanh rất chật hẹp, bao nhiêu bức tường đều bị tác động vật lý mà xô lại với nhau, dường như đang ép đẩy vị khách không mời ra khỏi địa bàn của chúng.
"Hưm... Lục Tử Hạo... dừng lại đi... nơi đó... rất bẩn... anh không được..."
Nơi nhạy cảm bị kích thích, cả cơ thể của Mộng Linh Chi ưỡn cong hình cánh cung, hai tay đan vào da đầu của người đàn ông, dùng chút tỉnh táo cuối cùng ra sức đẩy anh ra.
Đối với ý thức phản kháng của cô nàng, Lục Tử Hạo dường như rất thích thú với phản ứng của cơ thể cô. Ra sức tiến sâu đầu lưỡi vào thăm dò những thứ mới lạ bên trong khe suối nhỏ, đi tìm mạch nước ngầm hiếm hoi. Chỉ thao tác vài đường miết lên rồi lại miết xuống, Lục Tử Hạo đã tìm ra điểm yếu của khe suối một cách dễ dàng.
Anh không ngừng tác động vật lý vào viên ngọc hồng hào ở khúc cua, nhẹ nhàng cạ cạ vào đấy vài vòng, sau đó nghiến nhẹ một cái. Ngay lập tức mạch nước ngầm ẩn náu dưới viên ngọc đó bắt đầu lộ diện, theo dòng thượng lưu chảy về phía hạ lưu, hoà vào dòng nước tinh khiết tạo ra độ ngọt ngào khác nhau.
Toàn thân Mộng Linh Chi run rẩy không ngừng, hai tay bấu chặt lấy mái tóc đen tuyền của người đàn ông, phần bụng cong lên, trên mặt drap giường thấm đượm vài giọt nước.
"A... aha..."
Đồng tử của cô co lại, đôi vai giật nảy vài cái.
Vậy là... cô đã bị người đàn ông đưa đến cao trào sao?
Mộng Linh Chi không ngờ cơ thể của mình lại nhạy cảm đến như vậy... thật không thể ngờ rằng...
Lục Tử Hạo mỉm cười một cách ma mị, đưa ngón tay lên quệt đi vệt nước trăng trắng trên khoé môi. Ánh mắt giống như loài dã thú nhìn về phía thành quả mình vừa tạo ra.
"Còn muốn thoải mái hơn nữa không?"
"Ưm... không..."
Đối với cô điều đó thật sự rất đáng sợ!
Lục Tử Hạo đặt vật cứng trước cửa động, cạ cạ vài cái, cảm thấy lối vào đủ trơn ướt liền ấn đầu vật đi vào.
Nhưng thật sự rất khó khăn... để có thể quang minh chính đại xâm nhập thẳng vào khu căn cứ.
Mộng Linh Chi không phòng bị trước sự tấn công của người đàn ông, một cảm giác đau đớt tuột cùng truyền đến mọi cơ quan dây thần kinh, kêu gọi tình dục bên trong cơ thể của cô thức tỉnh.
"A... đau... đau quá..."
Đầu vật cứng chỉ mới nhấp vào được một chút nhưng cũng đủ cảm nhận được thân xác của hai người đang dần dần tìm cơ hội hoà lại làm một.
Hơi thở của Lục Tử Hạo dần trở nên nặng nề, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống, anh đang cố gắng nhìn rõ biểu cảm gương mặt quá đỗi yêu kiều của cô nàng nhưng cuối cùng vẫn không kìm được cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong người mà cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi đang run rẩy bật khóc của cô gái.
Vào giờ phút này, anh không biết phải vỗ về an ủi cô như thế nào để cô vơi đi cảm giác đau đớn khi lần đầu nơi chật hẹp này phải cố nuốt trọn lấy thứ vật to lớn cực đại so với diện thích hạn hẹp của nó.
"Linh Chi, ngoan! Nghe lời anh, mau thả lỏng!"
"Ưm... em không... đau quá!"
Mộng Linh Chi không cầm được nước mắt của mình, hai chân quẫy đạp trong vô vọng.
Nhưng trong mắt của người đàn ông, hành động của Mộng Linh Chi càng kích thích đến cảm giác hưng phấn của anh.
Lục Tử Hạo thở dốc một cách nặng nề, đem vật nam tính từ từ khảm sâu vào bên trong hang động nhỏ, vì thế mà trên vầng trán anh đẫm mồ hôi.
"A a a .... không... không... dừng lại... dừng lại... đau quá..."
Mộng Linh Chi khóc lóc van xin không ngừng, nước mắt rơi như mưa đổ ướt nhoè hai bên khoé mắt, lắc đầu phản kháng.
"Lục Tử Hạo, anh mau ra ngoài đi! Cầu xin anh... em không muốn nữa..."
Tiếng nỉ non than khóc khi ngân cao giọng bỗng chốc trở thành tiếng nức nở mềm mại, rên rỉ dễ nghe lọt vào tai của một con mãnh hổ đã ăn chay mấy chục năm qua.
Điên mất thôi! Một luồng dòng tĩnh điện lạ xuất hiện đỉnh đầu nấm, sau đó lan truyền ra mọi dây thần kinh đang phân bố gần đó. Hệt như một ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, mất kiểm soát mà cháy loang ra khắp tứ phía, làm cho dòng máu tình thú chảy sục sôi khắp mọi cơ quan trong cơ thể của người đàn ông, khao khát tìm một dòng nước mát lạnh để dập tắt đi đám cháy này.
Updated 17 Episodes
Comments
Mou
4 mối tình cũng đào hoa dữ 👽
2023-01-29
4
Linh Linh
h
2022-11-21
0
Ya 🐥
hayy quá điii thoii
2022-11-03
2