Buổi sáng sau khi thức dậy, Tần Hải Lam thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của Cố Triệu Minh. Hơi thở của anh thở nhẹ trên đỉnh đầu cô, hai tay ôm lấy người cô, chân cô bị chân anh đè lên, Hải Lam khó hiểu không biết vì sao lại thành ra như vậy.
Mặc dù đến ngày thứ ba vẫn chưa có làm chuyện vợ chồng thân mật với anh. Tuy nhiên cô cảm thấy hành động này giữa hai người cũng đã khiến cho cô thẹn đỏ hết cả mang tai rồi.
Hải Lam khẽ cựa quậy người, cái tư thế này vẫn là khiến cho cô không quen, muốn thay đổi thân mình để dễ chịu một chút thì lại vô tình làm người nào đó thức giấc.
Ánh mắt anh mở ra, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cô thẹn thùng mở miệng.
" Chào buổi sáng".
Cố Triệu Minh không nói câu nào, đẩy cô sang một bên, liền xuống giường, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi lại thay quần áo, cứ thế xuống lầu, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt ngơ ngác có chút thất thần của cô.
Anh vậy mà không nói lời nào với cô, hai người như vậy còn xa cách hơn cả người dưng nữa.
Lát sau Hải Lam cũng dậy đi xuống lầu, thím Trương nhìn thấy cô mới nói.
" Lát nãy cậu chủ đã đi làm rồi, không kịp ăn sáng nữa, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô chủ, cô chủ có thể dùng bữa rồi".
" Vâng thím cứ để đấy cho cháu, lát nữa cháu sẽ dùng bữa".
Sau khi dùng bữa sáng xong. Hải Lam hẹn Lưu Vân ra ngoài gặp mặt, đã lâu không gặp cô ấy, cũng chưa cùng nhau đi mua sắm.
Kết hôn xong vậy mà chưa thể đi hưởng tuần trăng mật, thật sự là khiến người ta tủi thân muốn khóc.
Đến lúc trưa Lưu Vân lái xe đến chở cô cùng đi mua sắm, hai người đi tới một gian hàng đồ ngủ cao cấp, Lưu Vân gật gù cái cằm, mới quay sang cô bảo.
" Hải Lam, tính cậu vốn dĩ hơi bảo thủ, nên mua nhiều bộ đồ quyến rũ hơn nữa mới có thể chế ngự tên mặt lạnh họ Cố kia, ở đây nhiều mẫu mã, tớ là con gái mà nhìn còn cảm thấy nóng người, đàn ông nhìn vào nhất định chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu, mau lại đây, nhìn cái bộ ren mỏng trong suốt kia, bộ đó rất hợp với cậu đấy".
Hải Lam dù sao cũng da mặt mỏng, nghe xong thì đỏ hết cả mặt, vội ngó nghiêng hai bên xem nhân viên có nghe thấy không, thì thấy nhân viên đang cố bụm miệng cười trộm, Hải Lam vội nói.
" Cậu ấy à, nói to như vậy làm gì, chỉ sợ người khác không nghe thấy hay sao?, cậu thích như vậy thì mua về mặc đi, bộ đồ như vậy làm sao tớ có thể mặc được chứ".
Lưu Vận không thương tiếc đánh bốp lên bả vai Tần Hải Lam một cái, mắng yêu
" Người như cậu, đơn thuần quá, đàn ông sẽ không thích biết chưa, phải mặc những bộ phong tình vạn chủng thế này, nửa che nửa hở, thì mới kích thích được họ, tên mặt lạnh kia nếu là đàn ông khẳng định chắc chắn sẽ không cưỡng lại được. Thế nào, đêm tân hôn trải qua có ổn không? Sao tớ thấy cậu vẫn đi đứng bình thường được vậy, hẳn là tên kia không có năng lực đi?".
Hải Lam ấp úng trả lời: " Thực ra, bọn tớ vẫn chưa có làm gì cả, anh ấy bận rộn công việc, thời gian gần đây cũng rất mệt mỏi, cho nên..." .
Chưa kịp để cho Hải Lam nói xong, Lưu Vận đã ngắt lời.
"Làm sao mà để đến ba ngày vẫn chưa làm chuyện đó, chẳng lẽ tên kia không có hứng thú với phụ nữ, Hải Lam nếu tớ là đàn ông dù tớ có yếu cỡ nào, nếu cưới một cô vợ như cậu về nhất định là ba ngày chỉ ở trên gường thôi. Hắn ta nhất định có vấn đề rồi, ai lại cuồng công việc đến như vậy bao giờ chứ? Cậu thử điều tra xem hắn ta có lén bao nuôi tiểu thịt tươi nào ở bên ngoài không?".
" Thực sự không có đâu, anh ấy bận rộn công việc, thậm chí bọn tớ cũng không thể hưởng tuần trăng mật ngay lúc này nữa mà".
" Tớ đã nói rồi mà, không hưởng tuần trăng mật đã là quá lắm rồi, lại còn không động phòng nữa. Phải thử mới biết được, hắn ta ở trong công ty lâu như vậy cũng không có gần gũi nữ nhân viên nào, tớ thấy rất nghi ngờ".
" Không phải đâu, cậu đừng nói vậy, nếu không tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa".
" Ôi thôi được rồi, hắn ta có cô vợ nhỏ hiểu chuyện thế này, mà không vội chăm sóc cho tốt, tớ nếu là đàn ông khẳng định sẽ đập chậu cướp bông, để cho hắn tiếc nuối mà thôi".
Nói xong Lưu Vận cũng không để ý đến Hải Lam nữa, chạy lại mấy kệ hàng, ngắm nghía hết các bộ nội y quyến rũ, dứt khoát chọn ra vài bộ, nữa cưỡng ép nữa dụ dỗ Hải Lam mua vài bộ về dùng.
Hải Lam ban đầu cũng rất ngại ngùng, tuy nhiên Lưu Vận dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên bảo, dẫn dắt suy nghĩ cô, rồi cô cũng ngần ngại mua hết số đồ mà Lưu Vận đã tư vấn cho.
Sau khi hai người rong chơi cả ngày xong, Lưu Vận lái xe chở Hải Lam về biệt thự. Trước khi Hải Lam bước vào nhà, Lưu Vận còn cố ý nói thêm.
" Hải Lam, tối nay nhất định phải mặc bộ đồ lát nãy tớ chỉ đấy, mà không, ngày nào cũng phải mặc, thay đổi liên tục phong cách biết chưa?"
Hải Lam gật gù cho xong chuyện rồi sau lại ôm túi xách chạy vào nhà, chỉ sợ Lưu Vận lại nói ra cái gì lỡ lời bị người trong biệt thự nghe được.
Vì buổi tối cùng Lưu Vận đã dùng bữa nên cô không xuống lầu ăn tối nữa, thấy quản gia nói rằng cậu chủ đang ăn tối ở nhà ăn, cô cũng chỉ gật đầu đã biết rồi lại trực tiếp đi lên lầu hai, cũng không phát hiện ra người nào đó đang dùng bữa tối ở dưới lầu một với vẻ mặt rất khó chịu.
Tối nay anh xong công việc về nhà tranh thủ dùng bữa, nghe thím Trương nói hai hôm nay cô chủ đều dùng bữa tối một mình, lúc nào cũng mong cậu chủ có thể về sớm, hình như vì không thể cùng cậu chủ ăn cơm, nên vẻ mặt cũng rất tủi thân.
Mặc dù anh không muốn quan tâm cô nhiều, nhưng lại không nghĩ đến cô mới ngày tân hôn thứ ba đã đi chơi bên ngoài đến tối muộn chưa về, không ra dáng phu nhân nhà họ Cố chút nào, lại còn gọi điện cho quản gia báo tối nay sẽ về muộn.
Từ lúc biết cô đi ra ngoài chơi, trong lòng anh đã nổi lên chút cảm giác khó chịu vì cô không có ở nhà. Hải Lam ở trên Lầu mở túi đồ ra, bên trong lôi ra mấy bộ đồ chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn đỏ mặt, nhưng mà đúng như Lưu Vận nói, mấy bộ đồ này cũng quá kích thích thị giác của người khác quá đi.
Updated 44 Episodes
Comments