Tôi Muốn Một Mình Sau Khi Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện Yêu Thích Của Mình
Chapter 0
Hình ảnh lờ mờ dần rõ hơn. Trần nhà xa lạ khiến cô vô thức muốn ngồi dậy nhưng ngay lập tức phải ôm lấy đầu.
Thu
Nằm gục cạnh giường mình, còn mặc đồ hầu gái nữa, chắc thích cosplay nhỉ?
Liếc sang cái chậu nước đặt tạm trên ghế cạnh cô hầu, tay cầm khăn ướt rơi trên chăn.
Thu
Nó đã đắp lên trán mình nhỉ?
Thu
Hừm… giống như mình đã được chăm khá kĩ sau trận ốm vậy…
Thu
A, súp… nhưng nguội rồi… chỗ thuốc này…
Tiếng cửa phòng làm cô giật suýt rớt tim ra ngoài.
Một cậu thanh niên đứng lù lù với tâm trạng tệ hại như muốn phát điên.
Allen
Tỉnh rồi hả? Tốt, dù sao cũng tính đánh thức, vậy cũng đỡ công.
Thu
Ê nhóc, vào phòng người khác mà chẳng biết gõ cửa hả!? Còn đập mạnh nữa chứ, chỉ biết phá à!?
Thu
Vô duyên với bất lịch sự vừa vừa phải thôi chứ!
Allen
Làm như tôi quan tâm ấy, bà già.
Một con dao nhỏ đột nhiên bay ra cắm chặt xuống ngay dưới chân Allen.
Asha
Nếu cậu chủ muốn chơi thì hôm nay ngài phải đi một mình rồi. Tôi rất tiếc.
Con dao đáng lẽ không thể cắm được xuống nền đá chỉ bằng lực phóng thông thường, Thu đang rùng mình khi cô hầu có thể làm được việc đó.
Người hầu bước đến cúi đầu xuống nhặt con dao, Allen bỗng chốc lùi lại.
Asha
Nếu cậu chủ muốn ở đây thì xin cậu hãy giữ trật tự, được chứ?
Asha
Tiểu thư, người nên ở yên đó cho đến khi khỏi khẳn. Người có muốn ít sữa nóng không?
Asha
Chắc người đói rồi. Tôi sẽ đi lấy bữa sáng. Và… cả hai sẽ trò chuyện một cách vui vẻ trong lúc tôi đi chứ?
Allen
Cho em xin lỗi ạ, lần sau em sẽ cẩn thận.
Thu
Em cũng xin lỗi… chị cứ đi đi ạ.
Cho đến khi Asha đi hẳn, Allen mới bắt đầu cử động trở lại.
Thu
Đáng sợ quá… thật không dám ho he gì luôn.
Allen
Em vẫn nhớ lúc đầu gặp chị ấy có như thế đâu, thời gian cũng thật đáng sợ.
Thu
Ồ, chị ấy như nào thế?
Allen
Hử? Chị không nhớ hả? Khi chúng ta vẫn còn là hai đứa lang thang và sống nhờ nhà chị ấy đó?
Thu
Cái gì? Tôi? Sống lang thang? Với cậu nhóc? Ở nhờ? Gì vậy???
Allen
Chúng ta từng là trẻ mồ côi cho đến khi được nhận nuôi sống cùng với chú John, dì Anna và Asha.
Allen
Bị đập đầu xong là lú rồi hả?
Thu
Quen quen, nhưng đó là câu chuyện tôi nghe ở đâu rồi thì phải? Mà tôi cũng có biết cậu đâu? Làm như thân lắm?
Thu
Còn nữa, đây là đâu thế?
Allen
Đợi chút, đi tí về ngay…
Asha
Tôi về rồi này, hai người lại cãi nhau nữa hả? Tôi vừa thấy cậu Allen chạy ngang qua.
Thu
A, sữa nóng! Có cháo nữa! Cảm ơn chị!
Thu chạy ngay đến bê giúp khay đồ ăn.
Asha
Khoan… chờ… người cứ ngồi đó rồi tôi mang qua cho.
Thu
Chị mất công đưa đến tận phòng rồi, để em. A, em đói rồi.
Thu đi đến ngay ghế, ngồi xuống rồi múc lia lịa từng miếng cháo vào miệng.
Sau đó cầm cốc sữa tu uống hết một hơi.
Asha
Hôm nay tôi sẽ tạm bỏ qua về các phép tắc hành xử nhưng lần sau người không được thế nữa đâu. Haiz…
Thu
Không, để em dọn cho, chỗ rửa bát ở đâu ạ?
Asha
Tôi không để người giành việc của người hầu đâu. Người cứ nghỉ đi.
Allen giật lấy cái khay đưa cho Asha.
Allen
Em có chuyện cần xin ít phút trao đổi với Ellen.
Asha
À, tôi hiểu, xin lỗi cho thấy một người đã tự biết thừa nhận cái sai của mình, trẻ ngoan nên thế. Tiểu thư! Người cũng cần nhận lỗi đó! Sớm làm lành với nhau nha!
Thu
Hử? Hình như nãy chị ấy có nói mình với nó cãi nhau nhỉ? Làm gì có ta?
Allen
Ồ, để chị ấy nghĩ như thế cũng được.
Allen nhắm mắt cụng đầu vào Thu. Mặc dù đó là một cậu bé, cô cũng nhận thức được rằng em ấy rất đẹp, sau này chắc chắn là soái ca. Bản thân cô không có cơ chế cưỡng lại cái đẹp, hoàn toàn không phản kháng được cậu bé dù có phần bất lịch sự.
Và đây là những gì cô nghĩ trong đầu:
Thu
Mặt nhỏ cùng nét thanh tú, mình không giỏi văn miêu tả, nhưng em ấy quả thực rất đẹp…
Thu
Sao con trai mà lông mi cũng dài thế?
Thu
Không, bình tĩnh, em ấy còn là trẻ con, mình không có ý nghĩ nào hết. Không có!
Thu
Tỉnh táo lại ngay, con đĩ đen tối này!
Đẩy Allen ra, trái tim cô vẫn còn đập loạn. Không cần chạm vào má mình cô vẫn nhận thấy má mình nóng đỏ hết rồi.
Allen
Hừm, không phải quỷ, cũng không phải ma vương, không phải thần, từng là con người, chắc vậy, nhưng thế giới đó lạ như trong một cuốn truyện vậy.
Ellen
Rắc rối quá đó, nhưng tóm lại đây là thứ mà mấy tên cuồng tín đó thờ hả? Không tin nổi luôn đó.
Tiếng nói vang từ sau lưng khiến Thu quay người lại.
Một cô bé với cơ thể trong suốt mờ ảo, có thể nhìn xuyên qua bên kia. Chân thì lơ lửng sát đất nhưng không chạm đất.
Ellen
Ờ… chắc cũng có thể gọi là ma, nhưng tôi chưa hẳn chết mà.
Ellen
Ngưng đi lòng vòng quanh tôi lại, tôi không cảm thấy chóng mặt nhưng tôi cũng biết rối đấy.
Thu đang dùng tay chạm vào Ellen.
Thu
Xuyên qua thật này, he he…
Allen kéo gáy nhấc Thu từ phía sau.
Cặp sinh đôi suy ngẫm nhìn nhau.
Thu
Nếu là tí nữa phải gặp bá tước với đoàn kỵ sĩ để lấy lời khai thì tôi có thể làm được, dù sao tôi cũng hiểu rõ tình hình.
Thu
Khi thức dậy tôi để ý cơ thể mình có nhỏ đi với chiều cao không đúng lắm như đã nhớ. Tôi có xem qua mặt mình phản chiếu qua ly sữa vừa nãy lúc chuẩn bị uống. Và từ những gì mà Allen nói lại trùng hợp một cách đáng ngạc nhiên với cốt truyện mà tôi biết. Chà, định đoán mò coi thử, nhìn biểu cảm hai người thì có lẽ tôi đúng rồi.
Allen trợn mắt ngạc nhiên, còn Ellen đang nhìn với sự hoài nghi.
Ellen
Trái ngược với hành động và biểu cảm ngây thơ và tăng động, cô có vẻ còn khá thích đoán mò nhỉ?
Ellen
Và cô đoán đúng rồi đấy.
Ellen
Nhưng cốt truyện… cái đó có nghĩa gì?
Thu
Đừng lo, có thể không hoàn hảo nhưng tôi tin mình giả vờ tốt nếu được nhắc bài. Trong khoản bắt chước thì tôi cũng khá giỏi đấy.
Thu
Không phải cậu đã biết khi nhìn vào kí ức của tôi sao?
Allen
Một phần… nhưng không rõ lắm, cô đẩy tôi ra giữa chừng. Hơn nữa những điều cô không muốn cho người khác biết thì tôi không thể nhìn được.
Thu
Ra thế… lúc viết lên cuốn truyện này thì mọi khái niệm tôi đều để rất chung chung. Mọi sự vô lý, thiếu sót đều được bù đắp bằng cách này hay cách khác?
Ellen
Có nên thủ tiêu không? Allen?
Thu
Không, đừng manh động mà. Tôi không có ý xấu, ít nhất là tôi đứng về mấy người.
Ánh mắt suy tính đang đổ dồn về phía Thu.
Thu
Hức, vẫn chưa có cách đưa Ellen về thân xác này, hai người thủ tiêu tôi là tiêu luôn cả cái xác này đấy nhá. Hơn nữa tí nữa phải nhờ tôi đó.
Thu
Tuyệt đối không nghĩ bậy đâu.
Thu
Mới có 13 tuổi mà đã nghĩ đến chuyện giết một người không quen biết, còn nhân tính không?
Ellen
Cô nghĩ chúng tôi có?
Allen
Có lẽ không phải giờ, đành vậy thôi, Ellen.
Allen
Không thể tin tất cả những gì cô nói được.
Ellen
Chúng tôi cần có thời gian xem xét, chắc là tuỳ thái độ của cô?
Thu
Không, cái nụ cười âm mưu đó thì chỉ hai người vui thôi… dừng lại…
Thu
Khoan, cứ vậy mà xách kéo lê tôi đi hả? Tôi lớn tuổi hơn cậu và đang trong hình dáng chị cậu đấy, cậu không thể đối xử với con gái như thế được… bỏ ra. Ngạt thở.
Allen
Vậy trói rồi kéo đi ha?
Thu
Không, cái đó còn tệ hơn, người tôi sẽ bị mài xuống nền đến nóng đỏ mất. Thả ra…
Allen
Chắc là túm tóc lôi đi thôi nhỉ?
Thu
Cái nết đã chó gặm mà suy nghĩ còn bạo lực, cậu không có cách nào bình thường hơn như nắm tay rồi dắt đi à? Mà cậu không kéo tôi cũng đi cùng đến mà!?
Ellen
Đồ giả nên biết điều đi.
Ellen
Allen, em tính giết cô ta hả?
Ellen
Cô mà chết thì càng tiện cho tôi, tôi có thể thử nhập lại vào, mất chút thời gian để chữa mấy vết thương sau khi giết cô nữa, cách này cũng đáng để thử.
Allen
Rồi… cái này quen tai hơn này.
Thu
Không hiểu mấy người nói gì hết, bỏ ra đi!
Thu đang dần bất lực buông xuôi và đôi mắt nhìn vào tương lai xa xăm.
Comments