Chap 3
Đinh Trình Hâm khóc lóc la hét suốt cả buổi, cậu vì mất quá nhiều sức mà mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà. Cậu không muốn ở nơi này, cậu chỉ muốn về nhà và bên cạnh Lục Ngạn thôi. Đinh Trình Hâm tưởng rằng hắn đã suy nghĩ thông suốt và chúc phúc cho cậu, đâu có ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy trước mặt bao nhiêu người.
Cậu bây giờ rất rất ghét hắn.
-------------------------
Đến tối bác giúp việc lại mở khóa để mang đồ ăn vào cho cậu, dù sao cũng không quen, Đinh Trình Hâm có chút lo lắng lùi về sau.
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Cháu không phải sợ, ta chỉ mang bữa tối thôi mà
Nghe vậy cậu mới đỡ lo, nhìn mặt bác ấy khá hiền lành, không giống sẽ hại cậu.
Đinh Trình Hâm
Cháu không ăn đâu
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Phải ăn chứ, đêm cháu sẽ đói đấy
Thấy Đinh im lặng, bác giúp việc nói thêm.
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Đến lúc cậu Mã về con thì không sao, nhưng ta sẽ bị đuổi việc mất
Nói xong bác giúp việc liền ra ngoài, đương nhiên cửa cũng sẽ bị khóa. Đinh Trình Hâm nhìn vào đồ ăn trên bàn, cuối cùng vẫn dứt khoát không động một miếng. Bác giúp việc là người ở đây, hẳn là đâu đến mức đuổi việc.
Tận chín giờ Mã Gia Kỳ mới trở về, câu đầu tiên hắn hỏi vẫn là liên quan đến cậu.
Mã Gia Kỳ
Bác ơi, Trình Hâm đã ăn tối chưa
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Tôi đã mang lên phòng cho cậu ấy từ lâu rồi, còn cậu ấy có ăn không thì tôi cũng không biết
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi đi lên phòng cậu xem sao. Vừa mở cửa, hắn đi vào đã thấy Đinh Trình Hâm nằm dưới sàn nhà ngủ, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, cậu chưa động miếng nào cả. Rõ ràng là giường vừa to vừa êm mà sao cậu lại không nằm, nằm dưới sàn lạnh như vậy ốm thì sao.
Hắn bế cậu nằm lên giường, bác giúp việc lại mang đồ ăn để chút nữa hâm nóng. Mã Gia Kỳ vừa mới giải quyết công việc, hắn rất mệt nên cũng chẳng muốn nói nhiều, chứ bình thường là bác giúp việc một là bị hắn đổi trong phút mốt luôn rồi.
Hắn về phòng tắm rửa, thay quần áo, sau đó lại mang laptop sang phòng cậu để là việc. Vì hồi nãy cậu nằm dưới sàn, lại còn mặc áo mỏng manh, hắn sợ cậu sẽ bị ốm nên quyết định ngồi đây canh.
Mã Gia Kỳ ngồi xuống ra bàn ghế ở cuối giường để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của Đinh Trình Hâm. Mỗi lần cậu cựa quậy hắn lại ngẩng đầu ra nhìn, thi thoảng lại ra xem cậu có bị sao hay không.
Mãi đến mười hai giờ đêm, hắn đang ngồi trước máy tính, liếc mắt ra phía giường thấy cậu kéo chăn đắp qua đầu, hôm nay đâu có lạnh, trong phòng còn đang bật điều hòa kia mà, hắn cứ nhìn cậu chằm chằm, nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm gì đó, Mã Gia Kỳ đứng lên đi tới bên cạnh kéo chăn ra. Hắn thấy toàn thân cậu toát mồ hôi, áo đang mặc đã ướt một mảng lớn, sờ lên trán cậu liền thấy rất nóng, nhưng miệng lại luôn kêu lạnh.
Hắn tắt điều hòa rồi mở cửa ra, hắn vào trong nhà tắm lấy khăn ướt để đắp lên trán cho cậu, vốn định chỉnh nước thì hắn phát hiện, sao nước lại sang bên lạnh thế này, phòng tắm này là để cho cậu dùng riêng, chỉ một mình cậu dùng phòng tắm này, đáng ra nó phải là nước nóng.
Hắn làm ướt khăn rồi ra ngoài đắp lên trán cho cậu, mở tủ quần áo lấy bộ đồ rồng rãi, đôi tay thoăn thoắt thay cho Đinh Trình Hâm.
Hắn hiểu rồi, là do cậu tắm nước lạnh nên mới bị như vậy. Mã Gia Kỳ gọi bác giúp việc đi nấu cháo, vì cậu chưa ăn gì nên hắn cũng chẳng dám cho cậu uống thuốc. Bác sĩ riêng thì gọi mãi chẳng thấy nghe, hắn bực mình ném điện thoại sang một bên. Mã Gia Kỳ ngồi lên giường, giây tiếp theo hắn ôm cậu vào lòng, hắn tựa lưng vào thành giường, Đinh Trình Hâm ngồi trong lòng hắn, đôi tay lớn xoa nhẹ cái đầu tròn tròn.
Cậu vẫn chưa hạ sốt tí nào, Mã Gia Kỳ lo lắng, thấp thỏm nãy giờ chưa yên. Hắn nghĩ nếu một lúc nữa mà cậu không hạ sốt thì hắn sẽ đưa cậu tới bệnh viện. Cũng may khoảng ba mươi phút sau Đinh Trình Hâm cuối cùng đã hạ sốt một chút rồi, lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ đi.
Cậu đã hết chảy mồ hôi, hiện tại đã ngủ ngon, đang bị ốm nên đương nhiên cơ thể sẽ không thoải mái, nhưng cậu ngủ ngon và hạ sốt là đã tốt lắm rồi. Bác giúp viếc thấy vậy ngỏ ý chăm sóc cậu thay cho hắn để hắn đi ngủ, đã muộn lắm rồi, ngày mai hắn còn phải đến tập đoàn nữa.
Dù là rất mệt, mắt của hắn vì tiếp xúc với máy tính nhiều, lại cộng thêm thức khuya nên bây giờ vừa cay vừa nhức mỏi. Tuy vậy, hắn vẫn cứ ngồi chăm cậu đến ba, bốn giờ sáng. Lúc đó hắn đã mệt, Đinh Trình Hâm đã đỡ nhiều, Mã Gia Kỳ tựa cằm vào đầu cậu ngủ lúc nào chẳng hay.
Đến sáu giờ kém, hắn lại tỉnh dậy theo thói quen hàng ngày. Mã Gia Kỳ đặt cậu nằm xuống giường, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài không phát ra một tiếng động. Hai mắt hắn xuất hiện quầng thâm, cũng phải vì hắn mới ngủ chưa đầy hai tiếng.
Mã Gia Kỳ
Chút nữa Trình Hâm dậy, bác nhớ hâm nóng lại cháo cho em ấy ăn, phải đứng ở canh, có chuyện gì thì gọi cho tôi
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Vâng, cậu chủ
Hắn thay đồ rồi lại như mọi ngày đi đến tập đoàn. Tám giờ hơn Đinh Trình Hâm mới bắt đầu tỉnh dậy, đúng lúc bác giúp việc đi vào.
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Cháu tỉnh rồi hả
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Để bác mang cháo vào cho, cháu tự vệ sinh cá nhân được chứ
Cậu gật đầu trả lời, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Cậu xong thì bát cháo nóng hổi cũng được bưng vào.
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Mau ăn đi
Từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa có gì vào bụng cả, nói không đói thì là nói dối, định nhịn nhưng mà đói quá cậu chịu đâu có nổi, với lại phải khỏe thì mới trốn khỏi đây được. Đinh Trình Hâm cầm thìa bắt đầu vừa thổi vừa ăn.
Bác giúp việc thầm chụp ảnh gửi cho hắn. Mã Gia Kỳ đang họp thấy điện thoại trong túi quần rung nhẹ, hắn mở ra thấy hình ảnh cậu đang ăn ngon lành, sắc mặt đã hồng hào rồi, hắn cũng yên tâm tiếp tục công việc.
Vì tỉnh dậy thấy mỗi bác giúp việc nên cậu nghĩ rằng người chăm mình là bác ấy, đêm qua cậu nửa tỉnh nửa mơ, chẳng biết thứ mình nhìn thấy là thật hay giả. Hiện tại hắn lại bị cậu trách là rõ ràng hắn mang cậu về mà cậu bị bệnh hắn lại không chăm, không quan tâm, trong căn nhà này người tốt nhất với cậu là bác ấy.
Hắn đang làm thì có người đi vào mà không thèm gõ cửa, hắn cau mày ngước lên nhìn xem là ai, cuối cùng nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia. Mã Gia Kỳ phẫn nộ cầm tập hồ sơ bên cạnh phi thẳng vào vào người kia.
Nghiêm Hạo Tường
Ui đau, mày điên à
Mã Gia Kỳ
Tại sao tao gọi mày không bắt máy
Nghiêm Hạo Tường
Hả, gọi bao giờ
Đến lúc hắn định ra đánh cho thì Nghiêm Hạo Tường xin kịp.
Nghiêm Hạo Tường
Hôm qua tao bận
Nghiêm Hạo Tường
Hôm qua tao kiếm được em gái ngon lắm
Hắn nghe xong liền sôi máu đập vào đầu Nghiêm Hạo Tường mấy cái.
Nghiêm Hạo Tường
Thôi thôi, tao biết lỗi rồi, mà mày gọi có chuyện gì
Mã Gia Kỳ
Trình Hâm ốm đêm qua, tao gọi mày mà mày....
Nghiêm Hạo Tường
Thế bây giờ tao tới khám
Mã Gia Kỳ
Khỏi rồi còn khám cái gì, đợi mày đến khám thì tao thà mang em ấy tới bệnh viện còn hơn
Buổi trưa hắn ở Mã thị, đến tối hắn mới về. Vào nhà thấy cậu đang ăn cùng bác giúp việc, nhìn thấy hắn cậu liền dập tắt nụ cười.
Mai Tuyết ( Giúp việc )
Cậu ăn chưa, để tôi...
Mã Gia Kỳ
Cháu ăn rồi, hai người ăn đi
Mã Gia Kỳ nói xong liền quay lưng đi lên phòng, hắn thấy phản ứng của cậu khi thấy hắn về giống như thấy kẻ thù vậy. Hắn thở dài lấy quần áo đi tắm.
Hắn nói dối là đã ăn rồi, chứ thật ra là chẳng có gì trong bụng, từ sáng đến lúc đi về, hắn chỉ uống hai cốc cà phê. Vì sợ cậu khó chịu nên hắn mới lên phòng.
Tắm xong hắn lại ngồi vào bàn làm việc, khi Đinh Trình Hâm và bác giúp việc đã ăn xong và đi nghỉ ngơi, lúc này hắn mới xuống bếp nấu mì ăn cho nhanh. Nửa đêm rồi chứ chẳng sớm gì, nhưng hắn bắt buộc phải ăn để uống thuốc, Mã Gia Kỳ bị bệnh dạ dày được một thời gian rồi, mấy ngày nay hắn lại bị đau vì ăn uống không điều độ, bận quá cũng chẳng nhớ gì đến thuốc.
Hắn uống thuốc xong lại ngồi làm việc tiếp đến một giờ. Mã Gia Kỳ sang phòng cậu thấy chăn bị cậu đạp ra cuối giường, hắn đi tới đắp lại cho cậu. Hôn nhẹ lên cái má bánh bao mềm mại, sau đó mới tiếc nuối rời đi.
Comments
tui là 300 tệ :)))
v Hạ Nhi là của iemmmm 🤩
2024-08-08
1
Con cá béo của OTP:)🐡
Cái tính đào hoa này là nên bỏ sớm anh nhé:)
2023-03-19
4
meme
tui nghĩ TG viết tiểu thuyết thì hơn đó, lời thoại ít quá
2023-03-11
0