[ĐN Lookism] Tiểu Thư, Nay Em Đã Đi Đâu
Chương 2
"Này đồ khốn, cứ nằm ở đấy như một con cún nhé."
"Gì tao thua thằng Lee Jin Sung đó nên mày sẽ là đứa chịu tội!"
Seong Yohan [Johan - 15]
[Phụt!!!]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
[Khều khều]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
Này.
Tên học sinh đấy, một phát, ăn ngay chưởng của Jin Sung.
Seong Yohan [Johan - 15]
"…"
Seong Yohan [Johan - 15]
[Bần thần ngồi khuỵ xuống]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
Ê—
Seong Yohan [Johan - 15]
[Đẩy Jin Sung tránh ra xa và chạy đi]
Lúc đấy, Yohan, thấy được ánh mắt của Mi Jin, chỉ là của Mi Jin.
Anniel [15]
[Đứng dựa vào cửa sổ từ trên cao nhìn xuống]
Seong Yohan [Johan - 15]
"Cô ấy đã thấy, cô ấy đã thấy!!”
Seong Yohan [Johan - 15]
"Thấy tất cả!"
Vậy mà vòng tay buộc chặt lại làm gì chứ, chả có nghĩa lí gì cả, bảo vệ Mi Jin gì chứ.
Sau khi cậu ấy chạy vụt đi mất tăm, cô mới xoay người, bóng dáng hút mất. Bỏ lại những kẻ ngơ người ngác, tất cả chỉ là mấy lời tự mình thề ước rồi đâm ra chẳng thực hiện được.
Người Nam Triều Tiên, Anniel nghĩ, ai cũng ngu ngốc như mấy tên này sao?
Kim Mi Jin [Mira - 15]
[Chớp mắt]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
[Nhìn theo]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
"Bị gì vậy trời."
Kim Mi Jin [Mira - 15]
[Chạm vào vai]
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Này, Anniel, dạo này cậu—
Kim Mi Jin [Mira - 15]
—sao không thấy nói chuyện với…bọn mình.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
[Ngơ ngác nhìn]
Anniel [15]
[Tránh rồi lảng đi chỗ khác]
Mi Jin ngơ ngác, dạo gần đây, Anniel càng ngày càng đẹp, đúng không…?
Từ lúc quen sự kiện lúc nhỏ tới giờ, Anniel sau đó vài tháng cũng về cùng ba ba cô bé, bén vài năm sau đó, tức là năm lên lớp bốn thì bọn họ gặp lại nhau đến giờ.
Jin Seong thì chẳng có nhớ ai với nhớ ai cả, còn lại chỉ mình Mi Jin, nhớ đến cô.
Từ lúc đi đến Hàn Quốc tức Nam Triều Tiên, Anniel chẳng hề tiếp xúc với tụi cô một chút nào cả.
Đến nói chuyện cũng lảng đi nơi khác, đến đi lại gần định bắt chuyện thì cậu ấy trừng mắt rồi đi. Mi Jin thật ảo não, vì cái gì Anniel thành ra như vậy.
Lên cấp hai, càng nhiều người để ý đến cô bé hơn. Một lúc, càng nhiều.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
"…"
Anniel [15]
Có đi theo tôi nữa.
Lee Jin Seong [Zack - 15]
Cái con nhỏ này.
Lee Jin Seong [Zack - 15]
Lee Jin Seong [Zack - 15]
[Mở to mắt]
Anniel [15]
Làm ơn, hãy tránh ra chỗ khác.
Vai cô bé va chạm mạnh với Jin Sung tạo ra tiếng.
Mi Jin đứng bần thần, lúc đấy, khi thốt xong lời nói. Chẳng còn ai quan tâm đến ai nữa.
Lúc đấy, chính là lần đầu tiên, Lee Jin Seong, bắt đầu chú ý đến ai đó, ngoài Mi Jin mà cậu ấy thích ra.
Cuộc trò chuyện của họ, từ lâu đã có được người nghe lấy, Yohan từ đấy, đổi hướng dần chú ý đến Anniel.
Ngoài cô bé Mi Jin từ nhỏ mình thầm thích.
Seong Yohan [Johan - 15]
Con về rồi ạ.
Không phải đón chào bằng những lời lẽ yêu thương như ngày xưa, mẹ của cậu, bà ấy giờ đã khác. Khác hơn xưa nhiều.
"Thằng quỷ này!! Còn không mau cầu nguyện!?"
Seong Yohan [Johan - 15]
"Mẹ."
Seong Yohan [Johan - 15]
"…"
"Tao chọt lỗ đít mày chết bây giờ, đồ thằng khốn nghe lời Sa Tan, mày phản bội lại Chúa."
"Chúa, Thánh cẩu Pungsan trừng phạt mày.”
Yohan mệt mỏi, ngày ngày nhìn mẹ mình như vậy. Đều càng một ngày bị phá hủy đi.
Không còn, là người mẹ cậu biết lúc nhỏ.
Nhưng hằng ngày cậu đều đều đặn cầu nguyện mà?
Nhưng cậu và mẹ đều tin vào Chúa mà?
Càng ngày, lòng tin của mẹ như một cơn nghiện nên Chúa mới bỏ rơi mẹ con Yohan.
"666 người, tao là người được chọn mà!?"
"Tao chính là người được chọn."
Seong Yohan [Johan - 15]
"Có lẽ…"
Mẹ con tôi đang gặp báo ứng.
Nhìn chẳng khác gì một người đàn bà điên, chẳng khác gì một người bị tâm thần. Nhưng đức tin của cô ấy là Chúa, luôn trung thành với Chúa. Luôn trung thành với Pungsan.
"Vị thánh độc nhất chân chính. Thánh cẩu Pungsan của chúng ta."
Seong Yohan [Johan - 15]
Con về rồi…
Kim Mi Jin [Mira - 15]
A, cậu về rồi sao?
Người đàn bà áo trắng, ngồi thẩn trên ghế, Yohan hoảng hốt, lỡ bà ấy sẽ nhào lên giống như hôm qua rồi sao?!
Khác với tưởng tượng cậu thấy.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
[Mỉm cười]
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Tớ tới chơi, lâu quá rồi không đến đây.
"Mi Jin, lâu rồi không gặp cháu, mừng ghê á."
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Vâng ạ, lâu rồi, cháu cũng vậy. Nhưng không nghĩ nhà thờ đã dời đi như vậy đâu.
Seong Yohan [Johan - 15]
[Mở to mắt ngạc nhiên]
"Còn Jin Seong và cô bé…"
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Anniel ạ.
"Đúng rồi, Anniel, cô bé đấy hồi nhỏ cũng thường đến đây lắm mà."
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Ha ha…
Kim Mi Jin [Mira - 15]
[Đổ mồ hôi]
Kim Mi Jin [Mira - 15]
"Anni…"
Anniel [15]
Làm ơn tránh xa chỗ khác!
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Anni à…
Anniel [15]
Đừng có gọi tên tôi nữa.
Giờ chẳng còn cơ hội nào để nói chuyện với cậu ấy nữa rồi.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Cậu ấy nói bận học.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Sáng trưa chiều tối đều bận đi học cả.
"Dì cũng mong gặp con bé quá."
Seong Yohan [Johan - 15]
"Mẹ như biến thành một người khác!"
Không phải là một người nghiện cuồng giáo, cái cuồng giáo quái đản đó mà mẹ đã theo.
Bấp bênh giữa cây cầu lựa chọn.
Một là đức tin của Chúa, của thánh.
Một là….sự ghẻ lạnh của Chúa và thánh cẩu, khiến ta trở về nơi vốn có.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Yohan về rồi nên cháu cũng đi đây ạ.
"Lần sau lại đến chơi nhé."
Kim Mi Jin [Mira - 15]
Vâng.
Văn phòng tối, những đồ dụng cụ của làm tóc được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Người phụ nữ áo trắng ngồi bần thần. Con người này nhìn như chưa có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua cả. Không phải là mụ điên cuồng tín.
Seong Yohan [Johan - 15]
Ơ mẹ…mẹ không sao chứ.
Seong Yohan [Johan - 15]
[Đổ mồ hôi]
"Đương nhiên, cuối cùng thì…mẹ cũng đã nhận được lời mời kêu gọi rồi."
Trên con đường dài, bóng cô gái cứ đi.
Kim Mi Jin [Mira - 15]
"Anni."
Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.
Lee Jin Seong [Zack - 15]
"…"
Lee Jin Seong [Zack - 15]
"Trước đây nó có như vậy không?"
Jin Seong, không biết rằng. Cậu chỉ, để ý tới mỗi cô gái kia chứ không hề ngó lấy một lần tới cô gái còn lại.
Comments