Mạt Thế Chi Trọng Sinh Làm Lại Từ Đầu
Chương 1: Trước khi trọng sinh
Năm xxxx.
Trên con đường cái, những toà kiến trúc cao tầng đã từng hoa lệ làm sao nhưng bây giời chỉ còn một đống phế tích xiêu vẹo, trên đường xe hơi bị đâm ngổn ngang, những cái xác chết bốc mùi thối rữa, nằm rải rác trên mặt đất. Và những con quạ đen có cặp mắt màu đỏ quỷ dịp, chúng quây quanh những cái xác chết để ăn thịt thối bên trên, côn trùng biến dị thì bò lút nhúc trên những miếng thịt thối rữa như đang thưởng thức một bửa đại tiệt.
Khoảng chừng giữa trưa, cái nóng của mặt trời tỏa ra như muốn đốt hết thẩy những thứ mà nó đi qua, kết hợp với mùi của những cái xác đang thối rữa, nếu cái này ở 5 măn trước thì nó cũng đủ làm một người ngất xíu ngay lập tức.
Nhưng bây giờ là tận thế, thế giới của sự chết chóc cũng chỉ có thể thích ứng với nó nếu không làm được thì chỉ có con đường chết.
Mạt thế 5 năm, trưa tới 30% người trên thế giới may mắn được sống sót, trong đó chiếm đa số là người thường. Một bộ phận người may mắn được cường hoá cơ thể như thị giác, sức mạnh, thính giác,... Còn một loại người được trời ưu ái vừa được cơ thể cường hoá vừa có sức mạnh siêu nhiên họ được xưng là dị năng giả. Họ cùng hợp sức với nhau tạo thành những toà thành trì ngăn chặn tan thi.
Ở một thành trì nọ.
Trong một căn phòng tối đen, có tiếng bước chân và tiếng giày ma sát mặt đất không đồng đều. Tiếng ma sát ấy dừng lại trước một chiếc lồng sắt, bên trong có một người đàn ông bị trối trên cái ghế tay chân lộ ra bên ngoài loan lỗ vết hương dưới đôi chân là hai con dao bị ghim sâu vào bắp chân, máu nương theo miệng vết thương chảy xuống đất tạo thành một vũng máu lớn.
Khoảng 5-6 gã đàn ông bước ra từ bóng tối đứng trước chiếc lòng sắt.
Người đàn ông bị trối trên ghế nghe tiếng bước chân thì ngẩn đầu lên.
Lục Li
ha *cười* tao tưởng là ai thì ra là mầy * ánh mắt lạnh lẽo, tối tâm*.
Lục Viễn Ninh
Chậc nhìn xem bộ dáng người không ra người, chó không ra chó này là ai đây* bộ dạng ghét bỏ*
Lục Viễn Ninh
A~ quên mất đây không phải là anh trai thân yêu của tôi đây ư*cười giả tạo*
Lục Li
Mày thôi diễn cái bộ mặt giả tạo đó đi. Nhìn mà muốn ói* nỡ nụ cười khinh bỉ*
Lục Viễn Ninh
Hừ tao cũng không chấp nhất với người sấp chết.
Lục Viễn Ninh
À trước khi mày chết tao sẽ nói cho mày biết một bí mật.*cười tươi*
Lục Viễn Ninh
Mày còn nhớ sợi dây chuyền của mẹ mày không.
Nghe hắn nhắc tới sợi dây chuyền của mẹ mình cậu không nhịn được kích động. Mắt cậu đột nhiên biến thành màu đỏ, cả gương mặt như tu la bước ra từ địa ngục. Cậu gầm lên.
Lục Li
Thì ra là mày. Mày đã lấy nó đúng không. Thằng chó chết mày đừng để tao thoát ra tao mà thoát được mày đừng nghỉ chết được toàn thây.*phẩn nộ*
Comments
Akira 71060
bạn ơi mình nghĩ là bạn nên tới khúc chấm hoặc xuống hàng thì qua câu khác chứ đùng một hàng dài như vậy nhìn nó nản lắm ấy
2023-02-04
0