[Lichaeng] Nàng Hầu Và Tên Hống Hách
Chap 2
Cô bước vào nơi cư ngụ cùng với người bên cạnh
Cô đi trước, người đó đi theo sau
( Nhiều hầu )
1: Ngài La * cúi đầu *
Lalisa Manoban ( Cô )
* lướt ngang qua *
Andrew ( trợ thủ của cô )
* đi theo sau cô *
Nhìn Andrew trông có vẻ thư sinh nhưng đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cậu là trợ thủ đắc lực của cô, rất giỏi về các ngành IT và võ nghệ cao cường
( Nhiều hầu )
2: * thấy cô + cúi đầu * dạ… chào ngài
Lalisa Manoban ( Cô )
* ngẩng cao đầu mà đi ngang qua *
Bọn hầu thấy cô đi vào liền dừng hành động dọn dẹp mà nghiêm mình chào cô
Aboli ( hầu )
Ng… ngài La * cúi đầu *
Aboli ( hầu )
“Sắp rồi… ngài ấy sắp đi tới mình rồi” * bồi hồi *
Aboli vừa vui nhưng cũng vừa run sợ và hồi hộp khi cô sắp sửa đi tới
Bởi lẽ Aboli đã thích thầm cô từ khi cô về nước
Lalisa Manoban ( Cô )
* đi đến trước mặt Aboli *
Đôi mắt cô lạnh lẽo, chán ghét nhìn người trước mặt
Aboli ( hầu )
* run * “tim mình đập nhanh quá”
Aboli vẫn cúi gầm mặt xuống đất mà không dám ngước nhìn cô
Lalisa Manoban ( Cô )
Tránh đường !
Aboli ( hầu )
A… d… dạ * luống cuống *
Aboli cuống quýt, đứng nép sang một bên để nhường lối cho cô
Sở dĩ cô đi về hướng Aboli là vì cô ấy đang đứng lau dọn tại lối cô muốn đi xuống hầm rượu
Lalisa Manoban ( Cô )
Vướng chân !
Cô lườm nguýt Aboli rồi bỏ đi theo lối dẫn xuống căn hầm
Aboli ( hầu )
… * đượm buồn *
Cô đang đi thì bỗng nghe tiếng của một cậu nhóc khiến cô phải chú ý đến
Cậu nhóc khoảng chừng 10 tuổi mà giựt nhè nhẹ góc váy của nữ hầu kia đang dọn dẹp
Park Leon
Chị… chị ơi chị…
Bianca ( hầu )
Hửm, nhóc sao thế ? * nhìn xuống *
Park Leon
Chị có thấy chị hai của Leon đâu hong ạ ?
Bianca ( hầu )
* ngồi xuống cho bằng nhóc *
Bianca ( hầu )
Em tìm chị Chaeyoung hả ?
Bianca ( hầu )
Tiếc cho nhóc rồi, từ chiều đến giờ chị không thấy chị hai của nhóc đâu hết
Bianca ( hầu )
Ay nè… !! Nhóc… * bối rối *
Park Leon
Leon tìm chị hai từ chiều đến giờ hong thấy… hic … * quẹt nước mắt *
Park Leon
Chị hai… hic… đi bỏ Leon * thút thít *
Bianca ( hầu )
N… nè… không có đâu * xua tay *
Bianca ( hầu )
Chắc chị hai nhóc lau dọn quanh đây thôi
Bianca ( hầu )
Chị đưa nhóc đi tìm nhé ?
Park Leon
Um… chị đưa Leon đi tìm chị hai ạ * gật gật *
Bianca ( hầu )
* mỉm cười + xoa đầu Leon *
Sau đó, Bianca nắm tay cậu nhóc Leon đi tìm chị hai của cậu nhóc ấy
Leon là em ruột của nàng. Nhóc 10 tuổi, nàng thì 23 tuổi. Cách tuổi nhau chừng ấy nhưng chị em nàng rất khắn khít, yêu thương vô cùng
Lalisa Manoban ( Cô )
* cười khẩy *
Cô nhìn một màn hỏi thăm của cậu nhóc chỉ biết nhếch môi cười khẩy
Và cô vừa đi vừa hỏi Andrew
Lalisa Manoban ( Cô )
Nhóc bốn mắt đó là ai ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Dạ thưa ngài, cậu bé đó là Leon, là em ruột của cô hầu Chaeyoung
Lalisa Manoban ( Cô )
Em ruột ?
Lalisa Manoban ( Cô )
Sao đó giờ tôi không thấy thằng nhóc đó ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Dạ thưa, ngài không thấy thì cũng đúng
Andrew ( trợ thủ của cô )
Từ khi ngài còn nhỏ đã qua nước ngoài học tập thì gia đình cô Park đã xin vào đây làm hầu…
Andrew ( trợ thủ của cô )
Tới khi ngài về đây được hai tháng, ngài thường xuyên ra ngoài nên ngài không thấy cậu nhóc đó là lẽ đương nhiên
Lalisa Manoban ( Cô )
Vậy gia đình cô ta vào đây làm hầu lâu rồi ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Dạ phải
Lalisa Manoban ( Cô )
Bán vào đây làm hầu ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Vâng
Lalisa Manoban ( Cô )
Giấy bán vào đây làm hầu đâu ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Dạ đang ở mật thất bên khu A
Lalisa Manoban ( Cô )
Tôi lấy được ?
Andrew ( trợ thủ của cô )
Tôi e là không thưa ngài
Lalisa Manoban ( Cô )
* nhíu mày quay lại nhìn Andrew *
Andrew ( trợ thủ của cô )
D… dạ tại chìa khóa phòng mật thất đang ở chỗ…
Đi một hồi thì cô cũng đã tới trước lối dẫn xuống căn hầm, và dường như cô không để tâm đến việc này cho lắm nên đã cắt ngang lời của Andrew
Lalisa Manoban ( Cô )
Được rồi, đi làm việc của cậu đi
Andrew ( trợ thủ của cô )
Vâng, tôi xin phép * rời đi *
Cô đưa tay áp vào tường, bức tường liền chuyển động, nó mở ra 1 khe nhỏ để cô có thể đi vào bên trong
Lalisa Manoban ( Cô )
* đi xuống tầng *
Khi xác định cô đã đi xuống dưới tầng, bức tường liền trở lại như cũ
Cô vừa đi vào cũng là lúc nàng vừa khoác chiếc áo có gài cúc vào xong
Nhưng nàng có gài lại được đâu…, vì cúc áo đã bị bung hết rồi…
Park Chaeyoung ( Nàng )
“Mất hết cúc rồi” * cười khổ *
Park Chaeyoung ( Nàng )
* túm áo lại *
2 tay nàng túm áo lại rồi nhẹ nhàng xuống giường
Lalisa Manoban ( Cô )
* lấy rượu trên kệ *
Từng hành động của nàng đều đã được thu hết vào tầm mắt của kẻ ác nhân đó
Nghe tiếng mở nắp của chai rượu, nàng giật mình quay sang nhìn
Park Chaeyoung ( Nàng )
!! * hoảng hồn *
Park Chaeyoung ( Nàng )
* lo sợ nhìn cô *
Lalisa Manoban ( Cô )
Chà ~
Lalisa Manoban ( Cô )
Coi bộ còn đi được ?
Cô vừa nói vừa đổ rượu ra ly
Park Chaeyoung ( Nàng )
… * run rẩy *
Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân thể nàng, đâu đâu cũng là vết tích của mình
Lalisa Manoban ( Cô )
* nhếch môi *
Lalisa Manoban ( Cô )
Bẩn !
Cô nhàn hạ, thốt lên hai từ sỉ vả nàng
Với lòng tự tôn của bản thân, nàng không cho phép ai được sỉ nhục bản thân mình cả
Park Chaeyoung ( Nàng )
Vậy thì ngài đừng chạm vào tôi !
Nước mắt lưng tròng, nàng nắm chặt áo như muốn quát vào mặt kẻ coi thường mình
Lalisa Manoban ( Cô )
* nhướng mày nhìn nàng *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Chê bai người khác nhưng bản thân lại không tốt đẹp gì…
Park Chaeyoung ( Nàng )
Chẳng khác nào chó chê mèo lắm lông
Lalisa Manoban ( Cô )
* cau mày *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Ỷ vào lợi thế của mình để bắt nạt người khác thì cũng chỉ là những kẻ hèn hạ !
Nàng vừa dứt lời, cô liền đập cái ly rượu trên tay xuống sàn khiến miểng văng khắp nơi…
Lalisa Manoban ( Cô )
* tiến tới giựt tóc nàng ra sau *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Ahhh… !!
Nàng đau đớn mà vịnh tay cô lại. Cô nghiến răng nói
Lalisa Manoban ( Cô )
Gan to nhỉ !? * siết chặt *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Aa… bỏ… bỏ ra !! * nhăn mặt *
Lalisa Manoban ( Cô )
Xem lại mình đi rồi hãy nói tôi
Lalisa Manoban ( Cô )
Bản thân thấp hèn mà dám lên tiếng chỉ trích lại người khác à !?
Park Chaeyoung ( Nàng )
Hức… hức… * nước mắt tèm nhem *
Lalisa Manoban ( Cô )
Cô muốn chết ?
Park Chaeyoung ( Nàng )
Tôi thấp hèn nhưng tôi… không có xem thường người khác như ngài… hức…
Lalisa Manoban ( Cô )
Những kẻ khác thì tôi không quan tâm * bóp chặt cằm nàng *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Ư… * nhăn nhó *
Lalisa Manoban ( Cô )
Tôi chỉ cần biết và đang được biết…
Lalisa Manoban ( Cô )
Kẻ trước mắt tôi đang bị tôi xem thường ! * trợn mắt *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Ư… * yếu ớt vùng vẫy *
Lalisa Manoban ( Cô )
* cúi xuống cắn vào nhũ hoa nàng *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Áaaa !! Làm ơn đừng mà… hức… * bật khóc *
Lalisa Manoban ( Cô )
* kéo khoá quần *
Cô định moi con quái vật của mình ra thì bất ngờ có tiếng chuông điện thoại… làm cô phải sững người lại
Nàng thấy thế, nhanh chóng chớp thời cơ
Park Chaeyoung ( Nàng )
* dồn lực đẩy cô ra *
Lalisa Manoban ( Cô )
* loạng choạng lùi ra sau *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Hic… * ráng lê thân ra ngoài căn hầm *
Căn hầm có 2 lối đi, 1 lối đi ra đi vô ở bức tường và 1 lối thì có cầu thang dẫn lên
Nàng không thể đi lối có bức tường, vì bức tường không có dấu vân tay của nàng
Lalisa Manoban ( Cô )
… * nhìn theo nàng *
Lalisa Manoban ( Cô )
Hừ !
Nàng cố gắng lê thân về phòng thì bất ngờ gặp cô bạn thân của mình đi từ nhà vệ sinh ra
Hình như cô bạn ấy vừa mới khóc xong thì phải ?
Park Chaeyoung ( Nàng )
Jen… Jennie !? * rũ rượi *
Kim Jennie ( Em )
Chaeyoung !? C… cậu…
Em hốt hoảng, vội ráng lê thân tàn ma dại đến nàng
Park Chaeyoung ( Nàng )
Hức hức… * bật khóc *
Kim Jennie ( Em )
Ngoan… hic… có mình đây * ôm nàng vỗ về *
Em vừa thút thít vừa an ủi nỗi lòng của nàng vì em biết, nàng đã bị những gì
Kim Jennie ( Em )
* rời ôm * cậu… hic… lại bị…
Em nhìn bộ dạng của nàng, tay còn túm chặt áo thì liền hiểu
Park Chaeyoung ( Nàng )
Um… hic… * gật gật *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Mắt cậu đỏ hoe, cậu mới khóc sao ? * lo lắng *
Park Chaeyoung ( Nàng )
Ngài ấy lại…
Kim Jennie ( Em )
Hic… hức… * gật gật *
Mắt em bỗng nhoè đi, em khóc vừa là sợ vừa là ấm ức, tim đập chân run…
Park Chaeyoung ( Nàng )
* cười khổ *
Kim Jennie ( Em )
Tại sao số tụi mình hức… lại khổ như vậy chứ ?
Kim Jennie ( Em )
Mình… mình… hức…
Em nghẹn ngào, bất lực trước hoàn cảnh hiện tại mà khó có thể thốt thành lời
Park Chaeyoung ( Nàng )
Số mệnh… của tụi mình như vậy rồi…
Park Chaeyoung ( Nàng )
Trách ai được bây giờ ?
Nàng nở một nụ cười chua chát trong nước mắt
Kim Jennie ( Em )
M… mình muốn ra khỏi đây
Kim Jennie ( Em )
Ở đây thật đáng sợ… hức… * run lẩy bẩy *
Kim Jennie ( Em )
Mình sợ con người ngài ấy… hức… * nức nở *
Nói đến đây thì nước mắt em lại tuôn trào hơn, không ngừng chảy…
Phải vậy, nàng và em rất sợ… sợ nơi đây… sợ những con người nơi đây !
Park Chaeyoung ( Nàng )
* ôm em mà vỗ về * hic…
Park Leon
Ahh, chị hai của Leon kìa ! * chỉ *
Leon một tay nắm tay Bianca mà giựt giựt, một tay thì chỉ liên tục về phía trước
Bianca ( hầu )
Ờ… ừm… chị hai của nhóc đó * cười *
Và thế là Leon buông tay Bianca mà chạy lon ton về phía nàng
Park Leon
Chị hai ! * vui mừng *
Comments
Moonlight
dơ thì ko s, bẩn 1 cái 99+. t hỏn lọn:)
2025-01-21
32
CHỒNG của Park Chaeyoung
Đ..m t tưk lắm r đấy nhá mai thấy cái nhà cháy đen thui là hiểu t đấy nhá😡😡
2025-02-25
0
Niyeon Enami
giống cái cách chị đại trong lớp hc thêm nói vs cô cụa tôi
2024-12-18
0