Chapter 7. Sao em không mặc quần áo đàng hoàng cẩn thận vào

Sáng sớm, Tư Đình cứ như thường lệ làm bữa sáng tại nhà của mình, đợi xong xuôi mới sang nhà định gọi Diệc Yên.

Hắn lên phòng cô, không ngờ lúc này cô vẫn còn ủ mình trong chăn ngủ nướng. Khác với mọi lần, hôm nay sắc mặt của cô dường như không được tốt cho lắm, hai lông mày hơi nhíu lại.

Thấy cô lầm lì hé mắt nhìn mình, Tư Đình cảm thấy có lẽ là do vết thương tối qua nên cô mới khó chịu như vậy.

- Bây giờ em cảm thấy trong người như thế nào? Nói anh biết, ăn sáng xong anh đưa em đến bệnh viện khám tổng quát một lượt.

Nghe đến hai chữ "bệnh viện" Diệc Yên ngay lập tức bật dậy, cho dù cơn đau âm ỉ ở bụng đang không ngừng hành hạ cô thì cũng không thể đáng sợ bằng cái thứ gọi là bệnh viện kia.

- Không cần đâu, em không sao cả. Tại em lười biếng xuống giường thôi, anh đừng có mà lúc nào cũng đem hai từ bệnh viện ra uy hiếp em nữa!

Vốn dĩ đây chỉ là triệu chứng báo hiệu "mùa dâu" của cô sắp tới mà thôi, đâu nghiêm trọng tới mức phải đi khám.

Lần này Tư Đình thật sự là lo lắng cho Diệc Yên, dù sao vết thương hôm qua đối với thân nữ nhi yếu đuối như cô thì không hề nhẹ chút nào, đến hắn nhìn còn cảm thấy đau thay cho cô nữa ấy là.

Nhưng Tư Đình biết Diệc Yên không thích đến bệnh viện nên cũng không nhắc lại nữa, chỉ nhắc nhở:

- Vậy thì dậy qua nhà anh ăn sáng đi.

Diệc Yên cứ tưởng hắn đã chịu bỏ qua cho mình thì tươi cười hí hửng đồng ý, bàn tay vô thức xoa nhẹ chiếc bụng vẫn còn đang đau âm ỉ.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Tư Đình điềm nhiên nói một câu tỉnh bơ:

- Em về nhà thay đồ rồi cùng anh đến bệnh viện nào.

Diệc Yên giật nảy mình.

- Hơ, em có bị gì đâu mà đến đấy, anh muốn thì tự tới đó chơi một mình đi. Em còn phải về nhà học bài đây, ngày mai là thứ hai rồi, em còn nhiều bài tập chưa làm xong lắm. Thôi bye bye anh nhé!

Nói xong cô liền nhanh chân chạy thẳng về nhà để tránh bị Tư Đình ghì đầu kéo lại. Tư Đình thừa biết cô chỉ là muốn trốn tránh cái bệnh viện kia thôi chứ học hành gì tầm này.

Hắn nhếch môi cười xấu xa, tiểu Yên thúi đừng tưởng là về nhà thì hắn đây bó tay sao, nhóc tuổi gì mà đòi thoát khỏi bàn tay của Trịnh Tư Đình này.

Tư Đình sau đó cũng tranh thủ rửa bát đĩa rồi lên phòng mình thay đồ.

Do đủ tuổi nên hắn đã có bằng lái xe, hắn lái chiếc Volkswagen Scirocco của mình ra đậu trước cửa, đồng thời cầm theo chìa khóa dự phòng của phòng Diệc Yên.

Vừa mới bước chân vào nhà hắn đã lên thẳng phòng của cô. Biết thế nào cô cũng chơi trò khóa cửa lại không cho hắn vào, may là ba mẹ Lâm đã sớm đưa cho hắn chìa khóa sơ cua để phòng khi cô con gái quý báu của họ giở chứng giở nết.

Thành công mở được cửa phòng, Tư Đình vừa ngước mắt lên thì đúng lúc này Diệc Yên từ trong phòng tắm bước ra, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo lót mỏng manh.

Bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau trong giây lát, không gian tĩnh lặng không chút tiếng gió.

Từ lâu Diệc Yên đã rớt hết liêm sỉ rồi nên cho dù Tư Đình có nhìn hết da thịt của mình thì cô cũng không cảm thấy có gì là lạ. Thứ duy nhất làm cô hoảng hồn là nỗi sợ bị hắn tóm đi bệnh viện.

Tư Đình nhìn thấy bộ dạng này của cô thì hai tai đỏ ửng, nhanh chóng quay mặt sang hướng bàn học để né tránh.

Trong lòng hắn lúc này có chút bực bội.

- Sao em không mặc quần áo đàng hoàng cẩn thận vào mà lại mặc kiểu đó đi long nhong trong phòng thế kia, em không biết xấu hổ à?

Diệc Yên ngay lập tức phản bác:

- Em đã khoá cửa phòng lại rồi mà, là do anh tự tiện chui vào phòng em đấy chứ! Em vừa mới tắm xong, ai mà biết được anh đang ở đây, em lại không có thiên nhãn ha.

Tư Đình biết mình sai nên cứng họng thốt ra một chữ "Em!" rồi lại thôi.

Không quan tâm đến tâm tình của hắn, Diệc Yên ngây thơ vô tư nói tiếp:

- Mà anh có thấy thì cũng bình thường thôi, chẳng phải từ khi còn nhỏ lúc cởi trần tắm mưa anh đã sớm thấy hết của em rồi còn gì. Hồi ấy anh còn hứa là sẽ chịu trách nhiệm và sau này cưới em làm vợ nữa đó, anh quên rồi à? Chính vì thế mà bây giờ anh có nhìn thấy hay không thì cũng có sao đâu, em đã là của Trịnh Tư Đình anh rồi mà.

Tư Đình thẹn quá hóa giận, không nhịn được lớn tiếng quát:

- Hồi nhỏ khác, bây giờ khác! Em đã lớn rồi, có thể đừng đem những chuyện lúc xưa ra nói bừa như thế có được không? Còn nữa, sau này anh cấm em nhắc đến việc "cưới sinh" gì đấy. Em còn nhỏ không nên để tâm vào mấy chuyện vớ vẩn này, năm cuối cấp rồi lo mà tập trung học hành cho tử tế vào đi!

Cô gái nhỏ bĩu môi không nghe, sau khi mặc quần áo vào lại ngây ngô nghĩ gì nói đấy xen ngang lời của hắn.

- Vậy còn chuyện ngày bé anh đã từng hứa sẽ cưới em làm vợ thì sao? Giờ cũng bị anh cho là vớ vẩn luôn rồi hả? Chuyện học hành của em vẫn diễn ra tốt đẹp bình thường, em đâu có bỏ ngang đâu mà anh cứ suốt ngày la mắng em về việc này vậy hả Tư Đình?

Hot

Comments

ngại dùm yên

2023-03-08

0

thua cô roi 😐

2023-03-08

0

tiêu đề sáng thặc sự

2023-03-07

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chapter 1. Cô nàng thanh mai trúc mã thật phiền phức
2 Chapter 2. Về nhà đi, đừng làm phiền anh
3 Chapter 3. Em bớt gây rắc rối cho anh lại là được rồi
4 Chapter 4. Anh sẽ không để em chịu thiệt
5 Chapter 5. Cô cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi
6 Chapter 6. Diệc Yên rớt liêm sỉ từ lâu
7 Chapter 7. Sao em không mặc quần áo đàng hoàng cẩn thận vào
8 Chapter 8. Diệc Yên bị Tư Đình bỏ rơi giữa đường
9 Chapter 9. Không lẽ lần này Lâm Diệc Yên cô xong đời thật rồi sao
10 Chapter 10. Anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn
11 Chapter 11. Tiểu Yên, là anh đã có lỗi với em
12 Chapter 12. Anh Tư Đình, em không cố ý đâu
13 Chapter 13. Váy cậu dính vệt đỏ, tôi giúp cậu buộc áo che kĩ rồi
14 Chapter 14. Anh Tư Đình mà thấy cảnh này chắc sẽ mắng mình chết mất
15 Chapter 15. Ở trường có biến
16 Chapter 16. Lại là Diệc Yên tự mình đa tình nữa rồi
17 Chapter 17. Có phải đã có hiểu lầm gì rồi không?
18 Chapter 18. Thư Kỳ
19 Chapter 19. Sau này có chuyện gì thì đừng có gọi anh giúp!
20 Chapter 20. Lòng tốt của hắn không có giá trị đến thế sao?
21 Chapter 21. Trà xanh trong truyền thuyết đây sao
22 Chapter 22. Lâm Diệc Yên, em vô lý vừa thôi
23 Chapter 23. Trà xanh tấn công, kẻ thù của kẻ thù là bạn
24 Chapter 24. Trịnh Tư Đình, anh nhất định phải là của em!
25 Chapter 25. Trà xanh
26 Chapter 26. Em không được động vào anh Tư Đình!
27 Chapter 27:
Chapter

Updated 27 Episodes

1
Chapter 1. Cô nàng thanh mai trúc mã thật phiền phức
2
Chapter 2. Về nhà đi, đừng làm phiền anh
3
Chapter 3. Em bớt gây rắc rối cho anh lại là được rồi
4
Chapter 4. Anh sẽ không để em chịu thiệt
5
Chapter 5. Cô cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi
6
Chapter 6. Diệc Yên rớt liêm sỉ từ lâu
7
Chapter 7. Sao em không mặc quần áo đàng hoàng cẩn thận vào
8
Chapter 8. Diệc Yên bị Tư Đình bỏ rơi giữa đường
9
Chapter 9. Không lẽ lần này Lâm Diệc Yên cô xong đời thật rồi sao
10
Chapter 10. Anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn
11
Chapter 11. Tiểu Yên, là anh đã có lỗi với em
12
Chapter 12. Anh Tư Đình, em không cố ý đâu
13
Chapter 13. Váy cậu dính vệt đỏ, tôi giúp cậu buộc áo che kĩ rồi
14
Chapter 14. Anh Tư Đình mà thấy cảnh này chắc sẽ mắng mình chết mất
15
Chapter 15. Ở trường có biến
16
Chapter 16. Lại là Diệc Yên tự mình đa tình nữa rồi
17
Chapter 17. Có phải đã có hiểu lầm gì rồi không?
18
Chapter 18. Thư Kỳ
19
Chapter 19. Sau này có chuyện gì thì đừng có gọi anh giúp!
20
Chapter 20. Lòng tốt của hắn không có giá trị đến thế sao?
21
Chapter 21. Trà xanh trong truyền thuyết đây sao
22
Chapter 22. Lâm Diệc Yên, em vô lý vừa thôi
23
Chapter 23. Trà xanh tấn công, kẻ thù của kẻ thù là bạn
24
Chapter 24. Trịnh Tư Đình, anh nhất định phải là của em!
25
Chapter 25. Trà xanh
26
Chapter 26. Em không được động vào anh Tư Đình!
27
Chapter 27:

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play