[ Jiminjeong ] Mây Và Cỏ

[ Jiminjeong ] Mây Và Cỏ

Chap 1

Xin tự giới thiệu tôi là Kim Minjeong
Tôi năm nay 17 tuổi là một thành viên của một gia đình có gia giáo được lớn lên trong sự bao bọc của tình thương của ba mẹ khi nhắc đến " gia đình " tôi chỉ cảm thấy cảm giác xúc động len lỏi trong mình, ông tôi lúc trước là một quân nhân rất có tiếng nên dòng họ tôi rất khá giả sau này cho đến khi ba tôi được sinh ra cùng với các bác thì mọi chuyện dần rẽ sang một bước ngoặt mới, đương nhiên vì ông tôi là quân nhân có tài được mọi người trọng dụng nên ông cũng muốn các con cháu của ông cũng sẽ như vậy tiếp nối muôn đời sự nghiệp bảo vệ Tổ Quốc như ông
Sự việc sẽ chẳng có gì khi đến năm tôi lên 2 tuổi
Cái ngày ông trời cướp đi tất cả của tôi.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, có những làn mây xanh thẳm cuộn tròn trên bầu trời và làn gió mát hiếm có của tháng hè đang thi nhau thổi vào mái tóc bồng bềnh của tôi, trong nhà ba tôi cùng các chú đang thản nhiên đùa cợt nhau vài câu ước chừng nửa tháng chưa gặp mặt, tưởng chừng như không khí vui vẻ này có thể chậm rãi kéo dài, cánh cửa phòng của ông tôi được đẩy ra, tôi thậm chí còn nghe được từng hơi thở nặng nhọc xen chút phức tạp ẩn giấu trong đôi mắt mỗi người, tôi lén đưa mắt nhìn ông khịt mũi vài cái trông rất vô lo, thế mà chắc cả nhà cũng chỉ có tôi thảnh thơi đến thế, ai cũng mắt đối mắt với ông nhưng rồi cũng chẳng ai dám cất lời tra hỏi nguyên do cũng vì thái độ của ông, có tiếng thút thít trong không khí những giọt nước mắt còn đang chen nhau trên mi mắt từng người
Tôi lúc đó còn quá nhỏ để nhận thức được điều gì thì đã bị mẹ kéo đi tôi có thể cảm nhận được mọi người đều dồn ánh mắt vào ông với sự xót xa
Ông thở dài rồi chầm chậm lên tiếng
- Ngày mai ta sẽ lên đường đất nước cần ta
- Ba nói gì thế!! ba đã tuổi già sức yếu lắm rồi
- Đến ăn còn không nỗi thì làm sao bước ra chiến trường được chứ
- Thế thì ta mới càng phải đi , nếu không làm được điều gì đó ở cuối đời ta sống sẽ không cam lòng
- Và trên hết ta muốn Minjeong được sống một cuộc sống ấm no , hạnh phúc chứ không phải là chạy trốn khỏi những cuộc bạo loạn
Ba tôi nhìn ông uất ức lên tiếng
- Nhưng mà ba à...
- Ba sẽ chết đó!!!
- Con không muốn , con có thể lo được cho Minjeong nên xin hãy ở lại sống một cuộc đời bình thường
- Thế con định làm gì đây?
- Chạy trốn? , Đánh nhau hay thậm chí là để con bé được nhìn thấy cảnh súng đạn xả vào người nó yêu thương?
- Đừng mà ba...
- Dù có nói gì đi nữa quyết định của ta vẫn sẽ không thay đổi , tuổi ta tuy đã cao nhưng não bộ và kinh nghiệm của ta vẫn còn sử dụng được nó sẽ có ích cho tất cả
- Và...ta cần thêm vài người phụ tá liệu các con ai có thể đứng lên đi cùng ta , đương nhiên điều này là tự nguyện không ép buộc
Tôi ở trên phòng lén nhìn xem mẹ đã đi chưa liền lẻn ra ngoài nhìn bao quát từng cảnh hiện tại " ơ mọi người đang chơi trò gì à sao giơ tay nhiều thế? "
" Mà tại sao ba lại bị ông cản lại khi giơ tay "
Hừmmm ông xấu tính quá đi
Tối ngày hôm đó khi mọi người đều đã yên giấc tôi lại bị ông khều khều vai bảo muốn tôi ngủ với ông đêm nay, tôi cười cười gật đầu vì tôi cũng muốn ngủ với ông lắm vì đã lâu rồi ông không chịu cho tôi vào ngủ cùng, tôi bước vào phòng ông nằm dài ra trên giường của ông đã lâu lắm rồi tôi mới được chạm vào chiếc chăn bông mềm, gió thoảng bên tai tạo ra cảm giác nhồn nhột đến tê dại đêm nay ông mở cửa sổ, gió bên ngoài thổi ngày càng nhiều còn nghe được cả những tán lá cây ông trồng ngoài sân đang vỗ vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc, ông ngửi ngửi quanh căn phòng tay cầm chai xịt khuẩn, xịt toàn bộ các góc tường, mùi của nó thật dễ chịu
Tôi nghe ông nói lí nhí như chỉ là lời thì thầm với bản thân " Ổn hơn rồi, đã hết mùi thuốc "
Tôi buồn ngủ đến mở mắt còn không lên liền thúc giục ông lên nằm ngủ cùng mình
Vẫn là cái ôm ấm áp ấy ông luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn khi ở bên ông như một một lá chắn mà ông trời đã ban cho tôi vậy
Ông thủ thỉ với tôi điều gì đó khi tôi còn lim dim ngủ
- Sau này mong cháu phải sống thật tốt nhé Minjeong , ông sẽ luôn bảo vệ cháu dù là ở đâu đi chăng nữa ông hứa đó!
Một chút ươn ướt chạm vào tóc tôi, ông đã khóc, ông là một người trước mặt mọi người luôn gồng mình tỏ ra mình rất mạnh mẽ có thể chống lại bệnh tật , chống lại tuổi già mà ở lại với con cháu nhưng có lẽ ông trời không ban cho ông phép màu liên tục dồn ông vào đường cùng hết lần này đến lần khác điều muốn bắt ông rời xa tôi và mọi người
Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được tối hôm đó là lần cuối cùng tôi không gặp được ông và các bác một lần nào nữa
Khóc? khóc là thứ gì nhỉ? tôi ghét nó
Ghét cái thứ nước mặn chát ấy ở đầu môi, ghét cái cách ông đã lựa chọn để tôi một mình, ghét cái cách ông đã ra đi không một lời từ biệt, ghét cái cách ông không cho ba tôi đi cùng.
Ghét cái cách cuộc đời không cho ông sống như một người bình thường
______
Đàn em
Đàn em
Mày khinh ai đấy con khốn?
Đàn em
Đàn em
/ đánh thẳng vào mặt tôi /
Kim Minjeong
Kim Minjeong
...
Đàn em
Đàn em
Bị đánh còn ngông nhỉ đồ bệnh hoạn?
Đàn em
Đàn em
Để tao đánh cho ra bã
Bắt nạt
Đau đớn
Cam chịu
Là những thứ tôi đã học được khi nhắc đến cụm từ " trường học " khác với " gia đình " trường học như một con dao hai lưỡi vậy nó giúp tôi có được kiến thức bù lại tôi phải trả cho nó sự cam chịu
Tôi hiện đang học ở trường học Seoul là một trường chuyên nổi tiếng nói là trường chuyên thì cũng không hợp tình lắm tại vì
Có tiền là vào được rồi mà.
Cái xã hội thu nhỏ được gói gọn trong hai chữ trường học
Để đến được tận đây tôi đã phải dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, nhà tôi nghèo rất nghèo khi ông tôi đi được 1 năm không thấy trở về mọi thu nhập lẫn gia sản của ông để lại đều bị cướp hết bởi người đàn ông kia, gã ta đã nhắm đến gia đình của tôi lâu lắm rồi chỉ là sợ ông tôi, ngay khi ông tôi ra đi đây là một cơ hội lớn cho gã, gã ta đã nhanh tay đánh cắp dấu vân tay của ông tôi để thực hiện âm mưu chuyển nhượng mọi tài sản hiện có đều sẽ thuộc quyền sở hữu của gã ta, ba tôi đã rất cố gắng giải thích với tòa rằng dấu vân tay của ông tôi mà gã có là do đánh cắp chứ thật sự ông đã chẳng có quan hệ máu mủ gì
Lời ba tôi nói sắt nhọn như thể đâm qua mọi bức tường của sự dối trá khiến tòa cũng phải tạm dừng để suy xét
Ba tôi cười đắc thắng " đừng nghĩ, bọn tôi dễ chơi "
Sang hôm sau ai cũng nghĩ mọi chuyện đều suôn sẻ rồi thì
Gã ta thật thông minh
Gã ta đã bắt cóc tôi
Gã ta yêu cầu nếu không muốn thấy cảnh tôi nằm dưới vũng máu thì mau nhanh nói với tòa mọi điều hôm qua đều là nói dối và đồng ý chuyển nhượng tài sản sang cho gã
Ba tôi không thể làm gì hơn dù đã cố thuê sát thủ để giải cứu tôi nhưng điều bất thành ông đành lao vào đấu với gã ta hai người cứ đấu đá qua lại gã ta thấy mình yếu thế liền rút con dao ở bên hông quần đâm vào tay ba tôi
Tôi la hét trong mọi tuyệt vọng khi thấy ba tôi ngã xuống rồi ngất dần vào hư không
Khi thức dậy tôi thấy tôi đang sống trong một căn nhà khác , nước mắt lại bất lực rơi xuống khi thấy ba tôi đang nằm la liệt vì cái tay đau rát với toàn thân quấn băng mẹ tôi ở bên không ngừng rơi nước mắt , tôi rất xót khi mất những thứ mà ông đã cố gìn giữ nhưng cũng xót hơn khi thấy ba tôi đang cố gắng bảo vệ nó tới mức như này , càng giận bản thân khi đã quá vô dụng
Từ đó tôi hiểu được từ chấp nhận và từ bỏ
Hận thù?
Ông đã dạy tôi rằng dù mọi thứ mình làm điều vì người khác mà còn bị chỉ trích thì cũng đừng tức giận thay vào đó hãy cười để họ dần dần thấy được cái sai của họ mà thay đổi
Ông ơi cuộc sống này khắc nghiệt quá
Ba đã rất cố gắng đi làm thêm để nuôi cháu ăn học không để cháu phải thua một ai
Cháu thương ba lắm
Ông trở về đi ông..
_____
/...../ hành động và cảm xúc "....." suy nghĩ //....// nói nhỏ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play