Võ Thành Ti

Võ Thành Ti

c1

Võ Thành Ti là một ti dưới quyền kiểm soát của hoàng thượng. Người đứng đầu ti này là Dịch Thiên, người người đều gọi là Dịch đại nhân, năm nay vừa tròn 24. Hắn vào Võ Thành Ti từ năm 17 tuổi, đến nay đã phá được mấy ngàn vụ án lớn nhỏ. Được hoàng thượng tin tưởng, sủng ái.

Nhưng con người này chỉ được cái mã. Tuy có vẻ ngoài anh tuấn khiến bao thiếu nữ mê mệt, nhưng thực chất lại là con người lạnh lùng, tàn ác, biến thái. Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, sẽ không từ thủ đoạn. Người hắn muốn giết, bất kể là ai cũng không tha.

Với người khác hắn luôn lạnh lùng, cau có, nhưng lại dịu dàng trước nhị công chúa Cửu Châu. Tất cả chỉ bởi vì hắn thích vị công chúa cao cao tại thượng này.

Trớ trêu thay cô công chúa kia chẳng có chút tình cảm gì với hắn, thậm chí còn có chút ghét bỏ. Nhưng Dịch Thiên không thể ngờ rằng, có một ngày hắn sẽ gặp một nữ nhân khác. Thay đổi cả cuộc đời vô vị của hắn.

Ngày hôm ấy Võ Thành Ti lại nhận được một vụ án, vốn dĩ chỉ là cái chết của một quan viên nhỏ nên giao cho đại lý tự xử lý. Nhưng hoàng thượng lại lệnh cho Dịch Thiên điều tra, nhận được mệnh lệnh, hắn lập tức dẫn theo người đến hiện trường.

" Đại nhân! Người chết lần này chỉ là một quan viên bé nhỏ, tại sao thánh thượng lại phái ngài đích thân đến điều tra?" Dịch Phong- Một thuộc hạ thân cận lên tiếng hỏi

" Người chết này tên Hùng Hoàng, tuy chỉ là một vị quan nhỏ trong kinh thành, nhưng phụ thân hắn là đại quan nhất phẩm, là cánh tay đặc lực của Hoàng thượng, vì vậy người mới đặc biệt quan tâm đến vụ án này. Vì muốn đẩy nhanh tiến độ tra án, còn phái người từ tam ti đến hỗ trợ." Dịch Thiên lạnh nhạt trả lời.

- " Dịch Thiên là người đứng đầu Võ Thành Ti, là người tra án giỏi nhất cả cái nước này. Hơn nữa lại là thân tín của bệ hạ, tuổi trẻ tài cao. Lập được bao nhiêu chiến công, được bệ hạ đặc biệt sủng ái."

- " Sao ta lại nghe nói đại lao của hắn trước nay chưa bao giờ thiếu phạm nhân. Hơn nữa những người từ đó ra, về sau không bao giờ dám làm chuyện xấu nữa."

- " Ta còn nghe người ta nói, tên Dịch Thiên đó rất ác độc. Là một tên biến thái nổi tiếng đấy."

Đám đông bắt đầu ồn ào " Đáng sợ vậy sao?", " Hắn thực sự đáng sợ vậy sao?"

Vừa ngớt lời đã nghe tiếng bàn tán xôn xao. Nơi Dịch Thiên bước đến đều là tiếng khen ngợi khoa trương, đa số đều là mấy thiếu nữ chưa trải sự đời hoặc từ phương xa tới, đều bị vẻ ngoài và một vài tin đồn tốt đẹp che mắt. Mà những người bản địa từ lâu đã xếp hàng gọn gàng, không dám thở mạnh.

Sau đó một giọng trầm hét lớn

" Võ Thành Ti tra án, mọi người đều tránh ra. Bao vây lấy thanh lâu, không cho bất kì ai ra ngoài. Người không phận sự không được vào trong."

Sau câu nói, đám đông lập tức dàn sang hai bên nhường đường cho một bóng dáng cao lớn, anh tuấn xuất hiện.

-" Không thể không nói, cái tên Dịch Thiên này tuy mặt lúc nào cũng lạnh lùng . Nhưng nhìn kĩ lại cũng anh tuấn đấy chứ!" Người lớn gần lớn mật này là một nữ tử khoảng 20 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là nụ cười có chút háo sắc.

Dịch Thiên vôn dĩ đã nghe những lời nói như vậy nhiều lần nhưng hắn căn bản không bận tâm, lần này cũng nhanh chóng bước đi như trước.

Bên trong hiện trường hỗn loạn, nhanh chóng dưới sự chỉ đạo của Dịch Thiên mọi người đều lấy lại trật tự. Một đám người đứng xếp hàng có trật tự, một nhóm người khám nghiệm tử thi, nhóm người khác lục soát quanh hiện trường. Dịch Thiên ngồi vắt chéo chân trên ghế, ung dung uống một tách trà, nhìn thuộc hạ thẩm vấn những người có mặt tại hiện trường.

Giá cả của Liễu Xuân Lâu không rẻ, những người đến đây có rất nhiều nhân vật lớn. Nhưng khi nhìn thấy Dịch Thiên bọn họ đều sợ hãi, có người thậm chí còn bài tiết ra quần. Không gian ngoài cảm giác lạnh lẽo ra còn có mùi khai thoang thoảng. Dịch Thiên dùng khăn tay che mũi, cười mỉa mai.

" Các người đúng là công dân tuân thủ Pháp luật hết sức hợp tác với quân phủ tra án, ta chưa hỏi mà các ngươi đã khai rồi. Nên thưởng gì đây nhỉ... Kéo ra ngoài đánh 20 trượng cho ta!"

"Dịch đại nhân tha cho ta, nếu đánh 20 trượng ta sẽ chết mất. Dịch đại nhân! Dịch Thiên! Ta là quan tứ phẩm ngươi không có quyền dùng Tư hình với ta. Tên Dịch Thiên khốn nạn, ngươi thậm chí còn không có chức quan chỉ là một con chó được hoàng thượng xem trọng một chút, ngươi lấy Tư cách gì mà lên mặt? Mau thả ta ra..."

" 50 trượng!"

" Ngươi muốn lấy mạng ta? Dịch Thiên ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám lấy mạng ta thì hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu. Ta là quan tứ phẩm phẩm là thần tử của hoàng thượng, người sẽ không tha cho ngươi!"

Rất nhanh tiếng mắng chửi nhỏ dần rồi tắt lịm theo từng cú đánh, mà bên trong không khi sợ hãi tột độ đã sớm bao trùm, Dịch Thiên lại ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

" Ai là chủ nơi này bước lên trên trình bày." Dịch Phong nói

-" Đại nhân! Chỗ chúng tôi từ trước đến nay luôn làm ăn lương thiện, ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện chết người thế này. Mai sau sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu Xuân Lâu mất! Đại nhân! Người nhất định phải tra cho rõ hung thủ, trả lại sự thành bạch cho chúng thảo dân." Người nói giọng õng ẹo này là Liễu Như Hoàn, cũng chính là chủ của Liễu Xuân lâu.

Dịch Thiên nhìn Liễu Như Hoàn bằng ánh mắt đầy sát khí, doạ bà ta sợ đến mức phải lùi lại vài bước, cũng không dám nói thêm gì nữa. Dù sao bạn nãy bà ta cũng đã thấy sự đáng sợ của Dịch Thiên, vôn dĩ muốn dùng chút kĩ năng chốn thanh lâu không ngờ lại phản tác dụng.

Sau một lúc điều tra sơ bộ, người của Võ Thành Ti lần lượt đến báo cáo. Tuy bọn họ không tìm ra được manh mối hữu dụng, nhưng Dịch Thiên đã điều tra qua hàng ngàn vụ án. Hắn biết tú bà này chắc chắn giấu không ít chuyện, càng biết rõ nội tình vụ án này không chỉ giản đơn là tranh giành kỹ nữ. Với tình hình hiện tại chỉ có thể Phong tỏa hiện trường, tạm thời giam lỏng những người ban ngày có mặt ở bên trong Liễu Xuân Lâu. Dù có nhiều bất mãn nhưng không một ai dám tỏ thái độ, dù sao cái xác bê bết máu thịt bên ngoài cũng là bài học lớn.

Thông thường những người có liên quan đến hiện trường vụ án hoặc bị bắt giam, hoặc được bảo lãnh tạm thời về nhà. Tuy nhiên lần này Dịch Thiên lại để toàn bộ người ở lại Liễu Xuân Lâu chỉ phái vài người ở lại canh gác, mục đích chính là dụ hung thủ hoặc đồng phạm xuất hiện. Theo suy đoán của hắn, tối nay sẽ có người bỏ trốn.

Vừa vào giờ Sửu không bao lâu, từ trong Liễu Xuân lâu đã lén lén lút lút đi ra ngoài một bóng đen che kín từ đầu đến chân, trên vai khoác tay nải nặng trịch. Sau một đoạn đường người này liền rẽ vào hẻm, chỉ thấy phía trước, trên mái nhà có một nữ nhân đang ngồi, có vẻ như vừa tới không lâu.

Ngay khi người mặc áo đen vui mừng chạy về phía trước vài bước liền bị Dịch Phong giữ lại, tiếp đến Dịch Thiên lập tức nhảy lên nóc nhà, hướng về bóng lưng nữ nhân kia mà tấn công. Chỉ thấy thân ảnh đó đột nhiên biến mất, nhanh như chớp lại xuất hiện phía sau lưng. Nếu không phải Dịch Thiên nhanh nhạy, hắn đã sớm trúng chiêu, có thể sẽ mất mạng. Ngay khi hắn vừa quay lưng đối mặt với nữ tử kia liền giật mình.

" Đây không phải là xấu bình thường đâu, đậy là quái vật nơi nào?"

Hot

Comments

Mèo Mũm Mĩm

Mèo Mũm Mĩm

mk nghĩ đã dùng ngang nối trk câu thoại thì hk cần dùng ngoặc kép nữa ạ

2023-04-19

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play