Tình Người Duyên Ma
"..."
Cậu bé ấy nhìn con dao rọc giấy không rời mắt, dường như đã có con đường đi cho mình. Cậu đi đến nhà tắm, bồn tắm đã xả sẵn một dòng nước ấm, cậu ngâm mình trong bồn, nghĩ lại những chuyện hôm nay xảy ra.
Cậu tên là Tiêu Tư Văn, một cậu bé sinh ra đã rất hoạt bát và nhanh nhạy. Cha mẹ cậu là những người nghiêm khắc, hoàn toàn vô tâm trước những uất ức của con trai, thứ họ quan tâm là điểm tuyệt đối và top đầu.
Những lần cậu lười biếng, sẽ không được ăn, bị phạt quỳ ở góc nhà, nếu tính thời gian thì lâu nhất sẽ là 6 tiếng. Đầu gối dường như đã bầm tím, nhưng hai người họ lại chẳng có ai mảy may quan tâm đến, bắt cậu quỳ xong họ lại dẫn cậu đi ăn, nói là ăn nhiều để có sức học. Tiêu Tư Văn đã thật sự chán nản với câu này rồi.
Cậu bị mắc chứng trầm cảm, gần như ít nói và trầm tính hơn, tinh thần cứ ngày một sa sút. Vậy mà lại chẳng có ai biết
Hôm nay lại nghe những lời mắng mỏ khiến cho cậu bé hoạt bát ngày nào lại trở nên yếu đuối và nhạy cảm. Nước mắt cứ lăn dài trên má.
*xoẹt!!!*
Vết cắt trên cổ tay đã bị nhuộm đỏ rồi. Cậu run rẩy nhìn cổ tay chảy máu mà lo sợ. Sợ rằng mình cắt có phải quá nông? Vết cắt này đủ để mình chết?
Chẳng nghĩ nhiều cậu lại đưa tay phải lên, nhắm nghiền mắt và nhẫn tâm cứa mạnh một đường dao nữa. Lần này máu đã tuôn trào mãnh liệt. Từng giọt chảy xuống dòng nước ấm dưới thân. Vết cứa rất sâu, dường như còn có thể thấy cả thịt và xương, động mạch bị cắt đứt khiến cậu không thể cử động. Cậu chăm chú nhìn cổ tay mình mà lòng có chút xót xa.
Đôi mắt dần nhòe đi, cuối cùng chỉ còn thấy một khoảng tối. Cậu đã chết.
Vốn dĩ linh hồn cậu có thể sẽ còn được siêu sinh, vậy mà khi mở mắt, cậu lại là một hồn ma lang thang. Tiêu Tư Văn cứ đi mãi, tàn hồn không thể tự điều khiển. Cậu rất yếu.
Cuối cùng lại lạc đến một ngôi làng vắng vẻ. Tiêu Tư Văn không biết nơi này là đâu, cứ chậm rãi bước vào ngôi làng mà chẳng suy nghĩ gì. Sau đó lại vô tình nhìn thấy một trận pháp.
"Hỡi các hiền hồn thiện vong
Nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng
Xin hồn mở lối dẫn đường
Cho ta tìm thấy tàn hồn oán linh"
Tên pháp sư khoác trên mình chiếc áo khoác đỏ, tay cầm thanh kiếm gỗ múa vài đường, sau đó lại lấy lưỡi kiếm đặt lên tấm bùa đỏ trên bàn hành pháp. Hắn đưa tấm bùa đỏ đốt cháy, rồi chĩa thẳng vào chỗ có linh hồn đang run rẩy.
Nếu là người có đôi mắt âm dương, sẽ nhìn thấy đây là thiện linh, nhưng là một hồn ma như cậu, sẽ nhìn thấy trên người linh hồn đó có phần tà ác, đó gọi là oán linh.
Tên pháp sư đó có mắt âm dương, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy phần thiện ác bên trong mỗi linh hồn, nên mỗi lần hành lễ, đều phải cầu hồn để xin chỉ dẫn.
Tiêu Tư Văn ngơ ngác nhìn màn hàng pháp của hắn, trong đầu không khỏi cảm thán. Thích thú với màn hành pháp của tên pháp sư, cậu vô tình để lộ thân phận, bị hắn phát hiện. Định ra tay thì bị một hồn ma ngăn cản, biết được đó là một thiện linh, lại là một hồn ma mới chết, hắn đi đến chỗ cậu đang nấp, định bụng sẽ giúp cậu siêu sinh.
Tiêu Tư Văn tưởng mình sắp bị bắt liền nhanh chóng chạy trốn. Nhưng cậu nào biết, linh hồn bên cạnh hắn đã từ lâu bám vào người (hồn) cậu, dù cậu có chạy thế nào cũng chẳng thể thoát. Vì cậu là người mới chết nên linh hồn không thể tự nhận thức, cộng thêm tàn hồn đã bị hủy hoại một nửa nên có lẽ cậu sẽ không thể siêu sinh.
Hắn nghe được từ lời của linh hồn kia, mới gật gù hiểu ra, vì là một pháp sư nên nuôi âm binh là chuyện thường tình, nhưng nhìn cậu với tàn hồn yếu ớt, hắn gạt chuyện này sang một bên, sau đó lấy chiếc hồ lô vắt trên thắt lưng, mở ra và hút hồn cậu vào.
Tiêu Tư Văn hoảng sợ nhìn hồn mình dần bị hút mà khóc lóc cầu xin, hắn vậy mà chẳng quan tâm, sau khi hút hết tàn hồn còn lại, hắn đóng nắp và ra về.
____________
Author: Chương 1 văn phong tôi tệ thật, mong mấy chương sau sẽ được cải thiện thêm để có truyện cho mọi người đọc
Comments