Chương 2: Những lời nói dối

“Chào hội trưởng, chúc anh buổi sáng vui vẻ.”

“Em cũng vậy nhé. Hôm nay trông em tràn đầy sức sống lắm đấy.”

“Chào buổi sáng hội trưởng.”

“Ồ, A Linh, em mới đổi kiểu tóc sao? Hợp với em lắm đấy.”

Thẩm Sơ Phong nở một nụ cười tươi tiêu chuẩn chào hỏi tất cả mọi người. Dường như ai đi ngang qua cũng chào hỏi anh và anh cũng thể hiện mình là một người cực kì tốt tính, hoà đồng chào hỏi mọi người.

Tất cả sinh viên trong trường đều biết, Thẩm Sơ Phong là người tốt tính phóng khoáng chan hoà đến mức nào.

Chỉ có người đi sau anh lặng lẽ là hiểu được. Thẩm Sơ Phong mang một nụ cười gượng gạo đến mức nào. Cái mặt nạ đó vững chắc đến nỗi đôi lúc Tiêu Hạ An không hiểu được đâu mới là con người thật của anh. Rõ ràng phút trước anh vừa mắng hội phó là kẻ vô dụng ăn bám, nhưng ngay khi bước xuống xe đã choàng vai hội phó như người bạn tri kỉ, lại còn nói chuyện cực kì thân mật.

Nhưng đó không phải là chuyện của Tiêu Hạ An. Cậu chỉ cần yên lặng đi sau, bảo vệ cậu chủ, làm cái bóng yên tĩnh của cậu là được rồi. Đó chính là lý do cậu được Thẩm gia nuôi lớn.

“Tiểu An, hôm nay lại làm người hầu nhỏ của Sơ Phong sao?”

Người bước đến khoác vai Tiêu Hạ An là một chàng trai cao lớn. Tiêu Hạ An cao đã hơn mét tám mà người này lại còn cao hơn. Át chủ bài đội bóng chuyền - Vĩnh Tiểu La - cũng là người để ý nguyện làm thân với Tiêu Hạ An trong trường. Người duy nhất.

Thật ra với bề ngoài cao lớn đẹp trai của Tiêu Hạ An, đáng lẽ ra sẽ được rất nhiều nữ sinh chú ý. Chỉ là từ khi bước vào ngôi trường không phú thì quý này, thân phận của cậu đã vĩnh viễn định sẵn là người hầu vệ sĩ của Thẩm Sơ Phong thì tất nhiên là không một ai để ý đến cậu nữa.

Đặc biệt là khi Thẩm Sơ Phong còn làm ra những hành động thể hiện rõ khoảng cách xã hội đó.

“Tiểu An, cậu ghi chép lại và đi mua cà phê cho mọi người đi.”

“Vâng ạ.”

Tiêu Hạ An đang cúi đầu thì nghe cậu chủ gọi tên. Cậu liền tức tốc ghi lại thức uống của mọi người rồi chạy đến tiệm cà phê gần đó mua.

Thật kì lạ là mọi người đang họp trong phòng cũng tự nhiên sai bảo gọi món cho Tiêu Hạ An. Bởi vì Thẩm Sơ Phong đã hình thành thói quen đó cho họ. Coi cậu hoàn toàn như một người hầu.

“Vâng.. một latte… một đá xay…”

Thật ra Tiêu Hạ An lại thấy biết ơn những giây phút được ra ngoài thế này. Mỗi lần đứng cạnh cậu chủ cậu lại cảm thấy vô cùng nghẹt thở, dù cho Thẩm Sơ Phong không hề làm gì cậu. Nhưng mỗi ánh mắt cử chỉ của cậu chủ đều như một ngón núi đè ép trái tim nhỏ bé của cậu.

Tiêu Hạ An không thể lý giải cảm xúc cậu chủ giành cho mình, cũng không biết liệu cậu chủ có thích mình không? Nhưng nếu cậu ấy ghét bỏ mình thì chắc chắn đã không giữ mình bên cạnh lâu như thế.

“Được rồi, buổi họp hôm nay kết thúc. Mọi người cứ theo kế hoạch triển khai nhé.”

“Hội trưởng, bữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Xin lỗi mọi người. Bởi vì nhà có chút việc nên buổi trưa tôi phải về ăn cơm. Nhưng bữa trưa hôm nay tôi mời, hội phó cầm thẻ tôi mà quẹt nhé.”

Thẩm Sơ Phong tươi cười lịch sự từ chối mọi người. Nhưng hành động lịch thiệp của anh lập tức nhận được tiếng tung hô gào rú của các cô gái lẫn chàng trai trong phòng họp.

Tiêu Hạ An nuốt nước miếng. Lại một lời nói dối nữa. Cuộc đời của cậu chủ gần như là rất nhiều lời nói dối.

“Cậu chủ, chúng ta bây giờ về nhà sao?”

Thẩm Sơ Phong ngồi tựa lưng vào ghế sau với bộ dáng cực kì mệt mỏi. Dường như nụ cười giả tạo ấy của hắn sắp vỡ vụn ra mất rồi.

Trong xe không khí tràn ngập im lặng không một ai lên tiếng.

“Đến Thiên thần đi.”

“Vâng ạ.”

Thiên Thần là một quán bar nổi tiếng ở thành phố này. Nhưng nó lại có một tầng mà người bình thường không thể nào lên được. Tầng đó thuộc về Thẩm Sơ Phong. Tiêu Hạ An biết mỗi lần Thẩm Sơ Phong muốn đến đây chính là cậu chủ cần giải toả phiền phức buồn bực trong lòng.

Quán bar Thiên Thần.

Trên tầng cao nhất, trong căn phòng rộng rãi, Thẩm Sơ Phong ở trần, người ngồi bên cạnh dưới chân đều là các mỹ nữ xinh đẹp ngực to eo nhỏ. Thể loại nào cũng có: trưởng thành sexy, hay ngây thơ trong sáng. Hơn mười cô gái vây quanh anh nhưng tất cả đều im lặng, chỉ chăm chăm rót rượu cho anh.

Thẩm Sơ Phong đã nốc ba ly rượu nặng, nhưng nhiêu đó là chưa đủ cho anh rũ bỏ hết tất cả buồn phiền trong lòng. Đám người ở trường, ở nhà, ở đâu cũng khiến anh phải đeo một chiếc mặt nạ tươi cười đáng ghét. Anh muốn xông đến xé xác bọn chúng ra. Bọn chúng đều làm việc dở hơn anh, hiệu suất thấp hơn anh. Lý nào lại có thể đứng ngang hàng với anh.

“Mẹ kiếp…”

Choang….

Theo tiếng chửi là tiếng chai rượu rơi xuống sàn bể tan nát.

Thẩm Sơ Phong bắt lấy một cô gái gần nhất, sau đó hôn cô ta một cách điên cuồng. Tiếng môi lưỡi giao triền, tiếng nhóp nhép của nước bọt khiến người khác đỏ mặt. Cô gái thỉnh thoảng lại hét lên tiếng ấm ứ vì bị Thẩm thiếu gia bóp mạnh vào eo.

Tất cả các cô gái còn lại vẫn tiếp tục hầu rượu, ngồi bên cạnh làm những con búp bê xinh đẹp chờ đợi “thị tẩm”. Đây chính là mối ngon nhất ở đây. Chỉ cần bên anh ta một đêm thôi số tiền có thể kiếm được bằng cả một tháng.

Cach…

“Thẩm thiếu… từ từ thôi…”

Không khí trong phòng u ám, ánh đèn mờ mờ thậm chí còn không nhìn rõ mặt ai với ai. Thẩm Sơ Phong bắt lấy một cô gái ném lên giường sau đó bắt đầu công cuộc tấn công con mồi của mình.

Những cô gái khác hiểu ý lập tức rút lui. Tiêu Hạ An làm vệ sĩ tất nhiên có nhiệm vụ đi ra canh cửa nhưng cậu vừa mới nhích mấy bước chân thì đã bị cậu chủ ngăn lại.

“Đứng đó. Vệ sĩ có thể rời xa chủ nhân được sao?”

“Vâng ạ.”

Thế là trong lúc Thẩm Sơ Phong giải toả dục vọng của mình trên giường, Tiêu Hạ An đứng ở cạnh cửa. Cậu cúi đầu đếm đếm mấy ngón chân của mình trong đôi giày thể thao. Thật ra nhìn người khác làm tình cũng ngại đấy, nhưng nếu nhìn nhiều rồi cũng quen mà thôi. Huống chi một tuần thì cậu chủ lại tới đây đến 3 lần.

Số cô gái mà Thẩm Sơ Phong chạm qua Tiêu Hạ An còn không nhớ nổi. Trong đầu cậu lúc này vẫn đang nghĩ đến bài tập giáo sư giao ở trường.

Thân là vệ sĩ lại nghĩ đến chuyện khác ngoài chủ nhân thì có hơi thất trách nhưng tiếng rên rỉ, tiếng nước, tiếng hơi thở ám mùi tình dục quanh quẩn bên tai làm Tiêu Hạ An cực kì khó chịu. Nếu là con trai thông thường tất nhiên sẽ có phản ứng, nhưng Tiêu Hạ An biết kiềm chế bản thân mình rất tốt, cậu cứ như kiểu bịt tai trộm chuông, không để tâm đến tiếng động xung quanh.

Cho nên, Tiêu Hạ An giống như hoà lẫn vào bóng tối của căn phòng. Trầm mặc, yên lặng như một cây cột nhà.

“Ưm… dừng… dừng….”

Mặc cô gái phía dưới thân rên la, Thẩm Sơ Phong vẫn tiếp tục hút thuốc, ra vào rất bình tĩnh. Hắn có thể dùng thân thể cô gái này phát hết buồn bực trong lòng nhưng hắn lại không thoả mãn. Một chút cũng không thoả mãn. Tâm hồn hắn trống rỗng không cách nào lấp đầy.

Thẩm Sơ Phong nhìn vệ sĩ của mình hoà lẫn vào bóng đêm. Chút ánh sáng đỏ từ điếu thuốc không khiến hắn nhìn được thái độ của cậu ta. Nhưng Thẩm thiếu gia biết rằng, Tiêu Hạ An chẳng buồn nhấc mí mắt lên.

“Chết tiệt….”

Hắn ta đánh nhanh thắng nhanh, cuối cùng hơn một tiếng cũng kết thúc trò chơi của minh.

“Tiêu Hạ An.”

“Vâng, cậu chủ.”

Tiêu Hạ An cụp mắt tiến tới đưa cho hắn một chiếc khăn. Mọi hành động đều như máy móc rập khuôn, không chút nào tỏ ra hứng thú với tình dục trên giường.

“Hừ…”

Hot

Comments

🐇 k thích 🥕 [鳳姮]

🐇 k thích 🥕 [鳳姮]

trong tình hình này mà vẫn giữ được bình tĩnh, tại hạ xin bái phục

2025-03-10

0

🐇 k thích 🥕 [鳳姮]

🐇 k thích 🥕 [鳳姮]

đúng là hưởng thụ quá

2025-03-10

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Vệ sĩ của Cậu chủ
2 Chương 2: Những lời nói dối
3 Chương 3: Yến tiệc không vui
4 Chương 4: Trừng phạt
5 Chương 5: Người trong mộng
6 Chương 6: Đây là mệnh lệnh
7 Chương 7: Ánh trăng mang nỗi nhớ
8 Chương 8: Một người bình thường
9 Chương 9: Say
10 Chương 10: Làm sai
11 Chương 11: Khóc
12 Chương 12: Một kẻ điên
13 Chương 13: Gần gũi và ghét bỏ
14 Chương 14: Người lạ xuất hiện
15 Chương 15: Gặp gỡ Vương Kính
16 Chương 16: Cậu muốn không?
17 Chương 17: Trốn không thoát
18 Chương 18: Vết cắn
19 Chương 19: Đánh dấu
20 Chương 20: Uy hiếp
21 Chương 21: Phản kích
22 Chương 22: Bị thương
23 Chương 23: Trả đũa
24 Chương 24: Giằng co
25 Chương 25: Thay đổi
26 Chương 26: Lâm Đới Thanh
27 Chương 27: Hình phòng
28 Chương 28: Đối đầu
29 Chương 29: Ăn miếng trả miếng
30 Chương 30: Cứu người
31 Chương 31: Lời đồn
32 Chương 32: Bịa đặt
33 Chương 33: Mời đi ăn
34 Chương 34: Một bát canh sườn bò
35 Chương 35: Tin đồn xấu
36 Chương 36: Điều tra
37 Chương 37: Thúc Bình
38 Chương 38: Đe doạ
39 Chương 39: Rung động và rối rắm
40 Chương 40: Bữa sáng đầy quan tâm
41 Chương 41: Chuyện Lâm gia đi đến hồi kết
42 Chương 42: Biến cố
43 Chương 43: Mất đi mới biết quý trọng
44 Chương 44: Mười năm sau
45 Chương 45: Gặp lại
46 Chương 46: Đã quên đi
47 Chương 47: Thẩm Diệc Hành
48 Chương 48: Không muốn nhớ lại
49 Chương 49: Bữa sáng phong ba
50 Chương 50: Cái bẫy
51 Chương 51: Giấc mơ mười năm
52 Chương 52: Trở về
53 Chương 53: Kí ức đừng quay về
54 Chương 54: Hôn
55 Chương 55: Thừa nhận
56 Chương 56: Gỡ nút thắt
57 Chương 57: Gặp mặt bạn thân
58 Chương 58: Nhàn nhã
59 Chương 59: Muốn
60 Chương 60: Cách nhau thật gần
61 Chương 61: Chạm đến trái tim
62 Chương 62: Kẻ đầu xỏ
63 Chương 63: Ngủ quên
64 Chương 64: Rối rắm
65 Chương 65: Không lối thoát
66 Chương 66: Bế tắc
67 Chương 67: Hoài niệm
68 Chương 68: Khoảng lặng
69 Chương 69: Không quay đầu
70 Chương 70: Lần đầu tiên (1) (H)
71 Chương 71: Lần đầu tiên (2) (H)
72 Chương 72: Sáng hôm sau
73 Chương 73: Bình đạm yêu nhau
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Vệ sĩ của Cậu chủ
2
Chương 2: Những lời nói dối
3
Chương 3: Yến tiệc không vui
4
Chương 4: Trừng phạt
5
Chương 5: Người trong mộng
6
Chương 6: Đây là mệnh lệnh
7
Chương 7: Ánh trăng mang nỗi nhớ
8
Chương 8: Một người bình thường
9
Chương 9: Say
10
Chương 10: Làm sai
11
Chương 11: Khóc
12
Chương 12: Một kẻ điên
13
Chương 13: Gần gũi và ghét bỏ
14
Chương 14: Người lạ xuất hiện
15
Chương 15: Gặp gỡ Vương Kính
16
Chương 16: Cậu muốn không?
17
Chương 17: Trốn không thoát
18
Chương 18: Vết cắn
19
Chương 19: Đánh dấu
20
Chương 20: Uy hiếp
21
Chương 21: Phản kích
22
Chương 22: Bị thương
23
Chương 23: Trả đũa
24
Chương 24: Giằng co
25
Chương 25: Thay đổi
26
Chương 26: Lâm Đới Thanh
27
Chương 27: Hình phòng
28
Chương 28: Đối đầu
29
Chương 29: Ăn miếng trả miếng
30
Chương 30: Cứu người
31
Chương 31: Lời đồn
32
Chương 32: Bịa đặt
33
Chương 33: Mời đi ăn
34
Chương 34: Một bát canh sườn bò
35
Chương 35: Tin đồn xấu
36
Chương 36: Điều tra
37
Chương 37: Thúc Bình
38
Chương 38: Đe doạ
39
Chương 39: Rung động và rối rắm
40
Chương 40: Bữa sáng đầy quan tâm
41
Chương 41: Chuyện Lâm gia đi đến hồi kết
42
Chương 42: Biến cố
43
Chương 43: Mất đi mới biết quý trọng
44
Chương 44: Mười năm sau
45
Chương 45: Gặp lại
46
Chương 46: Đã quên đi
47
Chương 47: Thẩm Diệc Hành
48
Chương 48: Không muốn nhớ lại
49
Chương 49: Bữa sáng phong ba
50
Chương 50: Cái bẫy
51
Chương 51: Giấc mơ mười năm
52
Chương 52: Trở về
53
Chương 53: Kí ức đừng quay về
54
Chương 54: Hôn
55
Chương 55: Thừa nhận
56
Chương 56: Gỡ nút thắt
57
Chương 57: Gặp mặt bạn thân
58
Chương 58: Nhàn nhã
59
Chương 59: Muốn
60
Chương 60: Cách nhau thật gần
61
Chương 61: Chạm đến trái tim
62
Chương 62: Kẻ đầu xỏ
63
Chương 63: Ngủ quên
64
Chương 64: Rối rắm
65
Chương 65: Không lối thoát
66
Chương 66: Bế tắc
67
Chương 67: Hoài niệm
68
Chương 68: Khoảng lặng
69
Chương 69: Không quay đầu
70
Chương 70: Lần đầu tiên (1) (H)
71
Chương 71: Lần đầu tiên (2) (H)
72
Chương 72: Sáng hôm sau
73
Chương 73: Bình đạm yêu nhau

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play