Chương 5: Người trong mộng

Lưu ý: Chương này có H nhẹ, bạn đọc lưu ý trước khi bắt đầu đọc.

“Ah…. Ah….”

Thẩm Sơ Phong nắm chặt đầu người bên dưới, kéo căng khiến cổ cậu ta ưỡn thật cong, tạo thành một đường nét thật đẹp.

Vòng eo gọn gàng săn chắc, làn da khoẻ khoắn bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Mái tóc đen cũng bết hết lại trông cực kì quyến rũ.

“Ah… dừng… dừng…c….”

Người dưới thân hắn lúc này bởi vì khoái cảm mệt nhọc mà không thốt nên lời, hai tay chỉ có thể nắm chặt ga giường, đầu vùi xuống gối, cái miệng nhỏ thốt lên những tiếng rên quyến rũ. Vào trong tai Thẩm Sơ Phong còn có tác dụng mạnh hơn thứ thuốc kích dục đắt đỏ nhất thị trường. Nốt ruồi son nổi bật trên mông phải càng thu hút hắn hơn.

“Ha…. mẹ kiếp….”

Bàn tay còn lại của Thẩm Sơ Phong vuốt ve tấm lưng trần mướt mát mồ hôi của người kia, miệng của hắn bỗng dưng cảm thấy khô khốc. Hắn cúi người xuống cắn thật mạnh vào làn da đó đến mức bật máu, lúc nhả ra in đậm dấu răng của hắn.

“Ha… thật tốt… kẹp chặt quá rồi….”

Cái lỗ nhỏ phía dưới bỗng nhiên siết chặt lại, người phía dưới rùng mình, đầu ngón chân xinh yêu co quắp bám lấy chăn chứng tỏ chủ nhân nó đã sắp đạt đến cực độ khoái cảm.

Thẩm Sơ Phong nhìn phong cảnh xinh đẹp ấy càng thêm như điên dại mà dùng thứ to lớn của mình đỉnh vào điểm đặc biệt phía trong. Mỗi lần đụng tới, người kia lại run run một trận mãnh liệt, tiếng rên càng thêm ngọt nị. Nốt ruôi đỏ au kia đỏ như máu, khiến Thẩm Sơ Phong mê mụi mà mân mê nó. Nếu có thể, hắn rất muốn nhìn nốt ruồi này suốt đời. Có khi chỉ cần nhìn nó thôi, hắn có thể lên đỉnh được luôn ấy chứ.

“Ah… tới… tới….Ah…”

Người phía dưới gào khóc lên, trong giọng nói nức nở mang theo sự vui sướng của khoái cảm nhục dục, cái cổ ưỡn thật cong, cánh mông siết chặt lấy thứ to lớn bên trong.

Thẩm Sơ Phong hai mắt đỏ ngầu, trước mắt đạt một mảnh trắng xoá. Dù cho có làm tình với ai đi chăng nữa thì hắn cũng chưa từng sung sướng đến như vậy. Khoái cảm lan toả đến tận chân tơ, bao nhiêu u uất tích tụ bấy lâu nay cũng theo đó mà biến mất.

Người kia trở mình lại. Hắn thấy cái gì đó? Là ai? Ngươi là ai? Nốt ruồi đỏ đó là đâu hiệu duy nhất sao?

Thẩm Sơ Phong từ trong giấc mơ bừng tỉnh giấc. Đồng hồ mới điểm 4h hơn, thông thường giờ này hắn vẫn còn đang ngủ say. Nhưng nếu hôm nào gặp buồn phiền không giải toả được hắn lại mơ giấc mơ đó.

Người trong mộng là ảo nhưng khiến hắn đạt đỉnh lại là thật. Thẩm Sơ Phong nằm dang tay trên giường, cảm nhận ướt át nhớp dính phía dưới sau giấc mộng tinh đó. Cả người hắn thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Mẹ kiếp, hắn thế mà ra nhanh như vậy, không chỉ thế còn ra với một người đàn ông. Con mẹ nó. Có thứ gì vô lý hơn vậy cơ chứ.

Những điều này khiến Thẩm Sơ Phong như điên tiết cả lên. Giấc mơ này theo hắn đã hai năm rồi nhưng hắn chưa bao giờ thấy rõ mặt người phía dưới. Tất cả những gì nhận dạng được chỉ có làn da bánh mật khoẻ khoắn, nốt ruồi son đỏ au trên cánh mông phải, cái cổ thon dài mảnh khảnh. Hắn mơ hồ cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra hình dáng người này là ai. Trong mơ tất cả mờ mờ ải ảo, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.

Nếu để hắn biết được là kẻ nào dám đi vào trong giấc mơ của hắn quấy phá, hắn sẽ giết chết người đó.

Nhưng mà Thẩm Sơ Phong cũng không thể không thừa nhận.

“Thật tuyệt. Hay mình thử với con trai xem sao nhỉ?”

Căn phòng bên cạnh khi cậu chủ còn đang sung sướng từ thân thể đến linh hồn thì Tiêu Hạ An quằn quại với con đau nhứt trên lưng. Cậu thở hổn hển mệt nhọc, nóng ran khắp người. Rõ ràng trước khi ngủ đã cẩn thận uống thuốc hạ sốt nhưng cũng không tránh được.

Tiêu Hạ An lịm đi hoàn toàn, cậu muốn ngồi dậy lấy nước nhưng cơ thể không chịu nghe lời.

Thẩm Sơ Phong nằm trên giường nhìn đồng hồ chậm rãi nhảy qua con số 6h30 phút sáng. Hắn đang chờ Tiểu An đánh thức mình nhưng hôm nay cậu đã chậm 5 phút rồi. Đây là chuyện trước giờ không hề xảy ra.

Tiêu Hạ An đối với hắn hệt như một con robot được lập trình sẵn, mọi việc làm đều không sai lệch một giây.

Người hầu của anh hôm qua mới bị một trận đòn mà đã thiếu đánh tới mức đó rồi sao?

Chờ thêm mười phút nữa vẫn không thấy người qua hầu hạ mình thức dậy, Thẩm Sơ Phong liền bực tức ngồi dậy, đi qua phòng bên cạnh.

“Này, cậu ăn…”

Lời mắng chửi còn thốt ra nguyên câu, Thẩm Sơ Phong liền sững sờ nhìn người đang đờ đẫn trên giường.

“Nóng quá.”

Thẩm Sơ Phong sờ vào cổ và trán của Tiêu Hạ An rồi thốt ra. Người nằm trên giường mặt mày ửng đỏ, thân nhiệt cao bất thường, cả người hừng hực, miệng thì cứ ậm ự cái gì đó không rõ.

Không biết nhiệt độ căn phòng này quá nóng hay gì mà khiến Thẩm Sơ Phong bức bối trong người thật sự. Hắn nhìn người hầu của mình mê mang trên giường bất tri bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Bàn tay trắng trẻo lạnh lẽo đi qua từng tấc da thịt của Tiêu Hạ An, não bộ của hắn nói hắn dừng lại nhưng bản thân Thẩm Sơ Phong lại tham luyến hơi thở nóng rực phát ra từ cậu.

“Ư… cậu chủ…”

Tiêu Hạ An mờ mịt nhìn phía trước, đôi mắt ngập nước không tiêu cự chỉ có thể nhìn loáng thoáng bóng dáng của người ngồi cạnh. Câu nói phát ra đầy khó nhọc.

Bây giờ là mấy giờ rồi? Đã muộn giờ đánh thức cậu chủ chưa?

Đó là tất cả những gì mà cậu có thể nghĩ được.

Tiếng gọi của Tiêu Hạ An như làm bừng tỉnh người đang trong cơn mộng mị Thẩm Sơ Phong. Hắn nhìn lại thì đã thấy ngón tay của mình đang vân vê vòng eo nhỏ săn chắc của người hậu, chiếc áo ngủ ca ro bị vén lên tới tận ngực.

Mày điên rồi à, Thẩm Sơ Phong. Mày đang làm hành động gì vậy? Gay? Mày chính là ghét những kẻ đồng tính nam nhất trên đời này mà.

Thẩm Sơ Phong nhìn bàn tay vừa sờ mó người khác của mình bằng ánh mắt kinh tởm. Những kí ức ngày xưa lại một lần nữa tràn về.

Gay… không được… tránh xa ta ra….

Thẩm Sơ Phong quơ quào chạy ra khỏi phòng, bỏ mặc cả người đang sốt cao trên giường. Hắn ta loạn choạng chạy đến hồ bơi ngâm mình thẳng vào trong đó, mong ngóng nước lạnh có thể làm mình tĩnh tâm.

Làn nước bủa vậy khiến Thẩm Sơ Phong yên tâm trở lại. Những giấc mơ kiều diễm ướt át, những tiếng rên rỉ của nam nhân, những hành động quấy rối kì lạ của hắn.

Đúng vậy, chắc chắn là do thiếu nữ nhân. Đúng vậy.

Thẩm Sơ Phong tự trấn an bản thân mình.

Sau một tiếng hắn mới sực nhớ ra vệ sĩ của mình đang ốm nặng. Lúc này hắn không muốn đối diện với Tiêu Hạ An một chút nào, thậm chí là sau sáng nay còn muốn đẩy cậu đi thật xa dù biết cho cậu không có lỗi gì cả.

Nhưng hắn là chủ, hắn có quyền. Thẩm Sơ Phong tính toán trong đầu, lưỡng lự nhiều việc. Đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn gặp việc khó giải quyết như vậy.

Trước hết cứ phải giải quyết cái người đang ốm đến mê mang kia đã.

Tít… tít….

Thẩm Sơ Phong nhấc điện thoại nhắn một tin nhắn đi, sau đó quay về phòng. Lúc này hắn không muốn thấy Tiểu An. Nếu không hắn sẽ lên cơn điên mà giết người mất.

Chỉ 30p sau, một người mặc áo sơ mi xốc xếch bước vào, tay xách theo hòm thuốc vừa đi vừa chửi lầm bầm trong miệng.

“Tên điên Thẩm Sơ Phong, sáng sớm không cho người ta ngủ, ngươi phát điên cái gì cơ chứ?”

Hot

Comments

xaugaii

xaugaii

ảnh hài =)))

2025-04-27

1

Phạm Nhung

Phạm Nhung

ông P ác quá à

2023-07-13

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Vệ sĩ của Cậu chủ
2 Chương 2: Những lời nói dối
3 Chương 3: Yến tiệc không vui
4 Chương 4: Trừng phạt
5 Chương 5: Người trong mộng
6 Chương 6: Đây là mệnh lệnh
7 Chương 7: Ánh trăng mang nỗi nhớ
8 Chương 8: Một người bình thường
9 Chương 9: Say
10 Chương 10: Làm sai
11 Chương 11: Khóc
12 Chương 12: Một kẻ điên
13 Chương 13: Gần gũi và ghét bỏ
14 Chương 14: Người lạ xuất hiện
15 Chương 15: Gặp gỡ Vương Kính
16 Chương 16: Cậu muốn không?
17 Chương 17: Trốn không thoát
18 Chương 18: Vết cắn
19 Chương 19: Đánh dấu
20 Chương 20: Uy hiếp
21 Chương 21: Phản kích
22 Chương 22: Bị thương
23 Chương 23: Trả đũa
24 Chương 24: Giằng co
25 Chương 25: Thay đổi
26 Chương 26: Lâm Đới Thanh
27 Chương 27: Hình phòng
28 Chương 28: Đối đầu
29 Chương 29: Ăn miếng trả miếng
30 Chương 30: Cứu người
31 Chương 31: Lời đồn
32 Chương 32: Bịa đặt
33 Chương 33: Mời đi ăn
34 Chương 34: Một bát canh sườn bò
35 Chương 35: Tin đồn xấu
36 Chương 36: Điều tra
37 Chương 37: Thúc Bình
38 Chương 38: Đe doạ
39 Chương 39: Rung động và rối rắm
40 Chương 40: Bữa sáng đầy quan tâm
41 Chương 41: Chuyện Lâm gia đi đến hồi kết
42 Chương 42: Biến cố
43 Chương 43: Mất đi mới biết quý trọng
44 Chương 44: Mười năm sau
45 Chương 45: Gặp lại
46 Chương 46: Đã quên đi
47 Chương 47: Thẩm Diệc Hành
48 Chương 48: Không muốn nhớ lại
49 Chương 49: Bữa sáng phong ba
50 Chương 50: Cái bẫy
51 Chương 51: Giấc mơ mười năm
52 Chương 52: Trở về
53 Chương 53: Kí ức đừng quay về
54 Chương 54: Hôn
55 Chương 55: Thừa nhận
56 Chương 56: Gỡ nút thắt
57 Chương 57: Gặp mặt bạn thân
58 Chương 58: Nhàn nhã
59 Chương 59: Muốn
60 Chương 60: Cách nhau thật gần
61 Chương 61: Chạm đến trái tim
62 Chương 62: Kẻ đầu xỏ
63 Chương 63: Ngủ quên
64 Chương 64: Rối rắm
65 Chương 65: Không lối thoát
66 Chương 66: Bế tắc
67 Chương 67: Hoài niệm
68 Chương 68: Khoảng lặng
69 Chương 69: Không quay đầu
70 Chương 70: Lần đầu tiên (1) (H)
71 Chương 71: Lần đầu tiên (2) (H)
72 Chương 72: Sáng hôm sau
73 Chương 73: Bình đạm yêu nhau
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Vệ sĩ của Cậu chủ
2
Chương 2: Những lời nói dối
3
Chương 3: Yến tiệc không vui
4
Chương 4: Trừng phạt
5
Chương 5: Người trong mộng
6
Chương 6: Đây là mệnh lệnh
7
Chương 7: Ánh trăng mang nỗi nhớ
8
Chương 8: Một người bình thường
9
Chương 9: Say
10
Chương 10: Làm sai
11
Chương 11: Khóc
12
Chương 12: Một kẻ điên
13
Chương 13: Gần gũi và ghét bỏ
14
Chương 14: Người lạ xuất hiện
15
Chương 15: Gặp gỡ Vương Kính
16
Chương 16: Cậu muốn không?
17
Chương 17: Trốn không thoát
18
Chương 18: Vết cắn
19
Chương 19: Đánh dấu
20
Chương 20: Uy hiếp
21
Chương 21: Phản kích
22
Chương 22: Bị thương
23
Chương 23: Trả đũa
24
Chương 24: Giằng co
25
Chương 25: Thay đổi
26
Chương 26: Lâm Đới Thanh
27
Chương 27: Hình phòng
28
Chương 28: Đối đầu
29
Chương 29: Ăn miếng trả miếng
30
Chương 30: Cứu người
31
Chương 31: Lời đồn
32
Chương 32: Bịa đặt
33
Chương 33: Mời đi ăn
34
Chương 34: Một bát canh sườn bò
35
Chương 35: Tin đồn xấu
36
Chương 36: Điều tra
37
Chương 37: Thúc Bình
38
Chương 38: Đe doạ
39
Chương 39: Rung động và rối rắm
40
Chương 40: Bữa sáng đầy quan tâm
41
Chương 41: Chuyện Lâm gia đi đến hồi kết
42
Chương 42: Biến cố
43
Chương 43: Mất đi mới biết quý trọng
44
Chương 44: Mười năm sau
45
Chương 45: Gặp lại
46
Chương 46: Đã quên đi
47
Chương 47: Thẩm Diệc Hành
48
Chương 48: Không muốn nhớ lại
49
Chương 49: Bữa sáng phong ba
50
Chương 50: Cái bẫy
51
Chương 51: Giấc mơ mười năm
52
Chương 52: Trở về
53
Chương 53: Kí ức đừng quay về
54
Chương 54: Hôn
55
Chương 55: Thừa nhận
56
Chương 56: Gỡ nút thắt
57
Chương 57: Gặp mặt bạn thân
58
Chương 58: Nhàn nhã
59
Chương 59: Muốn
60
Chương 60: Cách nhau thật gần
61
Chương 61: Chạm đến trái tim
62
Chương 62: Kẻ đầu xỏ
63
Chương 63: Ngủ quên
64
Chương 64: Rối rắm
65
Chương 65: Không lối thoát
66
Chương 66: Bế tắc
67
Chương 67: Hoài niệm
68
Chương 68: Khoảng lặng
69
Chương 69: Không quay đầu
70
Chương 70: Lần đầu tiên (1) (H)
71
Chương 71: Lần đầu tiên (2) (H)
72
Chương 72: Sáng hôm sau
73
Chương 73: Bình đạm yêu nhau

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play