Chương 9: Tôi vẫn còn độc thân

Đêm đến, sau khi hoàn thành số bài tập trong ngày, Thiên Nguyệt ngả lưng ra phía sau ghế, trong vô thức ánh mắt cô chạm tới chiếc áo khoác đang được treo trên kệ. Hình như cô nghe thấy tiếng chuông rất nhỏ phát ra từ trong ấy... Là chiếc điện thoại?

Thở dài một tiếng, Thiên Nguyệt liền đứng dậy, bước chân lại gần, mò trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại, quả nhiên là có người gọi tới thật, tờ giấy note cũng theo hành động lấy điện thoại ra mà rơi xuống đất. Ngay lập tức, Thiên Nguyệt nhận ra, số điện thoại đang gọi tới, cùng với số điện thoại trong tờ giấy note là một.

Đang phân vân có nên bắt máy hộ hay không, dù sao đây cũng là điện thoại của người ta thì đầu dây bên kia đã gọi lại đến cuộc thứ hai. Cứ theo đà này có lẽ người bên kia nếu không nghe máy sẽ không chịu dừng lại đây mà. Cô chỉ đành thầm xin lỗi Phó Thành Dương thật nhiều rồi mới dám bắt máy.

Vừa mới áp tai vào nghe, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói nũng nịu của một cô gái:

"Thành Dương, anh làm gì mà lâu vậy không bắt máy? Để người ta chờ thật lâu, hửm?"

"Xin lỗi... Ừm, chị gái, chủ nhân của chiếc điện thoại này để quên ngoài sân bay..."

"Cô là ai?" - Không đợi cô giải thích xong, người bên đấy đã không đủ nhẫn nại mà cắt ngang lời trình bày, thẳng thừng chất vấn, cứ như cô là nhân vật phản diện trong tình huống giựt chồng người khác vậy.

"Tôi..."

Cốc cốc cốc.

Thiên Nguyệt bị tiếng gõ cửa nhà mình mà dừng lại, đầu lông mày hơi nhăn lại, nửa đêm nửa hôm như vậy ai lại tới tìm cô lúc này chứ?

Đành gác lại lời giải thích với người phụ nữ trong điện thoại qua một bên, qua loa trả lời nhanh rồi cúp máy trong sự ngơ ngác của người kia. Cô đặt điện thoại xuống, lấy từ trong bếp ra cây lăn bột bằng gỗ làm đồ phòng thân, lúc này mới đáp lại tiếng gõ cửa vẫn luân phiên vang lên nãy giờ:

"Đến đây đến đây."

Chẳng tốn mấy giây, cô đã đứng trước cửa chính, nhìn từ lỗ nhỏ trên cửa, chỉ có thể trông thấy tấm lưng rộng của một người đàn ông, hình như hắn ta đang mặc vest?

Tựa hồ có thể cảm nhận được cô đang ở gần, người đó cất tiếng nói. Ngay khi âm thanh trầm khàn kia vừa vang lên đã đánh bay tuyến phòng ngự trong lòng Thiên Nguyệt lúc này:

"Xin chào Thiên Nguyệt, tôi là Phó Thành Dương... Ừm, tôi đến lấy đồ bỏ quên ban sáng mà thôi, em không cần sợ như vậy."

Chỉ nghe một tiếng cách, mất hai giây để Phó Thành Dương nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn còn chưa ngang đến bả vai hắn xuất hiện, trên khuôn mặt cô vẫn còn vương chút nét xấu hổ, lắp bắp nói với hắn:

"Thật ngại quá, không cố ý để ngài... à anh phải chờ lâu như vậy đâu, anh biết đấy, vẫn nên phòng ngừa một chút mà ha?" - Vừa nói, Thiên Nguyệt vừa cố gắng đem chiếc cây lăn bột giấu thật kỹ phía sau lưng, trên môi hiện ra nét cười không được tự nhiên.

"À đúng rồi, anh làm thế nào mà có thể tìm ra được chỗ ở của tôi vậy?"

"Nhờ cái này." - Nói đoạn, Phó Thành Dương lấy từ trong túi ra tấm visa có in hình cô trên đó, bên dưới cũng có ghi địa chỉ của cô.

Thiên Nguyệt nhìn đến tấm visa liền ngạc nhiên quá độ, bàn tay lập tức theo bản năng mà đưa ra nhận lấy đồ của mình, cũng vì thế mà chiếc cây lăn bột rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang vọng một góc.

Chiếc cây lăn bột sau khi rơi xuống đất, theo quán tính còn lăn một đoạn theo độ dốc, chẳng bao lâu nó đã rơi cạch một cái trước cửa nhà của Thiên Nguyệt, tạo ra một âm thanh khó xử.

Thiên Nguyệt sau khi cất tấm visa vào trong túi áo ngủ thì hớt hải túm lại đồ vật bằng gỗ này lại, hai bên má không chạm cũng biết đã đỏ đến bỏng tay.

"Xin lỗi, xin lỗi, thất thế trước anh rồi... Chờ một chút, tôi liền đem áo khoác của anh tới liền..." - Còn chưa kịp dứt lời cô đã chạy vụt vào trong nhà như một con mèo nhỏ, hận không thể đào một hố rồi chui đầu xuống.

Phó Thành Dương ở bên ngoài, thu lại toàn bộ hành động của cô vào trong mắt, khóe môi dần cong lên, sau đó là một tiếng cười trầm ấm rất êm tai: "Làm sao mà... Đáng yêu như vậy chứ?"

Phải một lúc sau mới thấy Thiên Nguyệt bước ra, tuy trên gương mặt đã bớt vẻ ngượng nghịu xấu hổ ban nãy, nhưng vẫn vô cùng dè dặt đối với hắn, hai tay vươn ra đặt chiếc áo khoác vào trong lòng bàn tay của hắn, tiện thể nhắc nhở hắn chuyện sai trái mà mình đã làm ra:

"Lúc nãy, người yêu của anh có gọi, bởi vì sợ chị ấy lo lắng nên tôi đã lỡ bắt máy rồi. Trông có vẻ là tôi đã làm chị ấy hiểu lầm gì đó. Có gì... Lúc anh gọi điện thoại dỗ chị ấy, có thể kèm thêm một câu xin lỗi của tôi có được hay không?"

Phó Thành Dương vừa nghe đến hai chữ "bạn gái" liền lập tức nhăn mặt, ôm lấy áo khoác của mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên gương mặt nhỏ của cô.

"Điện thoại nào? Bạn gái nào?"

"Thì chính là... Đồ đều ở trong túi bên trái chiếc áo khoác của anh."

"Tôi chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại, mà thứ đó đang ở đây mà?" - Dường như sợ cô không tin tưởng, hắn vội vàng lấy trong túi quần mình ra chiếc điện thoại màu đen sáng bóng.

"Còn nữa, tôi hiện tại vẫn chưa có bạn gái, Thiên Nguyệt, em có thể vu khống tôi chuyện gì, nhưng chuyện này thì không thể. Nhắc lại thêm một lần nữa, tôi, Phó Thành Dương, vẫn là một người độc thân!"

Hot

Comments

小 狐狸

小 狐狸

Kiểu như sợ vợ hiểu lầm nên khẳng định vậy á

2023-07-05

2

Duyên Nguyễn

Duyên Nguyễn

anh nhà kiểu sợ chị hiểu lầm rồi mất vk hay sao mà giải thích ghê 🤣🤣

2023-07-02

0

gấu

gấu

chỉ vì muốn gặp đc nàng mà a đi một vòng lớn...sao mà a dễ thương quá vậy chèn.

2023-06-16

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Khoảng cách xa nhất
3 Chương 3: Trùng sinh
4 Chương 4: Em ấy không cần người giám hộ như hai người
5 Chương 5: Màn kịch nhiều người diễn
6 Chương 6: Gặp lại sau 7 năm
7 Chương 7: Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy chứ?
8 Chương 8: Một góc nhỏ chuyện năm xưa bị đào lên
9 Chương 9: Tôi vẫn còn độc thân
10 Chương 10: Khởi đầu mới
11 Chương 11: Người thân cũng có thể đâm nhau vậy sao?
12 Chương 12: Không biết phải đối mặt như thế nào.
13 Chương 13: Người trong bóng tối
14 Chương 14: Ánh nhìn xâm lược
15 chương 15: Em đang chơi với kẻ nói dối đấy.
16 Chương 16: Kẹo ngọt, chị có bạn trai à?
17 chương 17: Người sống hai đời
18 Chương 18: Chị em ruột thì thân thiết có gì sai
19 chương 19: Trâu già gặm cỏ non
20 chương 20: Đợi đến khi em thích tôi
21 Chương 21: Thăm cha mẹ
22 Chương 22: Hổ giữ cũng không ăn thịt con nhưng...
23 Chương 23: Sự thật về cái chết của mẹ TN (1)
24 Chương 24: Em là người trọng sinh đúng không?
25 Chương 25: Mất phương hướng
26 Chương 26:
27 Chương 27: Rõ ràng em ấy có nhà mà.
28 Chương 28: Giấc mộng nam kha... là sự thật?
29 Chương 29: Rời đi
30 Chương 30: Khoảng lặng
31 Chương 31: Muốn quay trở lại sao?
32 Chương 32: Trở về
33 Chương 33: Xin chào Phó tổng.
34 Chương 34: Tôi đến đây để trông thấy dáng vẻ tệ hại nhất của cô.
35 Chương 35:
36 Chương 36:
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Thêm một lần yêu
40 Chương 40:
41 Chương 41: end nhỏ
42 Chương 42: ngoại truyện
Chapter

Updated 42 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Khoảng cách xa nhất
3
Chương 3: Trùng sinh
4
Chương 4: Em ấy không cần người giám hộ như hai người
5
Chương 5: Màn kịch nhiều người diễn
6
Chương 6: Gặp lại sau 7 năm
7
Chương 7: Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy chứ?
8
Chương 8: Một góc nhỏ chuyện năm xưa bị đào lên
9
Chương 9: Tôi vẫn còn độc thân
10
Chương 10: Khởi đầu mới
11
Chương 11: Người thân cũng có thể đâm nhau vậy sao?
12
Chương 12: Không biết phải đối mặt như thế nào.
13
Chương 13: Người trong bóng tối
14
Chương 14: Ánh nhìn xâm lược
15
chương 15: Em đang chơi với kẻ nói dối đấy.
16
Chương 16: Kẹo ngọt, chị có bạn trai à?
17
chương 17: Người sống hai đời
18
Chương 18: Chị em ruột thì thân thiết có gì sai
19
chương 19: Trâu già gặm cỏ non
20
chương 20: Đợi đến khi em thích tôi
21
Chương 21: Thăm cha mẹ
22
Chương 22: Hổ giữ cũng không ăn thịt con nhưng...
23
Chương 23: Sự thật về cái chết của mẹ TN (1)
24
Chương 24: Em là người trọng sinh đúng không?
25
Chương 25: Mất phương hướng
26
Chương 26:
27
Chương 27: Rõ ràng em ấy có nhà mà.
28
Chương 28: Giấc mộng nam kha... là sự thật?
29
Chương 29: Rời đi
30
Chương 30: Khoảng lặng
31
Chương 31: Muốn quay trở lại sao?
32
Chương 32: Trở về
33
Chương 33: Xin chào Phó tổng.
34
Chương 34: Tôi đến đây để trông thấy dáng vẻ tệ hại nhất của cô.
35
Chương 35:
36
Chương 36:
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Thêm một lần yêu
40
Chương 40:
41
Chương 41: end nhỏ
42
Chương 42: ngoại truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play