Chương 11: Một cô gái hay cười, cũng lại là người có nhiều tâm sự nhất

Di Giai tỉ mỉ hoàn thành tác phẩm của mình, sau đó mang đi hong khô.

Trong lúc chờ đợi tượng được hong khô, cô lại đi xuống tầng tìm Lâm Phong.

Cô nhìn ngắm xung quanh một lượt, phát hiện anh đang ngồi ở một góc, xung quanh không có mấy người.

Cô liền len lén đi đến đó, chầm chậm từng bước xem anh đang đọc gì mà lại tập trung như vậy.

Cô xem nhưng có mấy chỗ không hiểu, hình như là anh đang nghiên cứu về thiết bị điện thì phải.

Có vẻ như anh rất hứng thú với đề tài này, cô đứng ở sau lưng nhìn anh một lúc lâu mà anh vẫn không phát hiện ra.

Di Giai cũng không thèm tò mò nữa, im lặng ngồi xuống cạnh Lâm Phong.

“Chơi xong trò nhàm chán kia rồi?” Lâm Phong hỏi, nhưng vẫn chú tâm vào quyển sách.

“Ồ… cái kia… cậu có vẻ thích nghiên cứu về điện nhỉ? Tôi đến từ nãy mà cậu cũng không hay!”

“Chỉ là thấy khá thú vị!” Anh nhàn nhạt đáp.

Cô không hỏi nữa, lơ đãng nhìn ra ngoài.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, cho nên rất nhiều gia đình đưa con cái ra ngoài chơi.

Nhìn mấy đứa nhóc, cô lại thấy ganh tị.

Tuổi thơ của cô, hình như không có gì đáng nói.

Cô chỉ biết mỗi việc học, học xong cũng ở trong nhà, hầu như không mấy khi ra ngoài.

Có đi, cũng chỉ quanh quẩn mấy nơi như quán cà phê, trà sữa của mẹ.

Trước kia, cô hầu như không tham gia mấy việc tụ tập với bạn bè.

Lúc nhỏ, là do ba mẹ sợ cô ra ngoài sẽ bị dụ dỗ, sẽ gặp chuyện không hay, nên không cho cô đi.

Đến khi lớn hơn, được phép ra ngoài, cô lại quên đi cảm giác hào hứng phấn khởi khi muốn được đi chơi như lúc bé mất rồi.

Hơn nữa, cô hiểu rõ một điều rằng, bản thân cô đứng ở hai ngã rẽ, một là chăm chỉ cố gắng khiến ba mẹ tự hào, hai là khiến ba mẹ đến ngẩng mặt lên cũng không dám.

Rất rõ ràng, cô chọn vế đầu.

Di Giai sống thiên về tình cảm nhiều hơn lý trí, mà cô lại vô cùng nhạy cảm. Ba mẹ cô chỉ có duy nhất mình cô để trông cậy, cô không thể phụ hoài mong đợi của họ, biến mình thành quả bom nổ chậm đe dọa đến họ được.

Ba cô lại là người đứng đầu một trường học, là người có tiếng nói, có địa vị, không thể có một cô con gái nổi loạn.

Mẹ cô lại càng rất quan tâm đến mặt mũi của mình, cho nên từ nhỏ đã răn dạy cô nhiều điều, đặc biệt là không được làm những điều mà trong mắt người lớn là không ngoan ngoãn, là không lễ phép.

Cho nên, kể từ khi cô biết suy nghĩ, hiểu được những tâm tư đằng sau ánh mắt hi vọng của ba mẹ dành cho mình, cô đã tự biến mình thành một cỗ máy, có thể tùy tiện cho mọi người điều khiển.

Ngày trước, khi còn nhỏ, cô cũng từng nghĩ có ba quen biết nhiều, việc ở trường của cô sẽ thuận tiện dễ dàng hơn, nhưng cô đã lầm, việc này khiến cô chỉ có thêm áp lực chứ không hề giúp cô dễ thở.

Cô bị bạn bè ganh ghét đố kỵ, cô bị giáo viên đặt kỳ vọng quá nhiều.

Cô thậm chí không thể sống đúng với cảm xúc của mình vì những gánh nặng đó.

Cô luôn nơm nớp lo sợ sẽ không có ai thèm chơi với cô, cũng luôn rất hoảng loạn khi giáo viên đột nhiên có cái nhíu mày hay vẻ mặt không vui vẻ.

Những lúc đó, cô luôn tự hỏi mình có làm gì sai không, có biểu hiện nào không tốt khiến thầy cô thất vọng hay không?

Những tháng ngày đó nhàm chán đến độ Di Giai không muốn nhớ lại, bởi vì cô chỉ biết cắm đầu học, cô không phải kiểu người có thiên phú, đành phải cố gắng gấp bội. Còn một việc khiến cô chán ngấy hơn, chính là phải lấy lòng bạn học và thầy cô. Cô dù buồn bực không vui cũng không dám thể hiện ra, chỉ biết mang ấm ức trong lòng, còn ngoài mặt lại vui vẻ tươi cười, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đúng chuẩn con nhà người ta.

Mãi đến khi lên cấp ba, vào trường do chính ba mình làm hiệu trưởng, Di Giai đã thuyết phục ba giữ bí mật về thân phận, để bản thân có thể có những năm tháng cuối cấp nhẹ nhàng và yên bình hơn một chút.

Dù hiện tại cô vẫn đóng vai con ngoan trò giỏi, không dám làm thầy cô nào phật lòng, nhưng cô đã không phải chịu nhiều áp lực vì mấy chữ “con hiệu trưởng” nữa.

Mà ba mẹ cô, cũng đã dần dần cho cô sự thoải mái hơn, không còn quá gò ép cô nữa, có lẽ họ không muốn cô bị nặng tâm lý trước khi thi đại học.

Có thể nói, cuộc sống của cô bây giờ, vui vẻ hơn rất nhiều, vì cô có những người bạn thật lòng đối đãi tốt với mình, không vụ lợi, không toan tính, mặc dù cô vẫn phải gồng mình lên để đảm bảo mình luôn là niềm tự hào của ba mẹ.

Nhiều khi cô cũng quên mất sống cho bản thân mình, cứ mãi lo nghĩ đến cảm xúc người khác, mà mặc cho bản thân mình bị giày vò.

Cho nên, khi nhìn những cô cậu bé với nét mặt ngây thơ, đơn thuần, cười cười nói nói bên cạnh ba mẹ, Di Giai lại thấy mủi lòng.

Cô ước có thể cười tươi rạng rỡ như bọn trẻ đó, là nụ cười hạnh phúc thật sự, chứ không phải là nụ cười gượng gạo, có chút giả tạo kia.

Cô đột nhiên buông mấy lời vu vơ với Lâm Phong vẫn còn nghiêm túc nghiên cứu tài liệu: “Cậu có biết những người hay cười, lại là những người có nhiều tâm sự nhất không?”

Lâm Phong đang tập trung đọc sách, chợt nghe câu hỏi của Di Giai, anh có chút tò mò ngước lên nhìn cô, bắt gặp cô cũng đang nghiêng đầu nhìn mình mỉm cười.

Hình như đọc sách nhiều khiến anh bị hoa mắt, nếu không tại sao anh lại cảm thấy đôi mắt cô ngân ngấn nước, là cười nhưng lại như khóc?

Không lẽ câu nói kia là đang ám chỉ cô?

Có thể nào sao? Từ khi quen biết cô, anh luôn thấy cô cười đùa vui vẻ, luôn tỏ ra năng lượng tích cực cho những người xung quanh mình.

Cô cũng là đại tiểu thư, được ba mẹ nâng niu trong lòng, không cần nghĩ đến cái ăn cái mặc, vậy cuộc đời cô còn có gì để buồn?

Không biết vì sao, anh đột nhiên hỏi: “Như cậu sao?”

Di Giai giật mình, sao anh lại có thể nhìn ra tâm tư của cô? Cô đã hơi xúc động quá rồi ư?

Cô không phản bác, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ đột ngột quay đầu, cố gắng kiềm lại giọt nước nóng hổi đang chực trào ra.

Cô khẽ nói, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng: “Ở trên đời này, ai cũng có những tâm tư riêng không thể cho người khác biết, bởi vì có nói người khác cũng không hiểu. Cho nên, họ dùng nụ cười để ngụy trang cho nỗi buồn của mình, cũng là tự tạo cho mình một chút động lực để sống tiếp.”

Như là đang nói lên tâm sự của mình.

Cô chính là kiểu người, ở trước mặt mọi người luôn tươi tắn rạng rỡ, luôn mang đến cho mọi người sự vui vẻ, tích cực, nhưng khi chỉ có một mình trong căn phòng, đối diện với màn đêm và bốn bức tường, thì cô lại như biến thành một con người khác, trầm tĩnh, rồi lặng lẽ khóc. Có nhiều đêm, cô thấy áp lực, thấy mất phương hướng, bật khóc ướt cả gối, khóc đến nỗi mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng khi một ngày mới bắt đầu, cô lại mang lên lớp mặt nạ nụ cười kia để đối diện với mọi người.

Nhất là ở trước mặt ba mẹ, cô luôn luôn tỏ ra mình ổn, vì cô không muốn khiến ba mẹ nhọc lòng.

Suy cho cùng, ba mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô. Họ lấy những kinh nghiệm sống của mình để tính toán cho cô, để con đường cô đi có thể tránh được những khó khăn mà họ từng vấp phải.

Cho nên, dù đau khổ, dù mệt mỏi đến mấy, cô cũng không oán trách hay căm ghét ba mẹ mình.

Chỉ có ngày nhỏ, cô chưa hiểu chuyện, có nhiều khi ấm ức trách cứ ba mẹ mình rất nhiều, cũng nói rất nhiều, nhưng khi lớn lên một chút, cô lại sợ ánh mắt thất vọng của ba mẹ nhìn mình, cho nên chỉ biết ngày ngày cố gắng.

Di Giai vẫn chìm trong những xúc cảm mãnh liệt của mình, Lâm Phong lại im lặng ở một bên lắng nghe.

Anh cảm thấy dường như hôm nay mình mới chính thức hiểu được cô.

Thì ra cái vỏ bọc xù xì kia, là do cô ngụy tạo.

Thật ra, bên trong cô lại yếu đuối và chịu nhiều thương tổn.

Đến mức, chỉ cần nói đến, cô lại rưng rưng nước mắt.

Anh đột nhiên không biết nên làm sao, bởi vì trước giờ anh căn bản không biết dỗ dành con gái.

Anh đột nhiên đứng lên đi đâu đó.

Lúc sau, anh trở lại cùng với một ly trà sữa sô cô la trên tay.

Anh chìa ly trà sữa về phía cô, giọng điệu có chút ôn nhu: “Uống đi, tôi nghe nói lúc tâm trạng không vui nên dùng chút đồ ngọt.”

Di Giai thẫn thờ nhìn ly trà sữa trước mặt giây lát, mới nhớ nói lời cảm ơn.

Cô không ngờ, Lâm Phong cao ngạo hay trêu chọc cô, vậy mà cũng biết cách an ủi như vậy.

Cô hút một ngụm, trà sữa béo ngọt đúng thật khiến cô thư thái không ít.

“Cậu có thấy tôi giả tạo không?” Cô đột nhiên hỏi anh.

Anh không trả lời, mà hỏi lại: “Cậu có mệt không?”

Khi mà phải gồng mình lên như vậy?

Cô sửng sốt hồi lâu, trước nay chưa từng có ai hỏi cô, có thấy mệt không.

Mấy cô bạn thân cũng chỉ biết an ủi cô, bảo cô cố gắng lên.

Vậy mà một cậu bạn mới quen được nửa tháng, lại hỏi cô câu hỏi ấy!

Cô có mệt không?

Cô gật đầu với anh. Mệt chứ, rất mệt là đằng khác! Mệt đến mức nhiều lúc muốn ngã khuỵu!

Cô chưa từng có cảm giác yên ổn, cô mắc bệnh thành tích rất nặng, cô luôn sợ mình không đảm bảo được thứ hạng, thậm chí mỗi lần thi cử hay kiểm tra, cô còn bị ám ảnh giày vò đến tận khi cầm kết quả trên tay. Thi tốt thì không nói, chỉ cần cô làm tệ một chút, cô sẽ tự trách mình rất nhiều.

“Vậy cậu có muốn bỏ hết không, sống cuộc đời mà cậu mong muốn?” Anh lại hỏi.

“Có chứ, nhưng tôi không làm được. Tôi sợ khiến ba mẹ đau lòng!”

“Sợ người khác đau lòng, nhưng lại mặc kệ bản thân đang mệt mỏi thế nào?”

“Ừm… Nhiều lúc tôi ước mình có thể sống một cách vô tâm ích kỷ, như vậy tôi chỉ cần biết đến bản thân mình thôi. Nhưng mà cậu biết không, tôi sinh ra đã mang gánh nặng tình cảm như vậy rồi!”

Hot

Comments

Heo con ngốc nghếch, há há

Heo con ngốc nghếch, há há

Aaa deep talk mà có người nghe phái lắm luôn á chùi

2023-12-15

1

Bich Ban

Bich Ban

tính cách của nữ chính thật giống với bản thân mình ghê
chỉ khác ở chỗ gia cảnh của nhau thôi 😮‍💨

2023-09-11

1

Hoa Tulip 🍨🍹

Hoa Tulip 🍨🍹

trãi lòng để hiểu nhau hơn, rồi càng đi vào xâu càng ko muốn thoát ra, từ đó dính với nhau ko buông. hay

2023-09-07

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương giới thiệu
2 Chương 1: Bạn cùng lớp
3 Chương 2: Có mưu đồ xấu
4 Chương 3: Là duyên phận gì đây?
5 Chương 4: Duyên phận gì ư? Chắc chắn là nghiệt duyên rồi!
6 Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân
7 Chương 6: Đánh nhau
8 Chương 7: Một người thích chọc, một người dễ giận
9 Chương 8: Đại thiếu gia nhà họ Lâm còn phải sợ ai hay sao?
10 Chương 9: Người xấu
11 Chương 10: Này giống như hẹn hò vụng trộm
12 Chương 11: Một cô gái hay cười, cũng lại là người có nhiều tâm sự nhất
13 Chương 12: Đồng bệnh tương lân
14 Chương 13: Lâm dung tục!
15 Chương 14: Lâm khó ở, mới sáng ra đã dọa người!
16 Chương 15: Hiểu lầm
17 Chương 16: Đại hội thể thao
18 Chương 17: Cậu đã chiến thắng trong lòng tôi!
19 Chương 18: Lại chạm mặt Tần Cảnh
20 Chương 19: Tâm tư thiếu nữ
21 Chương 20: Ở hai nơi, nhưng cùng một tâm tư
22 Chương 21: Này có xem như ra mắt sớm không?
23 Chương 22: Giống như cháu dâu nhỏ
24 Chương 23: Hình như có chút rung động
25 Chương 24: Hình như càng lúc càng thích rồi!
26 Chương 25: Thì ra có một người có thể khiến cõi lòng mình ấm áp như vậy!
27 Chương 26: Quan tâm một người, lại lạnh nhạt hờ hững với một người
28 Chương 27: Rất có cảm giác couple
29 Chương 28: Gây thù
30 Chương 29: Xin lỗi cô ấy
31 Chương 30: Món quà giáng sinh
32 Chương 31: Kỳ nghỉ tết
33 Chương 32: Valentine bất ổn
34 Chương 33: Có ai hiểu cho những ngày tháng vất vả ấy?
35 Chương 34: Khoan đã, cậu… cậu xác nhận lại mối quan hệ của chúng ta lần nữa đi!
36 Chương 35: Công khai bảo vệ
37 Chương 36: Hẹn hò
38 Chương 37: Bộ mặt thật của Trần Tiểu Kiều
39 Chương 38: Bất cứ ai cũng không được thương tổn người con gái của Lâm thiếu
40 Chương 39: Liều thuốc an thần
41 Chương 40: Con trai đều sẽ thế này sao?
42 Chương 41: Cô gái nhỏ ghen rồi!
43 Chương 42: Bất ngờ ngọt ngào
44 Chương 43: Bị hãm hại
45 Chương 44: Sự thật phơi bày
46 Chương 45: Dù là Phong ca cũng phải quỳ rạp trước bạn gái nhà mình thôi
47 Chương 46: Yêu đương vụng trộm
48 Chương 47: Có mùi mờ ám
49 Chương 48: Anh sẽ cho em được là chính mình, được sống cuộc đời mà em mong muốn
50 Chương 49: Sinh nhật Lâm Phong
51 Chương 50: Quà sinh nhật chính là tâm ý bên nhau cả đời
52 Chương 51: Bài hát hay nhất trên đời
53 Chương 52: Sóng gió
54 Chương 53: Một người nhất quyết không buông tay, một người muốn buông tay lại yếu lòng
55 Chương 54: Vì yêu mà đau lòng
56 Chương 55: Quyết định
57 Chương 56: Bên nhau cả đời
58 Chương 57: Không ai được làm tổn thương anh ấy
59 Chương 58: Mong ước của cô là bên anh, sưởi ấm anh, mong ước của anh lại chính là biến nhữn
60 Chương 59: Hành trình tự làm chủ cuộc đời mình
61 Chương 60: Nghe nói có người nhớ anh, nên phải quay về một chuyến
62 Chương 61: Thời gian bên nhau
63 Chương 62: Cuối cùng cũng có thể đến bên anh
64 Chương 63: Cơ hội để ở bên anh, em sẽ luôn giành lấy
65 Chương 64: Là nơi chúng ta cùng nhau xây dựng ký ức đẹp
66 Chương 65: Anh ấy là người xứng đáng nhất
67 Chương 66: Bên nhau mỗi ngày sớm tối là điều mong muốn
68 Chương 67: Không nhịn được mà trở thành lưu manh!
69 Chương 68: Còn anh ở đây, em chỉ có thể là vợ anh
70 Chương 69: Người đã vào tay, không thể dễ dàng buông tha
71 Chương 70: Mỗi ngày chào nhau buổi sáng, chúc nhau ngủ ngon
72 Chương 71: Bị hãm hại
73 Chương 72: Chỉ cần có anh
74 Chương 73: Lần đầu tiên
75 Chương 74: Mong muốn thành hiện thực
76 Chương 75: Ba mẹ Cố bất ngờ đến thăm
77 Chương 76: Gặp bà nội
78 Chương 77: Món quà chứa đầy tình yêu
79 Chương 78: Hành trình mới này cách lời hứa với cô rất gần
80 Chương 79: Khó khăn chồng chất khó khăn
81 Chương 80: “Mẹ chồng tương lai” đột nhiên thành chủ nợ
82 Chương 81: Thành công bước đầu
83 Chương 82: Chính thức công khai với gia đình
84 Chương 83: Sống cuộc đời của chính mình
85 Chương 84: Chỉ cần có em, thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua
86 Chương 85: Hại người không thành, hóa ra hại chính mình
87 Chương 86: PG là miếng mồi ngon, ai cũng muốn nhảy vào
88 Chương 87: Mọi thứ đã có, chỉ còn thiếu bước biến em thành vợ anh
89 Chương 88: Vợ sắp cưới
90 Chương 89: Lời hứa một đời
91 Chương 90: Chị em dâu hòa hợp
92 Chương 91: Nhật ký thanh xuân
93 Chương 92: Kết cục
94 Chương 93: Ngoại truyện gia đình nhỏ bốn người
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương giới thiệu
2
Chương 1: Bạn cùng lớp
3
Chương 2: Có mưu đồ xấu
4
Chương 3: Là duyên phận gì đây?
5
Chương 4: Duyên phận gì ư? Chắc chắn là nghiệt duyên rồi!
6
Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân
7
Chương 6: Đánh nhau
8
Chương 7: Một người thích chọc, một người dễ giận
9
Chương 8: Đại thiếu gia nhà họ Lâm còn phải sợ ai hay sao?
10
Chương 9: Người xấu
11
Chương 10: Này giống như hẹn hò vụng trộm
12
Chương 11: Một cô gái hay cười, cũng lại là người có nhiều tâm sự nhất
13
Chương 12: Đồng bệnh tương lân
14
Chương 13: Lâm dung tục!
15
Chương 14: Lâm khó ở, mới sáng ra đã dọa người!
16
Chương 15: Hiểu lầm
17
Chương 16: Đại hội thể thao
18
Chương 17: Cậu đã chiến thắng trong lòng tôi!
19
Chương 18: Lại chạm mặt Tần Cảnh
20
Chương 19: Tâm tư thiếu nữ
21
Chương 20: Ở hai nơi, nhưng cùng một tâm tư
22
Chương 21: Này có xem như ra mắt sớm không?
23
Chương 22: Giống như cháu dâu nhỏ
24
Chương 23: Hình như có chút rung động
25
Chương 24: Hình như càng lúc càng thích rồi!
26
Chương 25: Thì ra có một người có thể khiến cõi lòng mình ấm áp như vậy!
27
Chương 26: Quan tâm một người, lại lạnh nhạt hờ hững với một người
28
Chương 27: Rất có cảm giác couple
29
Chương 28: Gây thù
30
Chương 29: Xin lỗi cô ấy
31
Chương 30: Món quà giáng sinh
32
Chương 31: Kỳ nghỉ tết
33
Chương 32: Valentine bất ổn
34
Chương 33: Có ai hiểu cho những ngày tháng vất vả ấy?
35
Chương 34: Khoan đã, cậu… cậu xác nhận lại mối quan hệ của chúng ta lần nữa đi!
36
Chương 35: Công khai bảo vệ
37
Chương 36: Hẹn hò
38
Chương 37: Bộ mặt thật của Trần Tiểu Kiều
39
Chương 38: Bất cứ ai cũng không được thương tổn người con gái của Lâm thiếu
40
Chương 39: Liều thuốc an thần
41
Chương 40: Con trai đều sẽ thế này sao?
42
Chương 41: Cô gái nhỏ ghen rồi!
43
Chương 42: Bất ngờ ngọt ngào
44
Chương 43: Bị hãm hại
45
Chương 44: Sự thật phơi bày
46
Chương 45: Dù là Phong ca cũng phải quỳ rạp trước bạn gái nhà mình thôi
47
Chương 46: Yêu đương vụng trộm
48
Chương 47: Có mùi mờ ám
49
Chương 48: Anh sẽ cho em được là chính mình, được sống cuộc đời mà em mong muốn
50
Chương 49: Sinh nhật Lâm Phong
51
Chương 50: Quà sinh nhật chính là tâm ý bên nhau cả đời
52
Chương 51: Bài hát hay nhất trên đời
53
Chương 52: Sóng gió
54
Chương 53: Một người nhất quyết không buông tay, một người muốn buông tay lại yếu lòng
55
Chương 54: Vì yêu mà đau lòng
56
Chương 55: Quyết định
57
Chương 56: Bên nhau cả đời
58
Chương 57: Không ai được làm tổn thương anh ấy
59
Chương 58: Mong ước của cô là bên anh, sưởi ấm anh, mong ước của anh lại chính là biến nhữn
60
Chương 59: Hành trình tự làm chủ cuộc đời mình
61
Chương 60: Nghe nói có người nhớ anh, nên phải quay về một chuyến
62
Chương 61: Thời gian bên nhau
63
Chương 62: Cuối cùng cũng có thể đến bên anh
64
Chương 63: Cơ hội để ở bên anh, em sẽ luôn giành lấy
65
Chương 64: Là nơi chúng ta cùng nhau xây dựng ký ức đẹp
66
Chương 65: Anh ấy là người xứng đáng nhất
67
Chương 66: Bên nhau mỗi ngày sớm tối là điều mong muốn
68
Chương 67: Không nhịn được mà trở thành lưu manh!
69
Chương 68: Còn anh ở đây, em chỉ có thể là vợ anh
70
Chương 69: Người đã vào tay, không thể dễ dàng buông tha
71
Chương 70: Mỗi ngày chào nhau buổi sáng, chúc nhau ngủ ngon
72
Chương 71: Bị hãm hại
73
Chương 72: Chỉ cần có anh
74
Chương 73: Lần đầu tiên
75
Chương 74: Mong muốn thành hiện thực
76
Chương 75: Ba mẹ Cố bất ngờ đến thăm
77
Chương 76: Gặp bà nội
78
Chương 77: Món quà chứa đầy tình yêu
79
Chương 78: Hành trình mới này cách lời hứa với cô rất gần
80
Chương 79: Khó khăn chồng chất khó khăn
81
Chương 80: “Mẹ chồng tương lai” đột nhiên thành chủ nợ
82
Chương 81: Thành công bước đầu
83
Chương 82: Chính thức công khai với gia đình
84
Chương 83: Sống cuộc đời của chính mình
85
Chương 84: Chỉ cần có em, thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua
86
Chương 85: Hại người không thành, hóa ra hại chính mình
87
Chương 86: PG là miếng mồi ngon, ai cũng muốn nhảy vào
88
Chương 87: Mọi thứ đã có, chỉ còn thiếu bước biến em thành vợ anh
89
Chương 88: Vợ sắp cưới
90
Chương 89: Lời hứa một đời
91
Chương 90: Chị em dâu hòa hợp
92
Chương 91: Nhật ký thanh xuân
93
Chương 92: Kết cục
94
Chương 93: Ngoại truyện gia đình nhỏ bốn người

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play