Boss Phản Diện Quay Xe Muốn Làm Chồng Tôi !!!
Chương 2
Tại một căn chung cư nhỏ bé , tầng hai , phòng số 17 ở trung tâm thành phố T
Cậu thiếu niên say giấc sau một ngày học tập và làm việc đầy mệt mỏi
Nhưng có vẻ cuộc đời cảm thấy cậu còn chưa đủ thảm , nên ngay cả khi ngủ , mơ cũng là thấy ác mộng
Bạch Kỳ Niên
/ Nhăn mặt , miệng không ngừng lẩm bẩm , tay nắm chặt ga giường / Ư... Không... Không ... Ba.. Mẹ ... Không ...
Bạch Kỳ Niên
KHÔNG ... / Hét lớn /
Bạch Kỳ Niên
/ Hốt hoảng bật dậy , thở dốc / Ha.. Ha . . Hộc .. Hộc ...
Bạch Kỳ Niên
Sao lại mơ thấy nó nữa .. / Đưa tay lên vò mái tóc mình rối tung lên /
Bạch Kỳ Niên
Haizzz... / Ngã lại xuống giường , tay gác lên che đi đôi mắt mệt mỏi/
Tôi tên Bạch Kỳ Niên , năm nay 23 tuổi , đã 19 năm kể từ ngày vụ tai nạn kinh hoàng kia xảy ra , thứ đã cướp đi cha và mẹ tôi
Tôi được người ta phát hiện vẫn còn sống thoi thóp trong chiếc ô tô vỡ nât , trong vòng tay của mẹ
Tôi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch . Còn ba mẹ tôi thì được cảnh sát và ngươi dân nơi đó đem đi chôn cất ở nghĩa trang của thành phố , đó là chuyện của 2 ngày sau khi tôi tỉnh dậy .
Lúc đứng trước mộ của ba mẹ , tôi chợt nhận ra , sao lại cô đơn đến vậy , ngay cả một người thân cũng không có , xung quanh cũng chỉ có tiếng khóc của tôi và giọng nói an ủi của chú cảnh sát và người dân , vài người bạn của 2 người
Ba mẹ tôi đều là con một , ông bà nội , ngoại của tôi cũng đã không còn , những người quen của ba mẹ cũng đều có cuộc sống riêng . Vậy nên , họ quyết định đưa tôi đến trại trẻ mồ côi
Cũng không biết có phải ông trời thương xót tôi hay không , mà sau đó , có một người phụ nữ đã nhận nuôi tôi , năm đó tôi bốn tuổi .
Người phụ nữ ấy tên là Nguyệt Lam , chồng của cô ấy mới mất cách đây không lâu , hai người họ không có con , cô đang sống một mình . Có lẽ vì thương cảm trước hoàn cảnh của cậu mà cô đã quyết định nhận nuôi cậu
Nguyệt Lam
Từ nay , con sống với cô nha / ngồi xuống trước mặt cậu , nắm tay cậu , dịu dàng nói /
Bạch Kỳ Niên
Vâng ạ , con cảm ơn cô nhiều lắm / Cười nhẹ /
Từ đó , cậu sống với cô . Cô có một xẻ đẩy bán đồ ăn sáng để kiếm sống qua ngày . Dù cuộc sống có khó khăn , nhưng cô vẫn luôn dành những điều tốt nhất cho cậu , cũng cho cậu đi học đầy đủ . Những năm qua nhờ có cô mà bóng ma tâm lý về cái chết của ba mẹ trong cậu từng chút từng chút bị phủ bụi lên . Cậu thực biết ơn cũng thương cô nữa . Vậy nên , cậu cố gắng học thật giỏi , những lúc tan học về đều chạy ra xe phụ cô bán hàng .
Cậu vui vẻ chạy lại chỗ Nguyệt Lam đang bán hàng , giọng nói non nớt từ xa đã nghe thấy
Nguyệt Lam
niên niên ngoan , đi học về rồi sao ? Có chuyện gì vui sao ? / cô vui vẻ ôm con trai nhỏ vào lòng , dịu dàng hỏi /
Bạch Kỳ Niên
/ cậu cười hì hì , dương quang đáp / Hôm nay , con được điểm 10 đó mẹ , đây nà , đây nà .../ vừa nói vừa lấy trong balo ra bài kiểm tra /
Nguyệt Lam
/ Mừng rỡ / Đâu , đâu đưa mẹ xem nào !!
Nguyệt Lam
/ Cầm lấy bài kiểm tra của cậu / Con trai mẹ giỏi quá đi
Cô đưa tay xoa đầu con trai nhỏ , cậu thực thích hơi ấm từ tay cô , giống như ... " mẹ " vậy
Bạch Kỳ Niên
/ Gương mặt nhỏ đột nhiên bị suy nghĩ đó làm xụ xuống , buồn bã /
Cô nhận ra sự thay đổi của cậu liền biết cậu lại nhớ ba mẹ rồi . Cô nhanh chóng nói
Nguyệt Lam
Vì hôm nay niên niên rất giỏi , đạt được điểm 10 , nên bữa tối nay cho niên niên chọn nha / Vừa nói vừa vuốt ve mặt cậu , cười thật tươi , mong sẽ làm cậu đỡ buồn /
Cậu nhanh chóng nhận ra liền vui trở lại
Bạch Kỳ Niên
Thật sao ạ ..? / vui vẻ / Vậy , vậy con muốn ăn thịt kho mẹ nấu ah!!!!
Nguyệt Lam
Nghe Niên Niên hết , Giờ đợi mẹ khóa cửa rồi về nha
Bạch Kỳ Niên
" Con phụ mẹ "
Cậu chạy lại giúp cô thu dọn đồ đạc trong quán , rồi cùng cô năm tay nhau về nhà
Trên con đường quen thuộc ,hoàng hôn dần buông xuống , từng tia nắng chiếu nên thân ảnh của một người phụ nữ nắm tay một bé trai cười nói vui vẻ . Thật ấm áp và bình yên .
Năm tháng trôi qua như một cái chớp mắt , cậu giờ đã học đại học rồi , cũng tức là cậu phải chuyển đến thành phố khác không còn ở bân cô nữa
Người phụ nữ giờ đây cũng đã tuổi tứ tuần , dấu vết của thời gian cũng dần xuất hiện trên mặt cô
Nhưng nó cũng chẳng ngăn được nụ cười dịu dàng như ánh thái dương của cô ấy khi nói chuyện với con trai nhỏ của mình
Nguyệt Lam
/ Vui vẻ , trêu đùa cậu / Ừm , ừm , mẹ biết rồi , sẽ chú ý sức khỏe , sẽ ăn uống đầy đủ , không làm việc quá sức , sẽ đi ngủ sớm , được chưa , ông cụ non ? Con dặn mà mẹ sắp thuộc luôn rồi này !!!
Bạch Kỳ Niên
Mẹ à ,... Haizzz / Bất lực , thở dài /
Nguyệt Lam
Ha ha aha... / cười ra tiếng /
Nguyệt Lam
*Con trai mình dễ thương quá chừng!!!! *
Bạch Kỳ Niên
Mẹ nhớ nha , phải ....
Nguyệt Lam
Rồi , rồi , mẹ biết rồi mà , yên tâm nào bảo bối
Cô biết cậu định nói gì , nhanh chóng giành nói trước không cậu sẽ lại thành ông cụ non mất .
Nguyệt Lam
Con cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy , me biết con đang tìm việc , nhưng cũng không được quá sức biết chưa .../ Dặn dò /
Bạch Kỳ Niên
/ nở nụ cười nhẹ / Vâng , con nhớ rồi ạ
Nguyệt Lam
Ừm , vậy thôi con chuẩn bị đi học đi , có khách đến rồi , mẹ phải bán hàng rồi , tối mẹ lại gọi
Bạch Kỳ Niên
Vâng ạ , mẹ vui vẻ
Nguyệt Lam
/ Cười , đáp / Ừm , Niên Niên vui vẻ , tạm biệt
Sau đó cô tắt máy , hai người lại bắt đầu chuỗi ngày như bình thường , thực bình yên phải không ?
Năm đó , cậu 19 tuổi , mới đi học đại học ở Thành phố T được 2 tháng .
"Chỉ có thể nói sự đời trớ trêu "
Comments
sói hoang cô độc😔
thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng🙂
2025-07-20
6
Lẻ Hien Lee
Nhanh hơn chó chạy ngoài đồng
2025-07-21
4
‘Lấy chồng chiến binh’
*thật
xin lỗi cậu vì tui nhìn ngứa mắt quá chịu ko nổi
2025-08-19
0