[BL+Harem] Tháo Chạy Khỏi Những Tên Bệnh Hoạn
Chapter-1
//...//hành động
"..." suy nghĩ
'...' nói lại tiếng người khác
-...- tiếng động
Tần Miễn
Hộc... Hộc... //thở mạnh vì mệt mỏi//
Tần Miễn
"Mình phải... Phải thoát ra khỏi căn nhà ấy"
Tần Miễn
"Chạy... Chạy, phải chạy ra khỏi căn nhà kia" //Chạy thật nhanh//
Trước mặt anh khi ấy là bờ tường tuyệt vọng
Tần Miễn
"Gì chứ!? Đường cụt rồi!" //dừng lại//
Hạ Tầm Lã
Mau... mau lên, mau tìm cho bằng được Miễn tiểu thư!! //chỉ huy hầu cận//
Tần Miễn
"Chết rồi..." //rợn người//
Tần Miễn
"Làm ơn, mình chẳng muốn chết ở đây đâu" //Sợ hãi đến lạnh người//
Tần Miễn
"Ai cũng được, xin làm ơn cứu tôi với" //Sợ hãi tột độ//
Hạ Tầng Vi
Mồ, bé của ta lại chạy rồi à?~ //xuất hiện//
Tần Miễn
...!! //giật mình đến rợn người//
Hạ Tầm Lã
A, chị Tầng Vi, em xin lỗi~ //thả lỏng lông mày mà cười nhẹ//
Hạ Tầng Vi
Mồ~ //xoa đầu Tầm Lã//
Hạ Tầng Vi
Ai nào để em trai mình xin lỗi vì 1 người 'con gái' chứ~
Tần Miễn
"Điên rồi!" //trợn to mắt và sợ hãi//
Tần Miễn ôm lấy hai bên tai và rung cầm cập
Hạ Tầm Lã
Em nghĩ là... //cười//
Hạ Tầm Lã
Chị dâu vẫn còn ở đây~ //cười rợn//
Tiếng gió đưa đẩy qua những khe lá, làm những tán cây khẽ bay theo gió
Hạ Tầm Lã
//nhìn về tán lá//
Hạ Tầm Lã
A~ Vậy, việc còn lại là của chị đấy~ //Vỗ vai Tầng Vi//
Tần Miễn
"Chết ... Phải chết ở đây ư? Không mình thà chết chứ không đi theo những người điên!!" //Lo lắng và cố gắng dữ bình tĩnh//
Hạ Tầng Vi
Ôi, em trai, cám ơn~ //Vẫy tay//
Bầu không khí cũng lặng dần mà im lặng
Tần Miễn vẫn ngồi đó mà ôm chặt tai mình
Tần Miễn
"Đi... đi hết rồi ư?" //ló đầu ra//
Khi cậu không còn cảm thấy rợn người hay lạnh sống lưng cậu đã bước chân ra khỏi những tán cây
Comments